Lão giả kinh ngạc nhìn nàng, cảm thán:
"Thiên tài a!"
Phải biết rằng trong học viện đệ tử ở mười hai tuổi đạt được thực lực này cũng chỉ có lác đác vài người, đều là viện trưởng hoặc trưởng lão thân truyền đệ tử!
Lại còn là Đan Dược sư nhị cấp! tuy cấp bậc không tính là cao, trong học viện cũng là xếp ở hàng lót đế, nhưng là ở tuổi này đã có được trình độ như thế thì có thể thấy được thiên phú không tồi!
Một Thanh Phong trấn nhỏ bé, cư nhiên lại có thể dưỡng ra như thế thiên tài, còn có Đông Phương gia kia, lão còn chưa nghe tới bao giờ, khẳng định cũng không phải là cái gì đáng gờm xa xưa thị tộc, thật không thể ngờ!
Lại nhìn nàng tư thái, điềm nhiên lạnh nhạt, không gấp gáp, không kiêu ngạo mặt ngẩn lên tới trời, so với những con cháu đại gia tộc được cưng chiều từ nhỏ hất mặt nghênh ngang kia, lão càng thích Đông Phương Thiên Nguyệt cái loại này tính tình!
Có được này tính tình, chỉ cần đủ kiên định, về sau tiền đồ bất khả hạn lượng, không biết có hay không có thể trở thành chí tôn vô thượng nhưng ít nhất cũng là một vị cường giả danh chấn!
Lão có chút chờ mong biểu hiện của nàng......
Hiển nhiên lão cũng không nghi ngờ nàng che giấu thực lực, dù sao thì ở này tuổi thực lực như thế chính là thiên phú cực hảo rồi, cao hơn nữa lão thực sự không nghĩ tới được!
Dù cho nghĩ tới cũng không dám tin.
Kinh ngạc qua đi, lão giả cũng bắt đầu công việc của chính mình, lấy một quyển trúc thư ra, ngọc bút điểm lên, viết thành một dòng chữ:
Đông Phương Thiên Nguyệt. Tuổi mười hai.
Sau lại đề bút sang hàng bên cạnh, tiếp tục viết:
Đông Phương gia, Thanh Phong trấn, Thanh Thiên quốc.
Lão giả cẩn thận viết xong, mực trên trúc thư hơi loé lên, không cần chờ đợi lâu liền khô ngay lập tức, sau đó lão cuộn trúc thư lại, vừa đưa cho nàng vừa nói:
"Sáng ngày mai giờ Thìn, học viện sẽ bắt đầu đợt khảo hạch đầu tiên tại Thất Tháp, đừng đến trễ"
"Thất Tháp?" Đông Phương Thiên Nguyệt tiếng nói hơi nghi ngờ vang lên,ý hỏi Thất Táp là cái nào tháp?
"Chín ngọn tháp đằng kia, gọi là Cửu Linh Tháp, chúng ta đánh thứ tự gọi là Nhất Tháp, Nhị Tháp,...........từ từ Thất Tháp, Bát Tháp và Cửu Tháp cuối cùng, Thất Tháp là cái kia kim sắc ngọn tháp, nằm ở trung gian lục sắc Lục Tháp cùng màu bạc Bát Tháp" Lão giả cũng không ngại, chỉ về phía kim sắc ngọn tháp, đơn giản nói cho nàng.
"Đa tạ lão tiền bối chỉ điểm, vãn bối cáo từ"
"Hảo" Lão giả gật gật đầu, nhìn nàng thực hài lòng.
Cáo biệt xong rồi, Đông Phương Thiên Nguyệt chậm rãi quay gót rời đi.
Sau khi nàng đi cũng lại người khác đến báo danh, lúc này người đã nhiều hơn khi nãy rất nhiều, nhìn qua cũng đã cả trăm.
Nàng cũng không có để ý nhiều, đi về chỗ đám người nói một câu về thôi, lại cùng nhau trở lại khách điếm.
Hàm Nhất nói cho nàng, Hồng Phong thành có một tửu lâu làm vịt quay rất ngon, rượu của này tửu lâu nhưỡng cũng không tồi, hỏi nàng có muốn đi thưởng không.
Nghe hắn nói như vậy, Đông Phương Thiên Nguyệt cũng có chút hứng thú, muốn thử xem nơi đó rượu nhưỡng như thế nào, để xem so Bách Niên Hầu Tửu sẽ là ra sao?
Vì thế đám người cũng không có trở về khách điếm ngay, mà là đi đến tửu lâu Hàm Nhất nói, Vãn Đình Lâu.
Vãn Đình Lâu cách khách điếm bọn họ trụ hai con phố, nằm ở phía Đông Bắc của thành Hồng Phong, cũng không xa lắm, đi tầm một khác là đến.
Trên đường đi Đông Phương Thiên Nguyệt còn ghé vào một số gian hàng mua để linh thảo, vậy mà mua được không ít linh thảo hiếm, lần này đi xem như hời a!
Phong Lam Thiên từ lúc bị nàng lạnh nhạt, vẫn luôn cố bắt chuyện với nàng, đến cuối cùng vẫn là bị nàng làm lơ như không thấy, trong đầu vẫn luôn không ngừng nghĩ cách, làm sao để nàng trở lại như trước đây?
Lúc đi đường còn làm như vô tình tay chạm tay nàng, mềm mại khiến hắn thèm chết rồi, thật muốn đan tay vào tay nàng quá!
Người vui nhất ngay hôm nay, không ai khác chính là Bạch Hoàng, y lại càng công khai đứng ở nàng bên cạnh, cũng càng rõ ràng hơn truy nàng.
Đối cái này Bạch Hoàng, Đông Phương Thiên Nguyệt cũng không có phản ứng gì, chỉ làm như không thấy y, tiếp tục sự của nàng.
Tuy rằng nàng có thể bình tĩnh làm lơ, nhưng không có nghĩa Phong Lam Thiên có thể chịu được, vì thế giữa không trung vẫn luôn thường xẹt qua những tia sét từ ánh mắt hắn cùng Bạch Hoàng, yên lặng giao đấu