Phi Thăng Chi Hậu

Chương 565: Hoàng thoát khốn và thế giới của Bổn Tôn đóng lại (6)



Ba ngày sau.

Hạt nhỏ màu trắng "kiếm xá lợi" giữa trán Phong Vân Vô Kỵ nhảy lên một chút. Ngay lúc "kiếm xá lợi" nhảy lên, dưới dốc núi Kiếm các, đám cường giả Thái Cổ đang đắm chìm trong tu luyện bỗng cảm giác được một luồng ý thức cường đại vượt qua tưởng tượng từ đỉnh Kiếm các vọt lên, chia làm trăm triệu biến mất trong hư không. Tại khoảnh khắc luồng thần thức phân ra trăm triệu không giống như của con người bay đi, phía trên dốc núi, một luồng gió thổi qua tóc đen hai bên gò má của Phong Vân Vô Kỵ. Khi tóc đen rũ xuống, khí tức thuộc về hắn cũng hoàn toàn biến mất khỏi đỉnh Kiếm các, giống như chỉ còn lại một chiếc vỏ rỗng trước dốc núi.

Trong vô số không gian vũ trụ, mỗi không gian đều nghênh đón một vị khách đặc biệt. Sau một luồng gió nhẹ thổi qua, trong những không gian này đã xuất hiện những nhân loại có khuôn mặt giống nhau như đúc, trong cơ thể bọn họ cũng không có năng lượng hủy diệt trời đất. Về ý nghĩa nào đó, những thần thức đột nhiên hàng lâm các không gian, hóa thành hình người này cũng chỉ là những nhân loại bình thường.

Bọn họ là tướng quân, thợ rèn, kiếm khách, đao cuồng… tại khoảnh khắc ý thức của Phong Vân Vô Kỵ biến mất khỏi thân thể, cuộc sống của những người này đã thật sự bắt đầu.

Sinh mạng của con người luôn ngắn ngủi như vậy, trong nháy mắt đã qua trăm năm, hóa thành một nắm đất vàng, trở về với cát bụi. Đối với nhân vật như Phong Vân Vô Kỵ thì một trăm năm quá ngắn ngủi, gần như có thể bỏ qua.

Phong Vân Vô Kỵ cũng không chú ý tới, lúc hắn chia thần thức thành trăm triệu phần, đầu thai vào hàng tỉ không gian, lĩnh ngộ "quy tắc của kiếm", bên trong Kiếm các sừng sững có một cô gái mặc phượng bào yên lặng vuốt ve con Ly Loan xinh đẹp trong ngực, ánh mắt xuyên qua khe hở của hai cánh cửa gỗ Kiếm các dày nặng nhìn vào bóng lưng của hắn. Trong cặp mắt của cô gái xinh đẹp lộ vẻ mơ màng và ưu thương sâu đậm.

Gió nhẹ thổi qua dốc núi, cũng mang đi một tia thần thức cuối cùng trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ. Tại khoảnh khắc thần thức hoàn toàn biến mất khỏi thân thể hắn, bên trong Kiếm các phía sau cánh cửa cũng vang lên tiếng thở dài của tịch mịch của cô gái.

oOo

Tại Ma Giới, bên trong khu rừng cấm kỵ.

Nhị hoàng tử An Đức Liệt và Ám Cát Cổ Đức lẳng lặng đứng ở phía trên cây cối đổ nát, chung quanh là ngọn lửa và khói dày cuồn cuộn. Nơi này dường như đã biến thành một biển lửa và lưu huỳnh, không khí nóng rực khiến cho khu rừng cấm kỵ trở thành một vùng đất tử vong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Mà tất cả những điều này chỉ vì An Đức Liệt đã đánh thức một con yêu thú hỗn độn to lớn đỏ rực dưới khu rừng cấm kỵ này.

Yêu thú của Hồng Hoang thông thường đều có thực lực rất cường đại, cùng với khí tức hung bạo, đây là thiên tính của bọn chúng khi sinh ra đã có. Mỗi con hung thú Hồng Hoang tại Ma Giới đều là một cỗ máy giết chóc cao cấp, rất ít yêu ma dám trêu chọc vào. Mà dưới khu rừng cấm kỵ rõ ràng là một con yêu thú to lớn đã tồn tại từ hỗn độn ban đầu.

Trong khu rừng cấm kỵ, những cây cối dày đặc thực tế chính là một loại gọi thực vật quái dị gọi là "cỏ hỗn độn", mà loại thực vật này vốn là thức ăn yêu thích nhất của yêu thú hỗn độn. Hành động phá hoại của đám người An Đức Liệt trong khu rừng cấm kỵ, cuối cùng đã thức tỉnh con hung thú đỉnh cấp ngủ say trong không gian do nó mở ra dưới lòng đất này.

Bất kể An Đức Liệt hay Ám Cát Cổ Đức đều không có biểu hiện gì. Trước người bọn họ, đám chiến sĩ hung bạo luyện ra từ ghi chép trên tấm giấy da dê của An Đức Liệt đang liên tục xông lên phía trước, dùng chiến thuật "biển ma" để làm tiêu hao sức lực con yêu thú hỗn độn đỉnh cấp này.

"Gào!"

Yêu thú hỗn độn gầm lên, thân thể được bao phủ trong ngọn lửa bất diệt, có hai cánh lớn như rồng và cái đuôi ác ma, trong miệng không ngừng phun ra ngọn lửa đáng sợ. Bên ngoài thân của nó là một vòng ánh sáng lĩnh vực đỏ rực dao động, mỗi lần lĩnh vực khoách triển ra đều có đông đảo chiến sĩ yêu ma trong nháy mắt bị đốt thành tro bụi.

- Nó đã giết chết quá nhiều thuộc hạ của ngươi. Với số lượng thuộc hạ cường đại mà ngươi có hiện giờ, e rằng cũng không chịu nổi sự tổn thất này. Nếu như còn tiếp tục, chỉ sợ đợi đến lúc nó kiệt sức thì thủ hạ của ngươi đã chẳng còn được bao nhiêu nữa.

Ám Cát Cổ Đức cuối cùng không nhịn được nói.

- Cho nên mới cần ta và ngươi ra tay.

Cậu trả lời của An Đức Liệt hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Ám Cát Cổ Đức.

- Chính là bây giờ, Tuyệt Đối lĩnh vực, ra tay!

Nhị hoàng tử An Đức Liệt nhìn không trung, đột nhiên quát lên. Gần như ngay khi giọng nói của hắn vang lên, ở cuối tầm nhìn của An Đức Liệt, một quả cầu lửa như mặt trời mang theo tiếng sấm từ trong bầu trời bay xuống như sét đánh không kịp bưng tai. Con yêu thú hỗn độn kia dường như cũng có trí thông minh nhất định, nhìn ra được An Đức Liệt và Ám Cát Cổ Đức mới là đầu sỏ tất cả những chuyện này. Yêu thú hỗn độn bị chọc giận bỗng phun ra nội đan của mình.

Lời của An Đức Liệt vừa ra khỏi miệng, viên nội đan nóng rực của yêu thú hỗn độn kia đã phun tới trước hai người, từng đợt sóng nhiệt có thể nung chảy sắt thép từ phía trên ập xuống. Sắc mặt Ám Cát Cổ Đức biến đổi, cổ tay nhấc lên, ánh sáng của Tuyệt Đối lĩnh vực liền bừng lên trước người. Ngay khoảnh khắc ra tay, một ý nghĩ bỗng lướt qua trong đầu Ám Cát Cổ Đức. Do dự một chút, cuối cùng hắn vẫn mở rộng phạm vi phòng ngự của Tuyệt Đối lĩnh vực ra, bao bọc lấy cả An Đức Liệt ở sau người.

- Ngươi đã có một quyết định rất chính xác.

Giọng nói lạnh lẽo của An Đức Liệt thấp đến mức không thể nghe thấy vang lên bên tai Ám Cát Cổ Đức. Ngay lúc Ám Cát Cổ Đức dùng Tuyệt Đối lĩnh vực ngăn chặn công kích của yêu thú hỗn độn này, An Đức Liệt cũng đồng thời ra tay. Ánh sáng trong mắt chợt lóe lên, cặp mắt của An Đức Liệt bỗng biến thành một phiến tối đen. Ám Cát Cổ Đức đứng trước người An Đức Liệt bỗng cảm thấy một dòng khí lạnh từ phía sau truyền đến, rất nhanh liền cảm giác được khí tức của An Đức Liệt thay đổi. Trong nháy mắt An Đức Liệt giống như đã biến thành một người khác, trở nên âm trầm và đáng sợ, từ trong hai tròng mắt lộ ra ánh sáng đen nhiếp người. Vào giờ phút này, linh hồn tà ác ẩn nấp trong linh hồn An Đức Liệt cuối cùng đã nhận lấy quyền khống chế thân thể, tự mình ra tay đối phó với con yêu thú hỗn độn này.

"Gào!"

An Đức Liệt tiến lên phía trước một bước, vượt qua thân thể Ám Cát Cổ Đức, mở miệng thét lên một tiếng như vạn tiếng chuông cùng kêu. Tiếng thét này còn hung ác hơn và bá đạo hơn so với yêu thú hỗn độn kia.

"Bồng!"

Ám Cát Cổ Đức trông thấy những sợi tóc của An Đức Liệt tự động bay lên sau đầu, tỏa ra từng tia khí tức màu đen. Trên khuôn mặt vốn trắng sáng của An Đức Liệt lúc này cũng hiện ra những hoa văn xấu xí như gân lá, tất cả đều hội tụ đến miệng của hắn.

"Phù!"

Trong ánh mắt kinh hãi của Ám Cát Cổ Đức, một hơi khói cực kỳ âm tà và hắc ám như có sinh mạng, dễ dàng xuyên qua vách chắn Tuyệt Đối lĩnh vực của hắn, phun vào trên nội đan của yêu thú không ngừng xoay tròn kia.

"Xoẹt!"

Mặt ngoài nội đan nóng rực của yêu thú hỗn độn bị khói đen phun trúng liền chuyển hóa thành màu đen, đồng thời hơi khói âm tà và hắc ám kia bỗng tan thành từng luồng, trải rộng khắp cả mặt ngoài nội đan, quấn quanh nội đan to lớn bền chắc này một vòng.

"Cộp!"

Màu sắc của nội đan yêu thú trở nên ảm đạm, ánh sáng vốn rực rỡ đã mất đi, biến thành như tảng đá bình thường lăn hai vòng, sau đó nằm yên bất động.

- Ngao!

Trên bầu trời, yêu thú hỗn độn kia mất đi nội đan, chân trước vung lên, ngửa đầu phát ra một tiếng kêu gào.

- Hừ, đúng là tự tìm đường chết.

Giọng nói khàn khàn hoàn toàn khác biệt từ trong miệng An Đức Liệt phát ra, thân hình chợt lóe lên, "vèo" một tiếng đã biến mất không thấy. Khi Ám Cát Cổ Đức một lần nữa nhìn thấy An Đức Liệt thì hắn đã xuất hiện trên trời cao, đứng ngay phía trước yêu thú đang kinh hoảng kia.

Tay phải giơ lên, một chùm khói đen từ trong tay An Đức Liệt bỗng kéo dài thành hình kiếm, sau đó nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành một thanh trường kiếm kim loại phát ra ánh sáng màu vàng tối.

Trông thấy trường kiếm trong tay An Đức Liệt, ánh mắt yêu thú hỗn độn kia càng thêm kinh hoảng.

An Đức Liệt căn bản không cho nó cơ hội chạy trốn, bàn tay vung lên, trường kiếm kỳ dị trong tay liền đâm thẳng vào giữa trán yêu thú hỗn độn. Nội đan của yêu thú hỗn độn chính là tinh hoa của bọn chúng, cũng là nguồn gốc lực lượng, mất đi nội đan thì thực lực của yêu thú hỗn độn sẽ giảm xuống không chỉ một cấp.

- Gào!

Theo tiếng rên rỉ, yêu thú hỗn độn liền từ giữa không trung rơi xuống.

Trong ánh mắt e dè của Ám Cát Cổ Đức, An Đức Liệt từ không trung đi xuống như dạo chơi, dừng lại bên cạnh thi thể của yêu thú hỗn độn, trường kiếm trong tay phải vung lên mổ thi thể của nó ra. Một lúc sau, An Đức Liệt đã cắt đứt một khối da thịt ở dưới bụng yêu thú hỗn độn này, chính là một phần "giấy da dê" khác.

"Rào rào!"

An Đức Liệt hài lòng vẩy máu trên "giấy da dê" đi, sau đó cẩn thận cuốn lại nhét vào trong ngực.

- Nội đan của yêu thú kia mặc dù bị ta dùng khí tức âm tà làm ô nhiễm, nhưng cũng là bảo bối tốt, cứ giao nó cho ngươi. Sau khi luyện hóa, ma khí của ngươi nhất định sẽ tinh thuần hơn không ít.

Làm xong những chuyện này, An Đức Liệt hiển nhiên rất cao hứng, thuận miệng nói với Ám Cát Cổ Đức.

- Đa tạ!

Ánh mắt Ám Cát Cổ Đức di động theo An Đức Liệt, đồng thời đáp lời. Sau khi thấy được thực lực của An Đức Liệt một hơi dập tắt nội đan của yêu thú, sự bất an và e ngai trong lòng Ám Cát Cổ Đức càng sâu hơn.

"Gào!"

Ngay lúc An Đức Liệt cẩn thận cất "giấy da dê" vào trong ngực, chuẩn bị rời khỏi khu rừng cấm kỵ, một tiếng thét giận dữ ẩn chứa dao động cường đại bỗng lướt qua bầu trời khu rừng cấm kỵ. An Đức Liệt không khỏi dừng bước, cùng với Ám Cát Cổ Đức đồng thời lộ ra vẻ lắng nghe.

Nghe được tiếng thét giận dữ kia, trên mặt An Đức Liệt loáng thoáng lộ ra vẻ bất an. Cẩn thận phân biệt phương hướng một chút, cuối cùng hắn thở phào nhẹ nhỏm, thả lỏng người ra.

- Ám Cát Cổ Đức, ta hỏi ngươi, có phải mấy tên ngu xuẩn trong vương triều kia động đến thứ gì của quốc độ Quang Ám hay không?

An Đức Liệt xoay đầu lại nói với Ám Cát Cổ Đức.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Ám Cát Cổ Đức suy nghĩ một chút, dường như nhớ ra gì đó, ngẩng đầu lên nói:

- Lúc ta tới, từng nghe mấy tên đại tướng trong vương triều nói đến chuyện dời Quang Minh thần điện kia của quốc độ Quang Ám đến không gian vương triều, dâng cho bệ hạ làm đại điện vương triều. Cũng không biết bọn chúng có thật sự làm vậy hay không.

- Cái gì!

An Đức Liệt gần như không dám tin vào tai mình:

- Bọn chúng lại dám làm như vậy… Chậc chậc, phụ hoàng khả ái của ta, bởi vì những kẻ ngu xuẩn này mà chọc đến một kẻ địch đáng sợ rồi. Hà hà, thật là thú vị, không ngờ đám ngu xuẩn này lại làm chuyện ngu ngốc như vậy.

Người chú ý tới Hoàng đột nhiên hàng lâm, cùng với lửa giận không thể lắng lại trong tiếng hét giận dữ, không chỉ có linh hồn tà ác trong biển ý thức An Đức Liệt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv