Phi Thăng Chi Hậu

Chương 57: Sát Cơ (2)



Phong Vân Vô Kỵ thật sự nổi giận rồi, sắc mặt của y trầm tịch đến đáng sợ. Đi đường nương theo mùi máu tanh trong không khí, Phong Vân Vô Kỵ lần theo con đường mà đệ tử của người đã vất vả chạy đến. bất quá đi được mấy công lí thì lại thấy hai vị kiếm khách khoác trên mình bộ thanh sam nàm trong vũng máu, cho tới lúc chết, cặp mắt vẫn trừng to ra hướng về phía Kiếm Các …

Phong Vân Vô Kỵ cúi gập người xuống, mặt không chút biểu tình, nhẹ nhàng vuốt mắt cho họ, trong khí đó đôi hàng lệ từ trong cặp mắt của y lẳng lặng chảy xuống.

Ah!

Một tiếng thét cực độ bi phẫn từ trong cổ họng của Phong Vân Vô Kị vang lên, xông thẳng lên trời, khiến cho bầu trời rung chuyển, mây đen tản mác, sát lục chi khí trong lòng cường đại đến mức không thể tăng thêm hơn nữa, đột nhiên Phong Vân Vô Kị nghênh gió chầm chậm khép mắt lại. Một tiếng long ngâm từ trước ngực truyền xuất, tiếp đó là một đạo kiếm ảnh thanh triệt phá không bay đi, hóa thành lưu quang biến mất trong hư không.

Thần thức cường đại của Phong Vân Vô Kỵ phá thể xuất phát, cuồn cuộn lướt qua tình cảnh xung quanh, một dặm, hai dặm, mười dặm, một trăm dặm, xuất hiện rồi, cuối cùng cũng xuất hiện rồi…

Ngoài một trăm dặm, mấy tên Dạ Tộc với sắc mặt trắng bệch đang lôi lấy thân thể của một nam tử, những chiếc răng trắng dài cắm sâu vào ngực của nam tử đó. Huyết dịch từ trong ngực, lưng, cổ và cả cánh tay liên tục chảy vào miệng của mấy tên Dạ Tộc, ngoài ra còn chảy lênh láng trên mặt đất.

Bỗng nhiên, một tên dạ tộc đột nhiên ngẩng đầu lên, trên bộ mặt trắng bệch loang lỗ đầy máu, huyết dịch dọc theo cặp răng nanh dài mà chảy xuống, bộ dạng cực kì dễ nhận biết trong màn đêm. Mặt hắn ta hiện ra thàn sắc nghi hoặc nhìn kháp tứ phía một lượt, sau đó quay đầu lại vừa định nói lời gì đó thì ở đằng xa một đạo ô hồng quang mang lướt qua, tên Dạ Tộc đó đột nhiên sửng sốt, đôi tay dài ngoằn liền ôm lấy cổ họng, nhưng huyết dịch cú từng tực thuận theo những ngón tay mà không ngừng ri ra, cổ họng không ngừng phát xuất những thanh âm từng tực như những tiếc nấc nghẹn. Cùng ngã xuống đất còn có năm tên Dạ Tộc, cái đầu của bọn chúng vẫn cứ móc vào thân thể của vị kiêm khách đó, trên mặt vẫn hiện lên thần sắc tham lam nhưng thỏa mãn ….

Thần thức lại một lần nữa hướng tra bên ngoài mà khoách triển, hai trăm dặm, ba trăm dặm… một ngàn dặm, một lần nữa tìm thấy mục tiêu, ô hồng quang mang tức thì phi xạ qua đó ….

Cách đó ngoài ngàn dặm, bên dưới một cây tham thiên cự thụ, một vị nam tử tà tà dựa thân vào gốc cây, bộ ngực lỏa lồ, y phục của y sớm đã bị xé rách, hiển lộ một nửa thân trên. Cách đó không xa, mười tên Dạ Tộc ngạo nhiên vây quanh, mặt cười nham hiểm, tiến thêm một bước nữa là một tên Dạ Tộc có khí tức cường đại đang từng bước tưng bước đến gần vị nam tử đó. Vị nam tử này thân thể đầy vết máu, chân khí dĩ nhiên cung rất là ít ỏi.

Y nhìn tên Dạ Tộc đang dần tiến đến, cũng không kháng cự gì cả, chỉ là ngẩng đầu nhìn lên trời cao, lặng lẽ ngắm bầu trời đêm tĩnh lặng, miệng thì lẩm bẩm: "Tiên giới… sư phụ… tiên giới… sư phụ… không phải… đẹp như vậy sao!..."

Tên Dạ Tộc có khí tức cường đại đó đang chầm chậm tới gần, mĩm cười hung ác, đưa một cánh tay ra hướng về ngực của y mà trảo lấy ….

Một tiếng kêu thứ nhĩ phá không truyền đến, mấy tên Dạ Tộc tức thì kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ở trong màn đêm, một đạo ông hồng quang mang với thế ngàn quân, phi xạ bay tới.

"Cái gì vậy!.…" Tên Dạ Tộc trung niên có khí tức cường đại đó tức thì giật mình kinh hãi, dương hai tay hướng về đạo ô hồng quang mang mà đón đỡ. Dưới mọi cặp mắt trừng to, đôi tay của hắn dễ dàng bị chặt đứt làm hai bởi đạo ô hồng quang mang đó, thuận theo đó thì thân thể cũng phân ra làm đôi….

"Chạy mau……" Mười tên dạ tộc còn lại thì sắc mặt kịch biến, thầm biết không phải là đối thủ nên chiêu hô một tiếng rồi chia ra mà chạy, thân hình loáng lên một cái đã bién mất. Giữa không trung, một đạo ô hồng quang mang hồi chuyển lướt qua, tại không trung vẽ ra một vòng rồi biến mất trong màn đêm mêng màn đêm mênh mang ….

Bịch bịch bịch.…

Mười cụ thi thể không đầu rơi xuống đất, mười đạo huyết tiễn phi tiên khắp trường không, trên trời, mười cái đầu với bộ mặt thảm bạch y nhiên vẫn hướng về phía trước mà bay đi, trải qua mấy miểu sau đó mới bắt đầu rớt xuống đất…. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tiếp sau đó là mỗi một cụ thi thể đều bị chia cắt thành hai phần, hướng về hai phía mà ngã xuống, huyết dịch từ giữa thân thể vằn ra tung tóe… .

Ngự kiếm chi thuật!

Trong vòng trăm dặm, lấy đầu kẻ thù một cách vô hình!

Khi đã đạt đến cảnh giới Kiếm Hoàng, lại có sự trợ giúp của thần binh Đệ Ngũ Kiếm Đảm, Phong Vân Vô Kỵ dường như có thể dễ dàng miểu sát những cường giả từ cảnh giới Thiên Kiếm trở xuống.

Mở đôi mắt rasát cơ trong ánh mắt vẫn không hề tiêu giảm đi bao nhiêu. Thân hình một lần nữa lóe lên, Phong Vân Vô Kị đã biến mất ngay tại chỗ, khi xuất hiện tở lại thì đã cách chỗ cú ngoài ngàn dặm. Đưa cánh tay ra, Đệ Ngũ Kiếm Đảm nhè nhẹ hạ lạc xuống, sau đó rút lại thành một đoàn, hóa thành hình dạng kiếm đảm, nằm bên trong lòng bàn tay y.

Thần thức cường đại vẫn không ngừng dò xét tình hình xung quanh, một ngàn dặm, hai ngàn dặm, ba ngàn dặm .… tựa hồ như đã đạt đến cực hạn rồi, Phong Vân Vô Kỵ nghiến răng, phạm vi lướt của thàn thức một lần nữa gia tăng, năm ngàn dặm, một vạn dặm… xuất hiện rồi! Một lượng lớn Dạ Tộc, một lượng lớn nhưng người vừa mới phi thăng.… và họ dĩ nhiên là những kẻ đã chết.

Một cổ huyết sắc chợt xuất hiện và lan rộng trong tròng mắt, đôi tay vung lên, trong hư không ở hai phía lập tức xuất hiện cả vạn thanh khí kiếm tua tủa bài liệt quanh thân thể, thân hình một làn nữa biến mất trong gió….

Kiếm khí màu trắng dày đặc dài mấy ngàn thước rộng mấy dặm từ trong hư không lướt qua, gặp núi núi lở, gặp cây cây ngã, để lại sau lưng là một phiến phế khu.

Áo trắng phất phơ, khi Phong Vân Vô Kỵ xuất hiện trên đồng nham thạch của tòa sơn phong đó, thì dưới chân núi, cả ngàn tên Dạ Tộc ở dưới núi đều ngẩng đầu lên mà nhìn.

"Ngươi là ai? Muốn gì?……"

"Muốn mạng của các ngươi!" Thanh âm của Phong Vân Vô Kị không ngờ là lại bình tĩnh đến đặc biệt mà chẳng có chút nộ khí nào cả, bình tĩnh đến đáng sợ, bình tĩnh đến lãnh khốc. Đôi tay áo nhẹ nhàng phất lên, trong đêm đen hiển hiện một đôi cánh trắng to khổng lồ, tử tế nhìn kĩ hơn thì thấy đó chẳng phải đôi cánh gì, mà chính là vô vàn kiếm khí tua tủa tạo ra.

Thân thể của Phong Vân Vô Kỵ nhẹ nhàng tà tà ngã về phía trước, đôi tay dang rộng ra, đôi "cánh" khổng lồ hue triển tại không trung, khi thân thể đươc giữ một góc bốn mươi lắm độ với son phong thì Phong Vân Vô Kị đột nhiên hóa thành một con chim lớn, từ từ hạ từ tren không trung xuống ….

Mấy chục tên Dạ Tộc thấy tình hình bất ổn, đầu ngòn chân điểm đất một cái liền hóa thành một đạo hắc ảnh lao thẳng về phía Phong Vân Vô Kị, Phóng nhãn cả Thái Cổ đại lục, tốc độ bình quân của Dạ Tộc có thể tính là nhanh nhất. Vừa có kẻ dẫn đầu, mấy ngàn tên Dạ Tộc còn lại lập tức hóa thành đạo đạo hắc ảnh mơ hồ, lao về phía Phong Vân Vô Kỵ.

Thời gian như tĩnh chỉ ở tại nơi đây trong thời khắc này, mấy ngàn tên Dạ Tộc với nhiều sắc mặt khác nhau, hoặc là đang phóng mình lên trên không, hoặc là đang quỳ trên đất, hoặc là đang điên cuồng hút máu, hoặc là đang bay là là trên không, hoặc là đang xuất thế công kích… Nhưng Phong Vân Vô Kỵ thì mặt lại không có chút biểu tình, từ từ lướt qua thân thể của mấy ngàn Dạ Tộc, ở hai bên, đám kiếm khí dày đặc dễ dàng đâm xuyên thân thể của từng tên Dạ Tộc.

Thời gian khôi phục trở lại, hai tay phất lên một cái, vô số thi thể của Dạ Tộc rơi từ trên không xuống, trước mặt Phong Vân Vô Kỵ, một tên Dạ Tộc gương mặt lộ rõ thần sắc khủng hoảng, cơ thể run lên bần bật, vào trong sát na cuối cùng, Phong Vân Vô Kị buông tha cho hắn ta.

"Nói ta biết, cứ địa của các ngươi ở đâu? Chủ nhân của các ngươi là ai?" Thanh âm của Phong Vân Vô Kị chẳng chút ba động, nghe chẳng thấy có chút sắc thái của cảm tình.

Mắt nhìn cả ngàn đồng tộc loáng một cái đã trở thành những cụ thi thể, chỉ còn lưu lại duy nhất một mình mình, tên nhân loại đứng trước mắt trong mắt hắn trông chẳng khác gì một tên ma quỷ hung ác nhất, thanh âm run rẩy, tên Dạ Tộc cát tiếng nói: "Vua… vua của bọn ta… là Dạ Mị đại nhân… cứ … cứ địa của Dạ Tộc là ở… xin đừng giết ta! Cầu xin ngài!!!..."

Phong Vân Vô Kỵ gật gật đầu, bước tới phia trước, người giơ tay chụp lấy cổ hắn rồi nhè nhẹ niết một cái, một tiếng rắc vang lên, đầu của hắn ngã hẳn sang một bên…

Trong khu rừng không xa đó, một đạo hắc ảnh lao vút đi như chó không nhà về hướng đông. Mục quang của Phong Vân Vô Kỵ tức thì hàn lãnh, cơ thể vừa chuyển động đã biến mất ngay trong gió….

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv