Phi Thăng Chi Hậu

Chương 339: Thiên hàng Ma Viên



Đây là một không gian rộng lớn, kiếp vân đỏ rực phủ kín bầu trời, những đạo kiếp lôi uy lực khổng lồ từ trong mây lửa trên bầu trời không ngừng đánh xuống. Toàn bộ không gian trong tiếng sấm chớp ầm ầm rung chuyển.

Mặt đất một phiến hỗn độn, không có núi, không có cây, cũng không có sông, chỉ có mặt đất bằng phẳng mênh mông vô bờ. Trong thiên địa tràn ngập sương mù màu đỏ, những tiếng lửa điện đùng đoàng không ngừng vang lên từ các nơi.

Tại trung ương của phiến không gian này, hai gã Chiến tộc áo trắng cùng với một nam tử áo xanh tạo thành một góc đối lập, sáu con mắt nhìn nhau. Ba người lẳng lặng đứng yên, khí thế không ngừng phát ra đối kháng với nhau.

"Bình!" "Bình!" "Bình!"

Ba người gần như đồng thời cử động, chia làm ba hướng lao về phía trung ương. Nhưng khi bọn họ còn cách nhau khoảng mười trượng, từ trong hư không phía sau bỗng lộ ra ba sợi dây xích màu vàng nhạt, một đầu nối với một nơi nào đó trong hư không, một đầu khác thì móc vào hậu tâm của ba người. Khi ba người cố gắng lao vào nhau, từng đợt lôi điện đỏ rực bỗng phát ra, dọc theo xích sắt màu nhạt lan về hướng thân thể bọn họ.

"Xoẹt xoẹt xoẹt!"

Những tia lửa điện đỏ rực truyền vào thân thể ba người. Dựa vào thân thể cường hãn đã đạt đến Thần cấp của bọn họ cũng đau đến toàn thân co quắp lại, vẻ mặt đỏ bừng, biểu thị vô cùng thống khổ. Nhưng cho dù như vậy, ba người vẫn cố nén đau đớn cường hành xuất đao.

Từng đạo đao khí cắt ngang thiên địa do ba người chém ra giao kích giữa hư không, thỉnh thoảng lại phát ra thanh âm vỡ nát…

Ba người này chính là Chiến Tâm và một cao thủ Thần cấp hậu kỳ khác của Chiến tộc, cùng với cao thủ Thần cấp hậu kỳ còn lại của Đao vực là Đao Thần, tất cả đều bị Bổn Tôn bắt vào trong lĩnh vực không gian.

Tại không gian tràn ngập sương đỏ này, ba người không biết đã giao thủ bao nhiêu lần, mỗi một lần đều đánh cho đến khi sức tàn lực kiệt, chân khí gần như hao hết, lúc đó mới dừng tay.

Mỗi một lần ba người giao chiến, lôi điện phía trên sợi xích màu vàng phía sau lại càng gia tăng mãnh liệt. Khi đao khí gần như bức lui toàn bộ sương đỏ trong phạm vi mấy ngàn trượng, cũng là lúc ba người thống khổ nhất. Từng đạo lôi điện trực tiếp đánh vào linh hồn, thân thể có mạnh mẽ hơn cũng không chịu nổi loại thống khổ này, cho nên chiến đấu giữa ba người mặc dù kịch liệt, nhưng cũng không duy trì được lâu, không cần nói đến phân định sống chết.

Trong khi bọn họ đang chiến đấu, từng đạo kình khí từ trung ương bắn về bốn phía, bên trong sương đỏ dày đặc phía xa bỗng vang lên một tiếng gầm…

"Gào!"

Một luồng gió mạnh mang theo sương đỏ từ hướng đông thổi tới. Đối mặt với luồng gió mạnh này, ngay cả đám người Đao Thần và Chiến Tâm cũng đứng không vững, giống như những cây cỏ bị cuốn ra ngoài.

Mặt đất chấn động. Những tiếng "ầm ầm" từ bên trong sương mù màu đỏ vang lên. Nhìn về hướng đông, loáng thoáng có thể thấy được bên trong sương mù dày đặc, một cự thú cao vạn trượng, hình dạng hung ác đang đứng lên, chiếc đầu dữ tợn hướng lên trời, hai cánh tay to khoẻ thỉnh thoảng lại đấm vào ngực, phát ra những tiếng "bình bình". Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Con súc sinh này lại phát điên rồi.

Chiến Tâm tại không trung gập lại, rơi xuống mặt đất, loạng choạng lui lại mấy bước, đồng thời nhìn chằm chằm vào Ma Viên trưởng thành ở hướng đông, giận dữ nói.

Đao Thần lại yên lặng không nói gì, chỉ liếc nhìn Thái Cổ Ma Viên to lớn kia một cái, sau đó khoanh chân ngồi xuống, hai mắt khẽ nhắm lại, không cử động.

"Ầm!"

"Ầm!"

Mặt đất chấn động. Những tiếng bước chân vang vọng từ bên trong sương đỏ vang lên. Gió mạnh khiến cho sương đỏ bị thổi dạt về chung quanh. Thái Cổ Ma Viên khổng lồ ở phía xa bỗng phục người xuống, lộ ra hai chiếc răng nanh trắng toát thật dài, nhìn về phía ba người gầm gừ.

"Phập phập phập!"

Từng tiếng vật sắc cắm vào mặt đất vang lên. Đối mặt với cuồng phong cấp độ này, ba người không thể không đồng thời rút đao cắm vào mặt đất. Từng vòng sóng gợn vô hình thuận theo ba thanh trường đao lan rộng bốn phía. Khi sóng gợn tiêu tán, không gian chung quanh ba thanh đao và ba người đã hợp lại làm một.

Cương phong như biển gầm thổi qua sát đất, vạt áo của ba người đều bay phất phới, loáng thoáng có tiếng y phục bị xé rách…

"Keng!"

Ngay khi Thái Cổ Ma Viên gầm lên, một quyền đấm vào mặt đất, sải bước về phía ba người, từ phía sau bỗng vang lên một chuỗi thanh âm xích sắt lay động.

Trong hư không dần dần hiện ra năm sợi xích sắt to lớn màu vàng, mỗi một sợi đều móc sâu vào giao nhau các khớp xương của Thái Cổ Ma Viên.

"Đùng đùng!"

Kiếp vân ẩn chứa năng lượng hủy thiên diệt địa trên bầu trời bỗng hình thành vòng xoáy, sau đó từng đạo kiếp lôi khổng lồ nặng nề đánh xuống đầu Thái Cổ Ma Viên.

Mỗi một lần kiếp lôi đánh xuống, thân thể của Thái Cổ Ma Viên lại bị ép xuống thấp đi mấy trượng. Trong miệng chiếc miệng khổng lồ như chậu máu, từng dòng nước dãi chảy xuống, đồng thời phát ra những tiếng gầm thống khổ.

"Gào!"

Thiên tính của Thái Cổ Ma Viên là phản nghịch, sao có thể để kiếp vân áp đảo. Càng thống khổ, nó lại càng phản kháng, càng tỏ ra ngang ngược.

Từng luồng cương phong cường đại phá không bay lên, trực tiếp nghênh đón những kiếp lôi kia, sau đó cùng tiêu tán. Nhưng kiếp lôi dù sao cũng quá nhiều, lông trên người Thái Cổ Ma Viên không ngừng rơi xuống, mặc dù rất nhanh lại mọc dài ra.

"Ầm!"

Cũng không biết đã đối kháng với thiên lôi trong bao lâu, thân thể Thái Cổ Ma Viên bỗng nhiên cúi thấp xuống, sau đó dưới chân đạp mạnh một cái, dùng một tốc độ không phù hợp với thân thể cồng kềnh linh hoạt bắn lên trời. Trong khi đang ở không trung, lại mạnh mẽ đánh ra một quyền…

Từng vòng sương đỏ từ các bộ vị trong cơ thể Thái Cổ Ma Viên tràn đến cánh tay phải đầy lông lá, mạnh mẽ đánh ra. Chỉ nghe một tiếng rít, một cột sét màu đen chung quanh quấn đầy những vòng hỏa diễm sáng trắng phá không bay ra, đánh về phía về vòng xoáy to lớn ở trung tâm bầu trời.

- Hừ!

Trên bầu trời vang lên một tiếng hừ lạnh, sau đó từ bên trong vòng xoáy kiếp vân, một bàn tay to lớn bỗng xuất hiện, trực tiếp bóp nát cột sét kia.

Thái Cổ Ma Viên vốn kiêu ngạo bá đạo, trời không sợ, đất không sợ, nhưng nghe được thanh âm băng lãnh đến cực điểm kia, toàn thân bỗng run lên, cánh tay vượn đang vươn ra liền ôm lấy đầu, phát ra tiếng "ô ô" ủy khuất.

- Ngươi ồn ào quá.

Giọng nói của Bổn Tôn từ phía trên kiếp vân vang lên, sau đó bàn tay kia đột nhiên phình lên mấy vạn trượng, vắt ngang thiên địa, trực tiếp chụp lấy Thái Cổ Ma Viên, đem nó ra khỏi lĩnh vực không gian này.

Ở phía xa, ba gã cao thủ đao đạo đều run rẩy, trong lòng không ngừng kinh hãi, tất cả đều trợn mắt há mồm nhìn bàn tay to lớn từ phía trên chậm rãi biến mất…

oOo

Kiếm vực.

Phong Vân Vô Kỵ đang ngồi bên trong Kiếm các, lẳng lặng suy nghĩ những lời nói của Thái Huyền. Không thể không nói, những lời này đối với nội tâm của hắn vẫn tạo thành đả kích nhất định.

Lưỡng lự giữa giết và không giết, nhân từ và tàn nhẫn, Phong Vân Vô Kỵ vẫn có chút do dự…

Ngay lúc này, từ bầu trời Kiếm vực, một cỗ khí tức cường đại khiến cho người ta sợ hãi dùng tốc độ siêu việt tiến đến gần. Những tiếng xé gió từ các nơi trong Kiếm vực vang lên, hiển nhiên đều bị khí tức này kinh động.

"Ầm!"

Toàn bộ Kiếm vực đều chấn động, giống như một ngọn núi lớn ngàn vạn tấn từ trên cao hạ xuống, nặng nề nện vào mặt đất, ngay cả Kiếm các kia cũng như muốn sụp đổ.

Phong Vân Vô Kỵ ngồi trên bồ đoàn, chỉ thấy những tia sáng xuyên qua khe hở của Kiếm các chiếu vào đột nhiên biến mất vô tung, giống như có một vật thể to lớn che ở phía trước, ngăn trở những tia sáng này.

Một cỗ khí tức hung ác điên cuồng từ phía trước Kiếm các truyền đến. Những tiếng ồn ào náo động từ dưới chân núi vang lên, hiển nhiên là thanh âm của Hoàng Kim giáp sĩ.

Phong Vân Vô Kỵ đứng dậy, đi nhanh về hướng đại môn Kiếm các. Còn chưa đến gần, một luồng gió mạnh cuốn theo bụi vàng cuồn cuộn đã thổi tung cửa lớn. Bên ngoài cửa, một chiếc đầu khổng lồ dữ tợn đang đối diện với đại môn Kiếm các, trong đôi mắt to lớn như chuông đồng hiện đầy những tơ máu.

Trên khoảng đất rộng phía trước Kiếm các đã có mấy bóng người, trong hư không cũng có những bóng người dày đặc, bên trong có cả Độc Cô Vô Thương và Độc Cô Phiêu.

Vẻ mặt của Phong Vân Vô Kỵ vẫn không hề biến đổi, xuyên qua bụi mù, lẳng lặng đi đến.

"Gào!"

Một thanh âm cực độ bạo ngược vang lên. Thái Cổ Ma Viên đang đối diện với đỉnh Kiếm các bỗng phát ra một tiếng gầm điên cuồng. Từng vòng hỏa diễm trong cơ thể bắn ra, hừng hực bốc cháy. Hiển nhiên nó bị Bổn Tôn tiện tay ném đến Kiếm vực, đầu óc choáng váng, khiến cho một mặt bạo ngược trong bản tính bị kích phát ra

Ngay cả Thái Huyền cũng bị kinh động, cảnh giác lơ lửng tại không trung. Mỗi người đều cảm nhận được sự hung hãn và cường đại của Thái Cổ Ma Viên này.

"Gào!"

Thái Cổ Ma Viên phát ra một tiếng gầm kinh thiên động địa. Cánh tay vừa động, thân thể bỗng nhiên dựng lên. Bóng đen khổng lồ của nó bao trùm khắp cả Kiếm vực. Trong tiếng gầm lớn, từng vòng Hoàng Kim giáp sĩ bị thổi bay ra ngoài.

Bên ngoài cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, một vầng lĩnh vực màu bạc chợt lóe lên, mở rộng đến bên ngoài cơ thể khoảng ba thước. Sau đó hắn ung dung đi đến bên cạnh vách núi, bình tĩnh nói:

- Thái Cổ Ma Viên, còn nhớ ta không?

Thanh âm của Phong Vân Vô Kỵ cũng không phải rất lớn, nhưng ngay cả tiếng gầm gừ của Thái Cổ Ma Viên cũng không thể che lấp được.

Thái Cổ Ma Viên vốn đang phát điên, vừa nghe được thanh âm quen thuộc của Phong Vân Vô Kỵ, thân thể lập tức khựng lại, hai tay muốn ôm lấy đầu. Nhưng sau đó nó dường như phản ứng lại, cảm nhận được thanh âm này mang đến cho nó một cảm giác quyến luyến và vui mừng, huyết sắc trong mắt dần dần thối lui.

"Ngao!"

Thân thể Thái Cổ Ma Viên kịch liệt thu nhỏ lại. Mặc dù dùng đầu óc của nó cũng không phật biệt được sự khác nhau giữa Phong Vân Vô Kỵ và Bổn Tôn, nhưng một loại bản năng khiến cho nó cảm nhận được, Bổn Tôn rất đáng sợ, còn Phong Vân Vô Kỵ lại rất dễ thân cận.

Thái Cổ Ma Viên hưng phấn gầm lớn một tiếng, thân thể thu nhỏ lại đến ngang đỉnh núi, làm ra vẻ muốn ôm lấy Phong Vân Vô Kỵ.

Trên khuôn mặt bình tĩnh của Phong Vân Vô Kỵ rốt cuộc cũng lộ ra vẻ tươi cười. Mọi người cũng đều thở phào một hơi… Thái Cổ Ma Viên mất đi khống chế được vô cùng đáng sợ, tràng diện độ kiếp ngày đó rất nhiều người vẫn còn sợ hãi.

Loại lực lượng đó căn bản không phải của con người.

- Cúi đầu xuốn!

Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng.

Thái Cổ Ma Viên kia liền nghe lời cúi thấp đầu, vừa vặn ngang bằng với đỉnh Kiếm các. Phong Vân Vô Kỵ phất y bào, chậm rãi bước trên đỉnh đầu đang bốc cháy của Thái Cổ Ma Viên, đồng thời vẫn cẩn thận tạo ra lĩnh vực màu bạc bên ngoài cơ thể.

- Chúc mừng chủ công!

Từng vòng Hoàng Kim giáp sĩ ngẩng đầu nhìn Phong Vân Vô Kỵ đang đứng thẳng trên đỉnh đầu Thái Cổ Ma Viên khổng lồ, tất cả đều quỳ xuống, nhất thời trong lòng vô cùng tự hào. Dưới Thái Cổ Ma Viên làm nổi bật, Phong Vân Vô Kỵ tự là có một loại khí độ ung dung bất phàm, khiến cho kẻ khác tín phục.

Sự xuất hiện của Thái Cổ Ma Viên thật sự khiến cho Phong Vân Vô Kỵ bất ngờ, đồng thời cũng thầm cảm kích Bổn Tôn đang ở không gian vô danh. Có Thái Cổ Ma Viên, Kiếm vực đã có thêm một người bảo vệ. Có điều nhìn vào tình huống của Thái Cổ Ma Viên vừa rồi, chỉ sợ con súc sinh này vẫn còn khiến cho người ta có chút lo lắng.

Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhắm mắt lại, khi lần nữa mở ra, trong lòng đã trở nên trấn định. Ánh mắt của hắn đảo qua bên dưới, chỉ thấy một bóng người, dường như phát giác được ánh mắt của hắn, liền nhanh chóng chạy về phía sau ngọn núi Kiếm các.

Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên quát một tiếng:

- Phá Ma, ngươi muốn chạy đi đâu?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv