Pháo Hôi Công Mới Là Tuyệt Sắc

Chương 15



( Chương này xin hãy cùng tớ nắm tay đoàn kết phang chết bạn công -_-)

Hôm sau mưa nặng hạt, Lâm Hưởng bị tiếng mưa rơi tí tách vào thành cửa sổ đánh thức, hóa ra hôm qua cậu quên đóng cửa sổ.

Lúc ấy chắc mới tầm 7h sáng, với mọi người cuối tuần là dịp để ngủ nướng, nhưng có vài kiểu người không được cái phúc ấy. Cậu đứng lên đóng cửa sổ mới thấy đầu ong ong, cả người nóng hầm hập, chắc hôm qua bị lạnh nên cảm rồi.

Lâm Hưởng ra phòng khách định tìm thuốc cảm thì thấy trên ghế sô pha có người. Cậu giật mình hoảng sợ, rón rén lại gần mới thấy hóa ra là Triệu Nhạc, thằng nhóc này nói thế mà lại ngủ sô pha nhà cậu thật.

Lâm Hưởng ngồi xổm xuống, lấy ngón tay chọc mặt cậu ta, Triệu Nhạc ngủ say như lợn chết, chọc bẹo cấu véo đều không phản ứng. Lâm Hưởng thở dài, đã là chủ thì không thể để kệ khách nằm chết rét ngoài phòng khách thế này được, cậu khom người bế Triệu Nhạc về phòng mình. Triệu Nhạc vừa tiếp xúc với mặt giường một cái liền cuộn tròn ôm chăn thành vỏ ốc, thì thầm nói mớ xong lại ngủ ngon lành.

Lâm Hưởng nhịn không được cười khẽ, kéo chăn đắp lại cho cậu, đi ra rửa qua cái mặt rồi kiếm cái bỏ bụng, thuốc cảm phải uống sau khi ăn, cậu lại lười không muốn ra ngoài mua, sau đó quay lại sô pha nằm vật ra.

Cậu hẹn Trương Chí 9 giờ, bữa trước lỡ hẹn không đi xem phim được, lần này hai người hẹn nhau ở trung tâm giải trí.

Đầu óc mơ màng lại không dám ngủ sâu, Lâm Hưởng cầm di động đặt báo thức lúc 8 giờ, chật vật ngủ được một lát chuông đã reo lên, cậu giật mình vội vàng đi tìm quần áo mặc.

Gọi xe tới trung tâm giải trí, còn 15 phút nữa mới đến 9h, di động vẫn không tín hiệu gì, chắc Trương Chí chưa tới rồi. Lâm Hưởng đứng ở cửa nhìn ra bầu trời mưa ngày càng nặng hạt, cảm thấy trong lòng cứ chán nản, chuyện ngày hôm qua khiến cậu suy sụp tinh thần lại thêm cảm cúm, cả người chán nản mệt mỏi.

9 giờ rồi vẫn không thấy Trương Chí tới, Lâm Hưởng đứng mãi cũng chán bèn tìm một quán cà phê, ngồi bàn cạnh cửa sổ vừa ngắm mưa vừa chờ. Khá lâu sau, Trương Chí gọi tới.

Lâm Hưởng cũng chẳng bất ngờ gì khi hắn nói hoãn lại, dù sao đợi cũng gần 1 tiếng rồi, chuyện sớm hay muộn thôi. Trương Chí xin lỗi rối rít nói hôm nay lại lỡ hẹn em có muốn tôi mua quà gì coi như xin lỗi không, Lâm Hưởng không đáp mà dập máy luôn.

Cậu quay đầu ra cửa sổ trầm tư, chậm rãi dựa đầu vào cửa kính, thủy tinh lạnh băng đối nghịch với cái đầu nóng hầm hập của cậu.

Cậu lấy điện thoại ra gọi cho Trần Nguyên, mãi sau Trần Nguyên mới nghe máy, Lâm Hưởng hỏi cậu đang làm gì đấy thì nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng người nói chuyện, lại nhớ ra thanh âm của Trần Nguyên như mới ngủ dậy, Lâm Hưởng hiểu rồi, tối qua tên này lại tìm tình một đêm đây mà.

“Vừa ngủ thôi, tìm tôi có chuyện gì thế?”

Lâm Hưởng không trả lời câu hỏi mà quay sang trêu chọc : “Ai da, ai bên cạnh đó? Giờ là 10h rồi, tối hôm qua cậu làm gì mà giờ mới ngủ?”

“Hắc hắc, lần này người bạn cậu coi trọng hơi bị hot luôn.” Trần Nguyên hạ giọng nói : “ Dáng người hoàn hảo, trên giường thì mạnh mẽ, tôi đây các cụ gọi là khổ tẫn cam lai tu thành chính quả đó.”

Trần Nguyên nói dông nói dài khen ngợi hết lời về anh chàng kia, nửa ngày sau mới ý thức được vấn đề : “ Sao giọng cậu nghe lạ thế? Bệnh đấy à?”

“Ừ, cảm cúm tí thôi. Không vấn đề gì, cậu ngủ đi.”

“Cậu đang ở đâu?”

“Ở nhà, tự nhiên nhớ nên gọi cậu. Không có việc gì tôi ngắt máy đây.”

“Ờ, hẹn gặp lại ~~ MOAH”



Mẹ nó chứ, dạo gần đây thanh niên thế kỉ mới mắc cái bệnh gì thế, MOAH là cái chó gì.

Lâm Hưởng bấm tắt di động, nhiệt độ trong quán hình như hơi lạnh, cậu kéo khóa áo khoác lên tận cổ, ngồi thêm một lát thành tình hình không ổn bèn đứng dậy.

Không định về nhà, cậu vào trung tâm giải trí mua một trăm đồng tiền xèng. Chơi đấm bốc một hồi, vì tinh thần không ổn định, không chú ý vào trò chơi nên cậu toàn thua thảm, mấy người đứng sau xem có vài người “xì” ra tiếng giễu cợt. Lâm Hưởng đen mặt kiếm chỗ khác chơi, không chơi đấm bốc thì ông gắp thú bông.

Mấy lần trước đi gặp thú bông, bữa nào cậu cũng vác cả đống về. Hôm nay cũng không ngoại lệ, người ta gắp mãi không nổi một câu, hết người này tới người khác, tay không đi về. Cậu lại thuận lợi gắp thêm mấy con thú bông khiến mấy cô nữ sinh đứng xung quanh lé cả mắt, Lâm Hưởng ôm vài con thú bông đi về, mấy đồng xèng thừa theo thói quen nhét sạch vào ví.

Trời cũng xế chiều, cậu lên tầng cao nhất kiếm nhà hàng ăn, mở điện thoại ra phát hiện mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Triệu Nhạc cả.

Lâm Hưởng tính bỏ qua thì đầu dây bên kia lại nháy tới.

“Anh, sao anh không nghe máy?”

Lâm Hưởng nhìn miếng bít tết to tướng trong đĩa, một chút khẩu vị cũng không có, cậu buông đũa xuống, nói : “ Tìm anh có việc gì?”

“Anh mau tới bệnh viện XX đi. Anh là máu RH âm tính đúng không? Tiểu Tự bị người ta đâm mất nhiều máu mà lại là máu hiếm, kho máu hết mất rồi.”

“… Anh tới ngay đây.”

Lâm Hưởng không ngờ mình có chung nhóm máu với Lâm Tự nhưng hiện giờ cậu cũng không có thời gian mà nghĩ nữa, vội vàng chạy tới bệnh viện , Triệu Nhạc đứng ngoài cổng viện chờ cậu, hai người lật đật chạy tới phòng cấp cứu.

Trên đường đi Lâm Hưởng dần bình tĩnh lại, hiện giờ cũng không kinh hoàng, trấn tĩnh nói với bác sĩ : “ Sáng sớm nay tôi có chút cảm, chỉ cảm cúm qua qua thôi, có thể dùng máu tôi không?”

“Cậu đã uống thuốc chưa?”

“Chưa uống.”

“Trước hết tôi lấy mẫu máu của cậu đem đi xét nghiệm, nếu dùng được sẽ gọi y tá đi lấy máu cậu.”

Bác sĩ rút một ít máu ra làm xét nghiệm, bấy giờ Lâm Hưởng mới có thời gian hỏi Triệu Nhạc : “ Chuyện lần này là thế nào?”

“Gặp cướp.” Triệu Nhạc nói, “ Bữa trưa em ấy ra ngoài mua thức ăn, tiền trên người không đủ nên ra ngân hàng rút tiền không ngờ lại có thằng chó thấy thế theo dõi, đến chỗ không có người thì giựt tiền. Tiểu Tự lại không chịu đưa tiền, thằng chó đẻ ấy cầm dao đâm luôn. May không bị cướp điện thoại, Tiểu Tự gọi điện cho em, em chưa kịp hỏi gì vội vàng chạy tới, lúc đến nơi em ấy đã ngất rồi.”

Lâm Hưởng gật đầu, trầm mặc không nói.

Bác sĩ kiểm tra thấy máu cậu không vấn đề gì liền rút 400CC máu.

“Cơ thể tôi khỏe lắm, nếu không đủ dùng bác sĩ nhớ nói với tôi.”

Bác sĩ nói : “ 400CC là quá nhiều đối với một lần rút máu rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt. Chúng tôi đã liên lạc với ngân hàng máu rồi, bây giờ cậu đang cảm hệ miễn dịch rất yếu, nhớ chăm sóc bản thân.”

Lâm Hưởng vẫn không an lòng, y tá sắp xếp cho cậu giường nghỉ cậu không chỉ, lặng lẽ chờ ở ngoài phòng cấp cứu.

Ngày đầu tiên Lâm Tự xuất hiện trong cuộc đời, cậu cảm thấy cục nợ này là quả báo ông trời giáng xuống ở mình. Ở gần nhau một tháng, Lâm Tự trong lòng cậu không phải quả báo, càng không phải “người”, đó là em trai của Lâm Hưởng, cho dù chính cậu phải chịu nguy hiểm cũng không nỡ bỏ rơi thằng bé.

Suốt một ngày trời không ăn gì lại còn mắc cảm, máu rút tới 400CC, sắc mặt cậu bây giờ trắng bệch khó coi, một chút huyết sắc cũng không có.

Triệu Nhạc an ủi cậu : “ Anh, bác sĩ đã nói Tiểu Tự không sao mà, may dao kia đâm không vào nội tạng, vết thương cũng không sâu, anh đừng lo nữa. Em ở đây canh cho, anh cứ đi nghỉ đi được không?”

Lâm Hưởng lắc đầu, không nói chuyện.

Chuyện ngày hôm nay khiến cậu nhớ lại quá khứ, mẹ cậu cũng vì máu hiếm, ngân hàng máu không đáp ứng kịp, trong lúc chờ đợi mất quá nhiều máu mà chết.

Nếu lúc ấy cậu lớn hơn một chút, có thể cho mẹ mấy trăm CC máu, không, lấy toàn bộ máu trong cơ thể này cũng được, có lẽ mẹ đã không chết.

“Anh, em đi mua đồ cho anh ăn tạm nhé.”

“Ừ.”

Triệu Nhạc vừa đi không bao lâu thì tiếng bước chân hối hả chạy tới, Lâm Hưởng nghiêng đầu nhìn thấy Chung Thành Lâm kích động lại gần.

Hắn đứng trước mặt cậu, trên mặt đều là lo lắng, sợ hãi. Hắn nói : “ Tiểu Tự làm sao thế? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ai làm?”

Lâm Hưởng bị hắn hỏi cho dồn dập ung hết cả đầu, trước mắt mọi thứ cứ đảo lộn tùng phèo hết.

Cậu thở dài muốn trấn an hắn : “ Anh đừng vội…..”

“Cái gì mà đừng nói vội chứ. Cậu ấy là em trai cậu! Lâm Hưởng! Ngay bây giờ, ngay chỗ này em trai cậu nằm trong phòng cấp cứu mà cậu còn ngồi ở đây thoải mái, lãnh tính, cậu còn dám mở mồm bảo tôi đừng nóng à?”

Lâm Hưởng câm nín, mím môi muốn nói lại thôi, ánh mắt dần dần lạnh lẽo.

Tôi thoải mái? Anh thì hiểu cái mẹ gì về tôi? Anh có biết bây giờ tôi sợ hãi thế nào không?

Tôi lãnh tĩnh? Nếu cố giữ cho mình tỉnh táo là sai trái, thì tôi đây là thằng sai con mẹ nó nhất quả đất này.

“Ờ rồi, tôi là thằng không có lương tâm,là thằng khốn nạn được chưa? Hài lòng chưa?”

Cậu cười lạnh,hoàn toàn không thèm nhìn hắn.

Nếu không vì bây giờ Lâm Tự vẫn còn trong phòng cấp cứu thì chắc cậu phủi mông bỏ đi lâu rồi. Nhưng giờ có ở lại, cậu cũng không dư sức cãi cọ với tên này.

Chung Thành Lâm nói xong đã cảm thấy mình vừa rồi quá xúc động nhưng Lâm Hưởng luôn khiến hắn không làm sao tin tưởng cho được. Bốn, năm năm nay làm cùng công ty, người này khiến hắn coi thường, cho dù gần đây Lâm Hưởng có thay đổi nhưng ấn tượng xấu đã ăn sâu vào não, mới ngày một ngày hai bảo hắn đổi xử khác hắn làm không nổi. Trong suy nghĩ của Chung Thành Lâm, người này chỉ biết đến bản thân mình, hoàn toàn không quan tâm Lâm Tự.

Lúc Triệu Nhạc mua bánh mì với sữa quay lại thấy không khí có chút là lạ.

Cậu ta không dại ra chào hỏi Chung Thành Lâm – kẻ phát ra khí thế “ Thằng nào không liên quan cấm đến gần”, ngồi xuống cạnh Lâm Hưởng, đưa đồ ăn sang : “ Anh, quanh đây không có nhà hàng nào cả, em chỉ mua được bánh mì thôi, anh ăn tạm nhé.”

Lâm Hưởng cũng không định để thằng anh đi trước thằng em, dù trong miệng đắng nghét không có khẩu vị nhưng vẫn có nhai cho xong cái bánh , hút sữa một hơi đã thấy buồn nôn , đành phải bỏ sang một bên.

Bọn họ ngồi ngoài phòng cấp cứu đợi thêm một tiếng nữa Lâm Tự mới giải phẫu xong, máu đã ngừng lại, miệng vết thương khâu không có vấn đề gì, chẳng qua do mất máu nhiều nên vẫn hôn mê, đưa vào phòng hồi sức chờ tỉnh là được.

Lâm Hưởng thấy y tá đẩy giường bệnh Lâm Tự đi mới nhẹ nhõm cả người, có Chung Thành Lâm ở bên cạnh chắc thằng bé không sao đâu.

Cậu vừa đứng lên Triệu Nhạc đã nói : “ Anh, anh nghỉ ngơi đi đã.”

“Về nhà rồi nghỉ cũng được.”

“Vậy em về với anh, trong bệnh viện có anh Chung là đủ rồi.”

Lâm Hưởng gật đầu.

Hai người vừa rời đi , y tá tới phòng bệnh của Lâm Tự nhìn một lúc mới hỏi Chung Thành Lâm : “ Xin hỏi Lâm tiên sinh, người nhà bệnh nhân đang ở đâu?”

Chung Thành Lâm nói : “ Lâm Tự có vấn đề gì cứ nói với tôi là được.”

“Không phải chuyện của Lâm Tự. Ban nãy Lâm tiên sinh có rút 400CC máu cho em trai, Lâm tiên sinh đang bị cảm vốn nguyên tắc không được rút máu nhưng vì bệnh nhân có nhóm máu hiếm, trong bệnh viện hết nhóm máu tương thích mà Lâm tiên sinh lại trùng nhóm máu nên phải dùng máu anh ấy. Hiện tại hệ miễn dịch của anh ấy rất kém nên bác sĩ báo tôi gọi anh ấy đi làm kiểm tra lại một lần nữa xem có vấn đề gì không.”

Chung Thành Lâm sửng sốt, trong lòng cảm giác tội lỗi dần dần dâng lên.

Hắn vừa mới… Hắn lại nói với cậu ấy như thế…

Trong đầu nhớ lại gương mặt tái nhợt, cơ thể gầy gò của Lâm Hưởng, rốt cuộc hắn cũng hiểu ánh mắt cậu nhìn mình trước khi rời đi, trong đôi mắt ấy, chỉ có thất vọng.

Ps : Nói vậy thôi sắp đến giờ anh Lâm ghi điểm trong mắt chị em rồi =))) Sắp xong chuyện tình cảm với thằng em và bắt đầu biết ghen vì thằng anh rồi =))) Các chị em đừng vội ghét anh nhé, tội ảnh.

Ps 1 : Post bù vì chắc cuối tuần bận lắm =))))


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv