Phi Thăng Chi Hậu

Chương 243: Tuần thú giả



"Ngươi còn muốn trốn dưới đó đến bao giờ?"

Khi Phong Vân Vô Kỵ đang chuẩn bị rời khỏi lòng đất, bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng từ phía trên vang lên. Giọng nói kia trực tiếp xuyên thấu qua từng lớp đất, truyền vào trong tai của hắn.

Thân thể của Phong Vân Vô Kỵ cách mặt đất mấy trượng chợt khựng lại, ma thức lập tức đảo qua. Trên mặt đất không hề có một bóng người, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Giọng nói này đến vô cùng đột ngột, hắn nhất thời không dám khẳng định có phải nghe lầm hay không. Bản tính hành sự cẩn thận khiến cho hắn dừng lại dưới lòng đất, nghi hoặc dùng ma thức đảo qua bốn phía.

"Ầm!"

Phía trên đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, một cỗ lực lượng cường đại từ phía trên tràn xuống. Cỗ lực lượng kia trong nháy mắt phong tỏa không gian chung quanh Phong Vân Vô Kỵ, sau đó phá tan tầng tầng bùn đất, trực tiếp đem bản thể Phong Vân Vô Kỵ đang ẩn thân bên dưới lộ ra ngoài.

Phân nửa thân thể Phong Vân Vô Kỵ chôn dưới đất, phân nửa còn lại lộ ra ngoài, mặt đất chung quanh rõ ràng cao hơn không ít. Cách đó không xa, một tên ma tộc thân mặc ma giáp hình mãnh thú hai tay khoanh lại trước ngực, lạnh lùng nhìn Phong Vân Vô Kỵ dưới mặt đất. Tên ma tộc này cao khoảng chừng một trượng, so với những ma tộc bình thường cũng cao hơn khoảng một đầu người.

Thân mang trọng giáp, hai đầu giáp vai uốn lượn kéo dài, cuối cùng hình thành đầu rắn. Phía sau giáp vai, áo choảng màu đen to lớn theo gió tung bay. Khuôn mặt thô kệch nhưng lại hiện lên vẻ dữ tợn, mặt trái có một vết sẹo kéo đến khóe miệng, trên khuôn mặt ngăm đen còn pha lẫn màu tím. Hai bên mặt xuất hiện những phiến lân giáp thật nhỏ mà dày đặc. Đây là hình dáng của tên ma tộc xuất hiện trước mắt Phong Vân Vô Kỵ.

Khi ma thức đảo qua khu vực này, Phong Vân Vô Kỵ lại không hề phát hiện ra sự tồn tại của đối phương, điều này không khỏi khiến cho hắn trong lòng chấn kinh. Xuất hiện loại tình huống này, chỉ có hai loại khả năng.

Một là đối phương chính là Ma Thần, một tên cao thủ Ma Thần có thân thể của ma tộc bình thường. Còn một khả năng khác, chính là đối phương tu luyện một loại ma công ẩn tàng nào đó, ngay cả ma thức cũng không thể phát hiện ra.

Phong Vân Vô Kỵ rất muốn tin vào khả năng thứ hai, nhưng trên thực tế, một loại bản năng từng trải nói cho hắn biết, đáp án rất có thể là khả năng đầu tiên.

- Ta đã chú ý đến ngươi một lúc rồi.

Tên nam tử kia từ trên cao lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ. Biểu tình của hắn giống như không hề nóng lòng xuất thủ:

- Ngươi thực sự rất xuất sắc. Từ lúc nào Tát Cáp Lạp vương triều lại bắt đầu phái Minh ma tộc đến cuộc chiến này? Hừ! Muốn dùng huyết nhục của Ma Thần để lấy lòng Hắc Ám Chủ Thần cũng không cần phải cộng thêm Minh ma tộc.

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng khẽ giật mình, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài, mặc dù hắn phi thường muốn biết Minh ma tộc này là thứ gì.

Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên nhìn đối phương, ma khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.

- Đây chỉ là một trò chơi mà thôi, trò chơi giữa các Hắc Ám Chủ Thần. Chúng ta đưa đầy đủ tế phẩm, các ngươi cũng đưa đầy đủ tế phẩm, mọi người cùng tham gia trò chơi này, sau đó tất cả lại trở về tĩnh lặng… Thâm Uyên Ma Thần, tùy tiện chẳng là gì đối với Ni Cổ Lạp Tư vương triều chúng ta, nhưng tuyệt không nên hi sinh trong loại chiến tranh vô nghĩa này… Hừ! Tưởng rằng có thể phủi tay sao? Ngươi hãy chuẩn bị tiếp nhận sự trừng phạt đi, sẵn sàng chưa?

Tên nam tử ma tộc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ.

Nghe tên ma tộc cường đại này lẩm bẩm, mặc dù Phong Vân Vô Kỵ vẫn không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh hai tòa hắc ám kim tự tháp, xích sắt đầy trời, còn có các linh hồn. Những thứ này đều là do phá vọng ngân mâu của bổn tôn quan sát được.

Cặp môi của Phong Vân Vô Kỵ khẽ mở ra, giống như muốn lên tiếng. Tên ma tộc kia lạnh lùng nhìn đối phương, giống như đang chờ hắn giải thích. Đột nhiên trong lúc này, chỉ thấy môi của Phong Vân Vô Kỵ ngậm lại, sau đó ma khí bao bọc quanh thân, thân thể như tên rời khỏi dây cung phá đất bắn về hướng tên ma tộc kia.

"Hừ!" Tên nam tử kia vẫn không kinh không hoảng, trong mắt lóe lên thần sắc giận dữ:

- Lẽ nào chủ nhân của ngươi không nói cho ngươi biết, Tuần thú giả là không thể kháng cự?

Dứt lời, tên nam tử ma tộc kia đạp chân xuống một cái. Một vòng hỏa diễm màu đen dày dặc từ dưới chân bốc lên, nhanh chóng bao bọc lấy thân thể hắn:

- Đối phó với đám Minh ma tộc các ngươi, phải dùng địa ngục hỏa diễm.

Khoảng cách càng ngày càng gần, nhưng thần sắc của tên nam tử này vẫn bình tĩnh như trước, hỏa diễm màu đen hừng hực bao bọc lấy hắn, hai tay vòng trước ngực, cặp mắt màu tìm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Ngay lúc này, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên thu chưởng. Một tiếng kiếm ngâm vang lên, Khô Lâu Thập Tự kiếm từ vòng đeo trên đùi phải bay lên, vẽ thành một vòng cung bay vào trong tay Phong Vân Vô Kỵ. Tay phải cầm kiếm, Phong Vân Vô Kỵ lập tức đâm về hướng tên nam tử kia. Thu chưởng, tiếp kiếm, xuất kiếm, một loạt động tác này được hoàn thành trong nháy mắt, trôi chảy không gì sánh được. Hầu như không không hề có khoảng cách thời gian, Khô Lâu Thập Tự kiếm đã đâm về hướng yếu hầu tên nam tử kia.

"Đinh!"

Khô Lâu Thập Tự kiếm cách yết hầu tên nam tử ma tộc này chỉ vài tấc thì đột nhiên dừng lại, một bàn tay vững vàng kẹp lấy mũi kiếm. Tại đốt ngón tay thô ráp có mang một chiếc nhẫn màu trắng bạc, chính chiếc nhẫn đặc biệt này đã kẹp lấy Khô Lâu Thập Tự kiếm. Hỏa diễm hừng hực từ nắm tay bốc lên, sau đó như tia chớp dọc theo Khô Lâu Thập Tự kiếm lan về hướng Phong Vân Vô Kỵ.

Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng vận lực rút kiếm lại. Ngoài dự đoán của hắn, tên ma tộc kia lại buông lỏng tay phải, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị…

Trên thân Khô Lâu Thập Tự kiếm, từng luồng hỏa diễm màu đen sau khi thoát ly bản thể, vẫn bất diệt như trước, lan về hướng Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ lập tức đem ma khí cường đại quán nhập vào thân kiếm, bắn về phía hỏa diễm trên thân. Luồng hỏa diễm kia chao đảo vài lần, nhưng vẫn như trước ngoan cường lao về phía Phong Vân Vô Kỵ.

Phong Vân Vô Kỵ một mặt bay ngược về phía sau, một mặt thử nghiệm hơn mười loại phương pháp để thoát khỏi sự đeo bám của hỏa diễm màu đen, nhưng vẫn không hề có kết quả. Chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp, hỏa diễm kia đã lan đến chuôi kiếm. Không còn cách nào khác, hắn đành phải ném kiếm đi.

Khi vừa mới buông Khô Lâu Thập Tự kiếm ra, tốc độ lan tràn của hỏa diễm màu đen đột nhiên nhanh hơn gấp mười lần. Một đoàn hỏa diễm bay vụt về hướng Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ thất kinh, bất giác đánh ra một chưởng…

"Phập!"

Một đạo khí lưu màu trắng từ bàn tay Phong Vân Vô Kỵ bắn ra. Hỏa diễm màu đen gặp phải khí lưu màu trắng này, trong nháy mắt phát ra những tiếng tư tư, sau đó chợt tắt đi. Trong lúc vội vàng, Phong Vân Vô Kỵ đã lấy hình thức sát khí của sát lục ma khí phát ra ngoài cơ thể, dập tắt ngọn lửa bất diệt kia.

- Ta quả thật đã xem thường ngươi!

Một giọng nói âm lãnh truyền vào trong tai, thanh âm từ nhỏ dần lớn lên, từ xa đến gần. Trong nháy mắt, một cỗ khí tức cường đại bức đến gần thân thể. Giọng nói âm lãnh kia điềm nhiên vang lên:

- Những kẻ phá hoại quy tắc của trò chơi, tất cả đều phải chết, đây là chức trách của Tuần thú giả. Chết đi!

Phong Vân Vô Kỵ giật mình, còn chưa kịp phản ứng, bàn tay màu đen có mang chiếc nhẫn đã nặng nề đánh vào ngực hắn. Hắc diễm chung quanh người tên nam tử ma tộc kia nhanh chóng mở rộng ra.

- Hắc hắc! Muốn ta chết cũng không dễ dàng như vậy đâu!

Phong Vân Vô Kỵ cười lớn một tiếng, đột nhiên đánh ra một chưởng. Ma khí hùng hậu từ bàn tay khuếch tán ra, sau đó nặng nề đánh vào trên người tên nam tử ma tộc kia. Đồng thời mượn cỗ lực đạo này như tia chớp bắn về phía sau. Ngay khi tay trái đánh ra, tay phải của hắn cũng vung lên, Khô Lâu Thập Tự kiếm tại không trung lật lại bay vào lòng bàn tay của hắn.

Thân thể của Phong Vân Vô Kỵ bay ngược ra mấy trăm trượng, tại không trung xoay lại, lao ra khỏi chiến trường cổ Tư Đề Lạp …

"Ha ha ha…"

Phong Vân Vô Kỵ cười lớn, như chim nhạn bay lên bầu trời, tốc độ cực nhanh gần như vượt qua cả lôi điện. Về phần ma khí của Tuần thú giả đánh vào trong cơ thể, đã nhanh chóng bị hắn dùng Hấp Tinh đại pháp dẫn vào kinh mạch trong cơ thể, vận chuyển vài vòng, sau đó chuyển hóa toàn bộ.

Hấp Tinh đại pháp tầng thứ tám đã trở thành một bản lĩnh giữ mạng tuyệt hảo của Phong Vân Vô Kỵ. Trừ phi là kiếm sắc đâm vào thân thể, bằng không thì hầu hết ma khí tràn vào, trừ lúc ban đầu có thể tạo thành thương tổn nhất định, lấy sự bá đạo của Hấp Tinh đại pháp, hoàn toàn có thể chi trong nháy mắt hấp thu chuyển hóa…

Tại chiến trường cổ Tư Đề Lạp, tên nam tử ma tộc thuộc Ni Cổ Lạp Tư vương triều kia vẫn đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ bay đi. Trong mắt hắn thoáng hiện lên thần sắc kinh ngạc, nhưng khuôn mặt vẫn vẫn duy trì sự bình tĩnh như trước, còn có một sự tự tin, giống như tất cả đều nằm trong sự khống chế của hắn.

- Ngươi quả thật rất thức thời, biết không phải là đối thủ của Tuần thú giả, từ sớm đã hạ quyết tâm chạy trốn. Chỉ là, năng lực của Tuần thú giả chẳng lẽ chỉ có một chút như vậy thôi sao? Hừ!

Tuần thú giả lạnh lùng nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ biến mất, hừ lạnh một tiếng.

Một bàn tay thô ráp giơ lên quá đỉnh đầu. Tuần thú giả giống như một thiên thần, thân thể từ từ bay lên, sau đó giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp thiên không:

- Lấy danh nghĩa của Hắc Ám Chủ Thần, Tuần thú lĩnh vực!

Bên dưới Tuần thú giả, một điểm đen từ dưới đất trồi lên, sau đó nhanh chóng hóa thành một bóng đen hình tròn, bên trong có từng đạo hoa văn ngang dọc. Bóng đen kia co rút lại vào phía trong, sau đó phảng phất như nổ tung, nhanh chóng lan về bốn phía, lướt qua những ngọn núi cao, lướt qua đại địa…

Cách chiến trường cổ Tư Đề Lạp mấy trăm dặm, tốc độ của Phong Vân Vô Kỵ dần dần chậm lại, nặng nề thở ra một hơi.

Ma trùng của Ma giới là một loại sinh vật rất kỳ quái. Bọn chúng thuộc vào tầng lớp dưới đáy của sinh vật, có thể nói phi thường nhỏ yếu. Nhưng ma trùng có trứ một loại bản năng thần kỳ, đó là cảm ứng đối với nguy hiểm.

Trong quá trình tiến hóa dài đằng đẵng, Phong Vân Vô Kỵ rõ ràng cảm nhận được loại bản năng này của ma trùng, cũng dần dần hợp thành một thể.

Đối với một số cường giả đột nhiên xuất hiện, có lẽ người khác sẽ muốn thử nghiệm thực lực của đối phương, thực lực yếu hơn thì sẽ giết chết đối phương, thực lực cao hơn thì bỏ trốn mất dạng.

Rất nhiều cường giả đều có loại tập quán này, có thể nói là do hiếu kỳ, cũng có thể nói đó là uy nghiêm của cường giả.

Nhưng Phong Vân Vô Kỵ không hề có tập quán này. Chỉ cần thông qua một chút cơ sở, suy đoán ra đối phương tuyệt đối không phải là một kẻ ngu ngốc. Trong linh hồn, loại trực giác cường liệt đối với nguy hiểm, cùng với bản năng lẩn tránh nguy hiểm, trong nháy mắt đã khiến cho hắn có sự lựa chọn, hoàn toàn không cần tiếp xúc nhiều với đối phương.

Đối với tên Tuần thú giả kia, trực giác của Phong Vân Vô Kỵ đã khiến cho hắn lựa chọn bỏ chạy.

Công lực tăng vọt là chuyện tốt, nhưng nó cũng sẽ khiến cho đầu óc hồ đồ, muốn đại phát thần uy một phen, ai cũng không để vào mắt. Điều này quả thật là tìm chết.

Mỗi lần công lực đề thăng đều khiến cho Phong Vân Vô Kỵ sinh ra một loại cảm giác cường đại, giống như vạn vật đều nắm trong tay. Loại cảm giác này phi thường kỳ diệu, làm cho hắn cảm thấy phi thường vui sướng. Nhưng Phong Vân Vô Kỵ không hề bị bị loại này cảm giác giả tạo này khiến cho đầu óc hồ đồ, tự cho rằng mình là thiên hạ vô địch. Đây là một trong những nguyên nhân giúp cho hắn sống sót đến giờ.

Trên bầu trời, một đạo bóng đen nhàn nhạt xẹt qua. Bóng tối che phủ nhanh chóng khiến cho Phong Vân Vô Kỵ chú ý. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bóng đen gầ như trong suốt có diện tích cực kỳ to lớn bao phủ cả bầu trời. Bất giác, Phong Vân Vô Kỵ chợt nhìn xuống mặt đất. Bên dưới mặt đất, một đạo bóng đen từ hướng chiến trường cổ Tư Đề Lạp tràn đến, trong nháy mắt đã đến dưới chân.

"Không hay!" Phong Vân Vô Kỵ hét lớn một tiếng. Một loại cảm giác phi thường bất hảo dâng lên trong lòng. Không chút chần chờ, thân thể của hắn như tia chớp lao về hướng khu vực bên ngoài phạm vi bao phủ của hai phiến bóng đen.

Đối với những thứ không hiểu rõ, Phong Vân Vô Kỵ trong lòng không hề hứng thú xem thử nó rốt cuộc là cái gì.

Ngay lúc Phong Vân Vô Kỵ như tia chớp lao về phía trước, hai phiến bóng đen trong thiên địa dường như có linh cảm, cũng gia tăng tốc độ kéo dài…

"Ầm!"

Phía trước bỗng nhiên truyền đến những tiếng nổ vang, tiếp đó hắc vụ nồng đậm từ mặt đất bay lên trời, hoàn toàn che khuất không gian phía trước. Trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Kỵ, một bóng đen nhanh chóng xẹt qua.

"Ầm ầm!"

Những tiếng sấm từ đỉnh đầu vang lên. Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một phiến mây đen dày đặc dần dần mở ra. Trong mây đen, từng đạo thiểm điện đỏ rực không ngừng vần vũ. Mỗi một tiếng sấm vang lên, đều có vạn đạo thiểm điện từ không trung xẹt qua. Trên mặt đất, những đường cong nhấp nhô nhanh chóng bị che lấp, thiên địa đã không còn nhìn thấy.

Ngoại trừ bầu trời u ám trên đỉnh đầu, mây đen dày đặc và thiểm điện cuồng loạn, chung quanh hoàn toàn là một phiến mờ mịt, giống như đột nhiên tiến vào một không gian khác.

"Tuần thú giả!" Phong Vân Vô Kỵ đứng giữa hư không, áo choàng theo gió lay động, giận dữ quát lên.

- Ta là Tuần thú giả, được Ni Cổ Lạp Tư đại đế trực tiếp trao tặng ý chỉ của Hắc Ám Chủ Thần vĩ đại, duy trì tín ngưỡng. Những kẻ phá hoại đều phải bị trừng phạt, ngươi cũng không ngoại lệ. Tuần thú lĩnh vực, tại phiến lĩnh vực này, linh hồn của ngươi sẽ trở thành con mồi, vĩnh viễn bị săn bắn…

Giọng nói quen thuộc của Tuần thú giả từ xa xa truyền đến. Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn lại, bên dưới tầng mây, Tuần thú giả đang đứng giữa hư không lạnh lùng nhìn hắn, cặp mắt màu tím bắn ra quang mang màu máu…

Thần sắc cực độ dữ tợn hiện lên trên mặt Phong Vân Vô Kỵ, áo choàng phất lên, thân hình đã như tia chớp lao về phía Tuần thú giả.

- Vô ích, ngươi chỉ lãng phí khí lực mà thôi!

Tuần thú giả lãnh đạm nói, sau đó thân hình dần dần mờ nhạt. Ngay khi cánh tay của Phong Vân Vô Kỵ vươn ra, thân hình của y đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh. Ngay lúc này, một tiếng hống trầm thấp cuồng bạo từ một nơi nào đó trên mặt đất truyền đến…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv