Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường

Chương 9



Nghe thấy vậy Lưu Uyển nhìn giao diện ấn xác nhận.

[ Đinh một tiếng mở khóa thành công... ]

Trong cửa hàng hệ thống có thể nói đồ vật đa dạng gì cũng có, Lưu Uyển nhìn một hồi phát hiện ra chỗ này còn bán mấy quyển tu luyện nhưng nó không đủ khiến cậu chú ý, mà điều khiến cậu chú ý tại sao cái cửa hàng hệ thống này bán ấy mấy thứ đồ mà không có thông tin, công dụng gì hết vậy.

Lưu Uyển:“...”

Nhất là mấy thứ đồ kì dị này làm cậu không dám xác nhận phải thứ đồ cậu biết không nữa.

Lưu Uyển nhìn một hồi không rõ liền hỏi:“ Hệ thống cái thứ đồ này là gì vậy, nó dùng để làm gì “.

Hệ thống lúc này lên tiếng:“ Xin lỗi kí chủ quên chưa nhắc nhở ngài, tất cả đồ vậy trong cửa hàng hệ thống đều sẽ không có thông tin cụ thể và tác dụng, chỉ khi kí chủ tự mình tìm hiểu tác dụng mới biết được, nếu kí chủ không thể tìm hiểu được, kí chủ cũng có thể dùng điểm để biết rõ tác dụng của nó...”

Lưu Uyển:“..”

Biết ngay mà cái hệ thống này đúng là không có tác dụng gì, ngay cả mấy món đồ cũng không cho thông tin thì sao biết mà dùng, cho dù biết một số thứ đi nhưng những thứ khác thì sao chứ. Lại còn phải dùng điểm để đổi lấy thông tin món đồ..

Không thể hiểu nổi tại sao lại có cái thiết lập như vậy luôn..

Lưu Uyển nhìn một hồi cuối cùng chả thể tìm được cái gì có ích, đóng giao diện tiếc nuối thở dài. Vốn dĩ cứ tưởng rằng càng nhiều bí ẩn thì dù sao cũng thú vị hơn nhiều.

Ai ngờ mà ngờ tới nó còn bí ẩn hơn cậu tưởng chứ, thật là bất ngờ thảo nào trước kìa mới kêu Lưu Uyển cân nhắc kỹ trước khi đồng ý tham gia. Đây chẳng phải hố người hay gì...



Đúng lúc Lưu Uyển còn đang than thở đúng là cái trò chơi rác mà thì đột nhiên có người gọi tên cậu...

“ Lưu Uyển... “

Tất nhiên với cái tính cách không quan tâm của Lưu Uyển khi nghe thấy có người gọi tên mình, cậu không hề quay lại vì dù sao cậu cảm thấy nó chả đáng để cậu lãng phí thời gian, vốn dĩ Lưu Uyển định rời đi thì không biết từ đâu ra một khí áp bức đang tiến càng gần Lưu Uyển, khiến cậu không nhịn được mà nhíu mày.

Quay đầu lại liền nhìn thấy đám người đang tiến về phía này, bản năng Lưu Uyển mắc bảo đám người này không bình thường...

Nhất là cái tên cầm đầu uy áp của hắn tuy có vẻ bình thường, nói thế nào nhỉ tuy nó được thu liễm lại khá tốt nhưng đối với một người tu luyện đã lâu như Lưu Uyển, sao cậu có thể không nhận ra, tên này mới là kẻ nguy hiểm nhất chứ.

Ủa mà khoan sao nhìn tên này quen quen, sao cứ cảm giác từng gặp ở đâu rồi nhỉ.

Cùng lúc đó khi Lưu Uyển quay nhìn về phía nhóm người, Tề Lạc cũng tiến đến gần cậu một 1 mét rồi dừng lại.

Tề Lạc lên tiếng trước:“ Lưu Uyển cậu còn nhớ tôi chứ “.

Lưu Uyển:“..” Không nhớ, có biết đâu mà nhớ mới chả nhớ..

Lưu Uyển thử thăm dò:“ Ngươi là..”

Tề Lạc mỉm cười nhẹ nói:“ Tôi là Tề Lạc trước kia chúng ta từng học cùng trường cậu quên rồi sao “.

Lưu Uyển nghe vậy gật đầu nhẹ, à là Tề Lạc... ủa khoan Tề Lạc????...

Đây chả phải nhân vật chính sao, thảo nào thấy quen quen hóa ra là nhân vật chính mình viết ra đây mà...



Nghĩ tới đây ánh mắt Lưu Uyển nhìn chằm chằm Tề Lạc từ đầu tới chân, sau đó hơn gật đầu..

Cũng được đấy quả nhiên là hình mẫu lý tưởng mà mình ao ước, rất đẹp nha.

Thật ra có thể mọi người không biết Lưu Uyển viết hình mẫu của nhân vật chính là dựa theo hình mẫu mà cậu trước kia từng ao ước muốn có được. Bởi Lưu Uyển khá đen đủ cứ mỗi lần xuyên vào nhân vật nào, không phải gầy cũng là lùn. Mà không lùn cũng xấu đau xấu đớn...

Trước kia cậu còn chả chấp nhận được cái thân thể đó, đến nỗi muốn tự tự cho khỏe. Dù vậy thì cậu vẫn xuyên tiếp, nhiều lần cứ như vậy Lưu Uyển cũng dần không quan tâm đến khuôn mặt, hình dáng mình ra sao nữa.

Nhưng khi thấy Tề Lạc trong lòng Lưu Uyển liền biết rõ cái chấp niệm này của mình mãi không thể bỏ qua được, cái khuôn mặt này, thân hình này mau nhìn đi...

Má nó có nên đoạt xác không ta!

Tề Lạc bị ánh mắt của Lưu Uyển làm cho không hiểu, cảm xúc có chút bất ổn, hắn nhận ra người này không giống kiếp trước chút nào, từ ánh mắt của Lưu Uyển, Tề Lạc liền nhận ra rồi.

Thật ra không hẳn bởi đúng là hắn từng nhìn thấy ánh mắt này rồi, chỉ là lúc đó là đoạn thời gian cuối cùng Lưu Uyển chết.

Chả lẽ cậu cũng trùng sinh... nếu vậy mấy tháng này mình không tìm thấy Lưu Uyển là vì lý do này, nhưng cũng không đúng...

Đúng vậy thật ra Tề Lạc là người trùng sinh, kiếp trước hắn vừa chuẩn bị xong giai đoạn cuối thành công cứu với thế giới, đăng quang thì không ngờ tới kẻ thù không những không chết mà thành công quay trở lại giết chết Tề Lạc.

Cũng do hắn mất cảnh giác quên mất còn một số chuyện không giống trước kia, đến khi tỉnh lại lần nữa hắn trở lại năm 24 tuổi, gian đoạn đang chuẩn bị thức tỉnh.

Lúc đó vì vẫn chưa thức tỉnh nên không có dị năng, điều này làm cho Tề Lạc càng không dám xác nhận, cứ ngỡ mọi thứ mình trải qua chỉ là giấc mơ. Đến khi bình tĩnh lại sau khi thức tỉnh xong hắn mới biết không phải vậy, mà sự thật là hắn đã trùng sinh thật rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv