Lại ném tung một quả, ai nha vẫn là không đón trúng.
Liên tục ném thêm vài quả, nhưng không có quả nào đón đuợc còn những quả nho đó thay nhau rơi xuống mặt đất, khắp nơi nơi đều là nho.
Da đầu Tần Cảnh Thừa tê dại. cô vì cái gì mà không tiếp chính xác hơn một chút. Nếu đã biết kỹ thuật ném của mình nằm ở mức nào rồi thì đừng có nên học ném ăn theo người ta.
Hắn đang hoài nghi có phải cô đang cố ý hay không?
Thật sự không còn chịu nổi nữa, Tần Cảnh Thừa xoay người quay trở lại thư phòng.
Rồi lại nhìn thấy trên bàn sách có đặt một đĩa nho, trong đầu liền hiện lên hình ảnh Tần Mộc Vũ đang muốn ăn nho mà lại ăn hoài không đuợc, chứng rối loạn ám ảnh của hắn đã hoàn toàn bọc phát rồi, hắn rất muốn lấy hết một đĩa nho lắp đầy cái miệng cô lại...
Phòng khách dưới lầu, Tần Mộc Vũ tươi cười rất sảng khoái. Bảo bối à, để xem em gái anh có chơi chết anh không nha!
Cả ngày rồi mà Tần Cảnh Thừa cũng chưa bước ra khỏi thư phòng, tới giờ ăn cơm chiều hắn mới đi xuống, Nhìn xung quanh không thấy Tần Mộc Vũ mới nhẹ nhàng thở ra.
Không biết tại sao hắn lại có chút sợ đứa em gái này. Nhưng mà thời điểm vừa bước xuống tới hắn mới phát hiện những quả nho hôm nay cô ném loạn giờ này vẫn còn nằm trên mặt đất, đông một cái, tây một cái.
Tần Cảnh Thừa, “……”
Yên lặng khom lưng, từng bước từng bước nhặt lên hết, hơn nữa hắn còn thử đếm một chút, đếm tới quả cuối cùng lại là số lẻ, nên cả người đều thấy không tốt. Vì thế hắn lấy thêm một quả từ đĩa trên bàn rồi gom lại ném vào trong thùng rác.
Trên lầu, Tần Mộc Vũ đang dựa trên lan can, nghẹn cười tới sắp sửa đỏ cả mặt. Phỏng chừng sau này Tần Cảnh Thừa mà nhìn đến quả nho chắc đều sẽ nhớ đến cô, xem ra chứng ám ảnh cưỡng chế này cũng là một chuyện tốt nha.
Từ trên lầu đi xuống, vẫn là kiểu tóc kia, Tần Cảnh Thừa rốt cuộc cũng không nhịn đuợc nữa, một tay túm cô kéo lại, tự mình cởi bỏ tóc cô rồi sau đó cột gọn gàng lại.
"Em có thể cột tóc chắc một chút hay không!"
Tần Mộc Vũ cười thật ngoan , "Nhìn rất đẹp mà, anh không thấy thích sao."
"Anh thích cột gọn gàng."
"Vậy thì sau này em sẽ đều cột thật gọn gàng cho anh xem đuợc không."
Ánh mắt chuyên chú, làm trái tim Tần Cảnh Thừa rung lên, lúc này hắn mới phát hiện hai người đang dựa thật sự gần, và hắn cảm nhận đuợc trên người cô có một mùi hương như có như không mà bay vào mũi.
Đây là mùi hương ra rất đặc biệt, không giống như sữa tắm, cũng không giống như nuớc hoa, phảng phất bay ra từ trên da thịt cô vậy, rất dễ chịu.
Lặng lẽ lùi về sau một bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người.
“Tùy em”
Tần Mỗi Vũ có chút mới lạ, anh ta vừa mới đỏ mặt sau?
Khó có đuợc a, một khối băng cư nhiên có một ngày cũng có thời điểm đỏ mặt. Xem anh ta vẫn còn ngây thơ như vậy, nên tạm thời cô sẽ buông tha.
Buổi sáng thứ hai, Tần Mộc Vũ năn nỉ ỉ ôi đòi Tần Cảnh Thừa đưa cô đi học.
Tần Cảnh Thừa lạnh mặt, "Buổi sáng anh có cuộc hợp, không có thời gian."
“Dù sao cũng tiện đường.”
“Có một đoạn đường không thuận, kẹt xe.”
Tần Mỗi Vũ nhướng mày, “Thật không đưa?”
Tần Cảnh Thừa không nói chuyện.
Cô chậm rãi mà tháo ra một sợi dây thun, lại bắt đầu thả nữa bên tóc....
Tần Cảnh Thừa, “……”
Xem như cô lợi hại!
Có thể làm cho khối băng này chịu thỏa hiệp Tần tiểu thư vô cùng cao hứng, thậm chí có chút khoái ý nở mày nở mặt.
Rốt cuộc thì nông nô cũng chịu xoay người ra hát một hồi.
Xe chạy đến trường học, Tần Mộc Vũ tự mình xuống xe, lúc mở cửa xe cô quay đầu lại nhìn Tần Cảnh Thừa một cái.
"Đúng rồi anh Hai, hôm nay em muốn...." Sau đó thì không còn nữa.
Tần Cảnh Thừa vẫn đang đợi cô nói xong câu, hắn từ trước đến nay đều trầm ổn, cho dù trông lòng hắn nóng như bị lửa đốt thì cũng không biểu hiện ra bên ngoài.
Nhưng mà một phút sau, Tần Mộc Vũ vẫn không lên tiếng, hắn đưa tay kéo kéo cà vạt, hôm nay hắn bị làm sao vậy? Cô có muốn làm gì thì phải nói ra đi chứ?
Tần Mộc Vũ câu môi cười, "Anh Hai em đi trước đây, thứ sáu gặp."