Phong Vân Vô Kị nhìn xuống phía dưới, thì lại thấy Tử Ngọc với thần sắc e dè nhìn vào y, lời vừa rồi chính là do cô ta nói ra.
"Kiếm Hoàng?!"
Phản ứng của Phong Vân Vô Kị lọt vào mắt cảu mọi người, khiến mọi người đều tức thì kinh hãi, Kiếm Hoàng lait là một cảnh giới, nhưng cả thiên hạ tựa hồ như đã từng có một người như thế, nên Kiếm Hoàng cơ hồ như đã trở thành danh tánh xưng hô của riêng một mình y.
Trong lòng của Phong Vân Vô Kị không khỏi thổn thức không thôi, làm sao cũng không thể ngờ được -- lại có một tiểu nữ hài như thế nhận ra bản thân. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
"Không sai, ta là Kiếm Hoàng." Phong Vân Vô Kị đưa cánh tay phải lướt qua trước mặt rồi hạ xuống, khi cánh tay đưa ra lại thì đã mang theo đám râu ria kia ra và thả xuống.
Một cái ấn tượng xa xôi từ sâu trong đàu mọi người phù hiện ra, rồi dần trở nên rõ ràng.
"Kiếm Hoàng! Phong Vân Vô Kị!" Độc Cô Vô Thương kinh hô một tiếng: "Ngươi không phải là đã biến mất hơn hai vạn năm rồi sao?"
Tây Môn Y Bắc cũng lộ xuất thần sắc chấn kinh, một danh tự đã bị lãng quên rất lâu rồi cuối cùng cũng hiện ra ở trong đầu của mọi người: Kiếm Vực!
"Vạn năm?!! Ha ha, thật không ngờ, chỉ nhập định một cái mà đã lêng đênh cả vạn năm rồi! Kiếm Vực ngày xưa, hôm nay chắc người ta đã quên gần hết rồi." Phong Vân Vô Kị cảm khái không thôi, rồi đột nhiên quay sang Tử Hoàng nói: "Tử Hoàng, không biết hiệp ước đồng minh ngày xưa -- hôm nay có còn tính hay không?"
Tử Hoàng không ngừng gật đầu, thời khắc trước mắt mà có thể có một trợ thủ như thế thì còn gì bằng, hà huống gì dã qua cả vạn năm, võ công của Kiếm Hoàng tựa hồ như đã tăng cường không ít, một cao thủ hoàng cấp xuất hiện, ít nhất là cũng có thể có chút uy hiếp với Đao Đế.
"Đương nhiên, minh ước giữa chúng ta thì vĩnh viễn đều vẫn tính." Trong lòng của Tử Hoàng cao hứng mãi không thôi, thầm suy nghĩ: "Ngày xưa gúp đỡ ngươi một chuyện nho nhỏ, hôm nay quả nhiên là đã thu được hồi báo, đúng là xứng đáng a."
"Bổn tọa bất quản các ngươi có minh ước cái gì đó với nhau hay không, hôm nay nếu như lão phu đã xuất quan, lại có mấy cao thủ tương trợ, lí nào lại dễ dàng thối lui, nếu như trong các ngươi có một cao thủ đế cấp thì có lẽ ta cong có chút e dè, nhưng … hừ, đừng nói là có bốn cao thủ hoàng cấp, dù cho có tới nhiều hơn nữa, bổn tọa cũng không sợ. Cách biệt về cảnh giới, nhân số khong thể bù đắp được."
"Kiếm Hoang Phong Vân Vô Kị chứ gì? Bổn tọa đối với ngươi cũng có chút ấn tượng, nghe nói năm xưa Kiếm Vực chỉ trong một đêm mà toàn bọ nhân số đều biến mất vô ảnh vô tung, ai cũng không biết các ngươi đi đâu, nên còn tạo ra oanh động cả Thái Cổ, mọi người đều đàm luận về sự đột nhiên xuất hiện rồi lẳng lặng biến mất cảu Kiếm Vực, nhưng mà không ai ngờ được các ngươi nguyên lai là đến một nơi bí ẩn để tiềm tu. Hừ hừ! Được thôi, để lão phu thử xem rốt cuộc là ngươi có võ công cao tới mức nào, không ngờ lại dám ngông cuồng trước mặt lão phu."
Đao Đế ngẩng đầu nhìn lên Phong Vân Vô Kị ở trên không trung, con ngươi đột nhiên co lại, hư không quanh chu thân của Phong Vân Vô Kị đột nhiên xuất hiện một đạo đao hình lúc ẩn lúc hiện, hơi dừng lại một cái, sau đó kêu vun vút chém về phía Phong Vân Vô Kị.
Thân thể của Phong Vân Vô Kị đột nhiên bừng sáng, sau đó trong phạm vi ba xích quanh thân thể xuất hiện vô số thanh khí kiếm dài ba xích một cách dày đặc, Phong Vân Vô Kị dùng tay phải niết lấy một cái kiếm quyết, sau đó ấn ra ngoài một cái, vô số thanh trường kiếm đột nhiên hướng về bên ngoài mà nổ tung ra.
Xuy xuy!!
Đạo đao hình mờ nhạt như không bị khí kiếm cắt vỡ ra tung tóe.
Hưu!
Một vết thương cực kì tinh tế xuất hiện trên cánh tay của Phong Vân Vô Kị, sau đó thì huyết dịch cũng dần dần từ trong vết thương đó rỉ ra, lại một đạo đao hình phá vỡ lướt qua, sắc mặt Phong Vân Vô Kị tức thì có hơi biến đổi, thân hinhd loáng lên, liền biến mất ở trên hư không, khi xuất hiện thì đã cách xa chỗ cũ cả trăm trượng.
Đao Đế biểu tình lãnh mạc, quay đầu lại, phất ống tay áo một cái, vô số đao hình cực kì nhạt cực kì tinh tế phá thể xuất ra, lẳng lặng chuyển động xoay vòng rồi lao lên phía Phong Vân Vô Kị.
Những đao hình này phi thường quái dị, khí kiếm tuy có thể cắt đứt nó nhưng vô pháp chấn tán nó, chu thân vô số đạo đao hình nhàn nhạt như có như không từ tứ phía chém xuống. Phong Vân Vô Kị hơi cau mày lại, sau đó quát lên một tiếng quát lạnh lùng, hai tay giương ra bên ngoài, một cổ khí tức vô hình liền khuếch triển ra.
Bồng bồng bồng!!!
Một loạt tiếng vỡ nát cự kì tinh tế vang lên, từng thanh lại từng thanh hư vô đao hình bổn lai đang chuyển động xoay tròn lao tới chỗ của Phong Vân Vô Kị đột nhiên nổ tung thành một đám khói mờ, tiêu tán vô tung.
Chỉ là một chiêu, Phong Vân Vô Kị đã thử ra được, những thanh hư vô đao hình này chính là chân khí có kèm theo tinh thần lực lượng, nếu như muốn phá trừ thì chỉ có thể dùng tinh thần đối với tinh thần mà thôi.
Chiêu này bị phá, sắc mặt Đao Đế có hơi biến đổi: "Ta cũng là đã đánh giá ngươi quá thấp rồi."
Lời nói vừa dứt thì Đao Đế đã rời khỏi mặt đất, một đám khói mờ lao thẳng lên trên không.
Độc Cô Vô thương, Tây Môn Y Bắc, Tử Hoàng đều biết sự lợi hại của Đao Đế, dựa vào một thân lực lượng của Phong Vân Vô Kị căn bổn không thể chống đỡ, mắt thấy Đao Đế đã quyết tâm đối phó với Phong Vân Vô Kị, cái đạo lí môi hở răng lạnh ai cũng biết, lí nào lại ngồi yên. Choang! Một trường kiếm đã rời vỏ, thân hình thiểm xạ lao lên trên, trong đó tử ảnh lao lên trước, bạch ảnh theo sau, cuối cùng là Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc. Hai người bọn họ ctuy có tu vi kinh nhân nhưng kinh công lại không xuất sắc cho lắm.
Cơ hồ như đồng thời, một đạo đao khí bàng bạc liền trảm qua trước thân của Tử Hoàng, một tiếng quát sảng lãng từ bên dưới truyền lên: "Tử Hoàng, muốn qua đó thì hãy hỏi Đao Hoàng Quân Bất Phá ta trước đã!"
Cơ hồ như khi Quan Bất Phá ở phía dưới trảm ra một đao này, thì năm nam tử mang ngân bào trường đao cũng bay lên khỏi mặt đất, lao về hai người Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc mà ngăn cản.
Đao Hoàng Quân Bất Phá chém ra một đao, thân người đã lóe lên và xuất hiện ngay bên cạnh Tử Hoàng, đúng đang muốn xuất thủ công kích thì không liệu được thân ảnh mạc nhiên của Tử Hoàng đang ngơ ngác nhìn lên trên thì dần nhạt dần rồi hóa thành trong suốt, cho đến khi hóa thành hư vô. Tròng lòng Quân Bất Phá thầm kêu lên một tiếng không tốt, liền ngẩng đầu nhìn lên trên không trung, quả nhiên là thấy thân ảnh của Tử Hoàng xuất hiện ngay bên cạnh của Đao Đế, thanh Tử Tiêu Kiếm trong tay kích thẳng vào mi tâm của Đao Đế.
Đao Hoàng đang định lao lên đối phó với Tử Hoàng, thì một thanh âm đạm nhiên từ sau lưng vang lên: "Ngươi hãy đấu với lão phu một lát." Nói xong, một cổ kiếm khí hạo hàn mang theo hấp lực cực cường cuốn tới, Đao Hoàng bất lực nên chỉ đành quay người lại, rút lấy mọt thanh trường đao rồi chém xuống ….
Năm ngân bào nhân có thực lực không kém hơn Đao Hoàng bao nhiêu đang phân ra làm năm bao vây lấy Tây Môn Y Bắc, năm người dùng tay phải nắm chặt lấy thanh đao, tựa hồ như tùy thời đều có thể xuất thủ, nhưng những thanh trường đao liễu nhiẽu hàn khí rốt cuộc vẫn chưa hề rút ra. Kiếm ý mang theo sát khí cực cường của Tây Môn Y Bắc dĩ nhiên là đã gắn chặt vào trên năm người này, chỉ cần có một người động đậy một cái, tiếp theo đó nhất định là một kiếm đoạt lấy tính mệnh thạch phá thiên kinh của Tây Môn Y Bắc.
Không có ai dám khẳng định mà nói, có khả năng đối diện với một kiếm của Tây Môn Y Bắc mà có thể sống sót, Độc Cô Vô Thương cũng không, Phong Vân Vô Kị cũng không, cao thủ ở cảnh giới hoang cấp cũng không, ha fhuống gì năm người chỉ là tiếp cận hoàng cấp cảnh giới mà thôi, chứ không phải là đã đạt đến hoàng cấp cảnh giới.
Một cổ nguy hiểm cường liệt khiến cho năm người đồng thời tuyển chọn trầm mặc bất động, kiếm ý của Tây Môn Y Bắc dĩ nhiên là đã đạt đến cảnh giới cực độ ngưng tụ, một khi xuất thủ thì trường kiếm nhất định sẽ không uống máu thì không chịu vào vỏ. Sinh mệnh chỉ có một lần, ai ai cũng rất là trân tích.
Trên thiên không, trường kiếm của Tử Hoàng lao đến như điện, đâm thẳng vào mi tâm của Đao Đế. Đinh! Một tiếng kêu chói tai vang lên, tùy tiện có thể thấy một thanh đao hình trong suốt từ trên trán của Đao Đế phát xuất, thẳng thừng chém thẳng về phia Tử Tiêu Kiếm của Tử Hoàng.
Một tiếng hừ lạnh vang lên, hai cánh tay áo của Đao Đế ở phía dưới đưa lên nhanh tựa thiểm điện, năm ngón tay giang ra, một cổ đao khí lăng loạn lao ra khỏi tay, vừa mới xuất thủ đã bao bọc cả thân hình của Tử Hoàng vào bên trong, trong hư không không ngừng vang lên những tiếng kêu sắc nhọn ….