Giữa đêm.
Nguyệt vốn dĩ là bạch kim sắc, lúc này lại chuyển dần sang màu máu đỏ thẫm, cả bầu trời đêm cũng mang lên một tia ánh sáng màu máu, mang lên một loại yêu dị kì lạ khiến nhân tâm kinh hách rùng mình.
Đám người lúc đầu cũng không nhận thấy rõ ràng, nhưng là vì cảnh giác tính vốn có cực cao, nên bọn họ liền dừng hết trong tay việc đang làm, cảnh giác nhìn xung quanh khắp nơi, lấy ra bản thân vũ khí ở vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Tất cả mọi thứ như bị kích thích, từ cổ thụ đến cỏ dại, đều bắt đầu dao động càng ngày càng mãnh liệt, ngọn cỏ lá cây cũng có dấu hiệu chuyển sang huyết sắc, tốc độ tuy thong thả nhưng cũng tốn không có bao nhiêu thời gian liền chuyển đổi hơn non nửa sang thành huyết sắc, với tốc độ này, không bao lâu nữa cả khu rừng đều sẽ biến thành đỏ máu màu sắc!
"Này có miêu nị, tất cả nâng cao cảnh giác, có thứ đang tới gần"
Bên tai bọn họ truyền đến âm thanh nho nhỏ, là tiếng bước chân, nghe qua tựa hồ còn rất xa, bọn họ cũng vô pháp xác định là thứ gì, cũng không rõ có bao nhiêu, chỉ có thể một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, tập trung cảnh giác cao độ.
Không bao lâu sau, trong phạm vi mười dặm đã xuất hiện đầu thứ nhất ma thú,là một đầu cự báo linh thú tứ giai cửu cấp, vẫn là Bạch Hoàng cùng Phong Lam Thiên phát hiện đầu tiên.
Sau đầu cự báo cũng bắt đầu xuất hiện một cự mãng, một hoạt vĩ, một tiểu mãng chín đầu.
Sau bọn nó cũng bắt đầu xuất hiện tầng tầng lớp lớp các ma thú khác, cao thấp linh thú đều có, cả cửu giai linh thú cũng có mấy đầu. Một cái là hầu vương cao lớn, phải cao lớn hơn Đông Phương Thiên Nguyệt gấp gần hai mươi lần đi! Còn lại là một cự ưng khổng lồ, cánh nó vừa vươn ra liền che đi mất non nữa bầu trời. Cuối cùng là một chỉ dị thú hình thù kì lạ, đầu giống như rùa, thân lại giống báo, trên lưng mọc ra một đôi thiết cánh màu bạc, lông vũ trên cánh nhìn qua có vẻ thực sắc bén!
Ngoài linh thú, vậy mà còn có cả một đầu thánh thú, tuy chỉ là thánh thú nhất giai nhưng như cũ viễn siêu linh thú cửu giai quá nhiều!
"Thật không ngờ được, cái này rừng rậm cư nhiên có cả thánh thú!" Hàm Nhất kinh ngạc bật ra một câu, vẻ mặt có phần hơi hắc.
Bạch Hoàng vốn dĩ khí chất đã lạnh lùng, nay lại càng lãnh hơn mấy phần, tròng mắt trắng dã đảo mấy vòng, nhích người đi về phía trước nàng một bộ che chở.
Phong Lam Thiên cũng bắt đầu nhíu nhíu mày, trước đã đứng cạnh bên Đông Phương Thiên Nguyệt, lúc này lại tiến sát lại, một tay cầm lấy tay nàng, một tay cầm một phen thanh sắc kiếm.
Thanh sắc kiếm bên trên là một cự long thanh sắc quấn quanh uốn lượn trên thân kiếm, bên cạnh đầu cự long kia còn có mấy viên ngọc long lam sắc, khắc văn trên thân kiếm lộ ra cổ xưa hơi thở.
Đây là lần đầu Đông Phương Thiên Nguyệt nhìn thấy Phong Lam Thiên vũ khí, nhưng lại cảm giác như đã thấy ở đâu đó.....
Bất quá nàng cũng không lại nhìn thanh kiếm kia, đây không phải là lúc để nàng thất thần, rất nhanh nàng đã lấy lại tính cảnh giác như ban đầu.
"Bạch Hoàng, ngươi qua kia bảo hộ Điệp Lan đi" Đông Phương Thiên Nguyệt nhìn Bạch Hoàng ở trước mặt mình nói.
Nàng làm vậy thứ nhất là vì, nàng không muốn đứng trốn tránh sau lưng bất kì kẻ nào, nàng hiện tại không chỉ không một chút sợ hãi, mà là còn có chút hưng phấn chiến ý cuồng cuộn.
Thứ hai là vì, nàng chắc chắn rằng, Phong Lam Thiên sẽ không tách ra nàng, nàng là không nói được hắn, vì thế bên cạnh nàng đã có hắn bồi, không cần lo lắn an nguy, không cần thiết thêm một cái Bạch Hoàng bảo vệ.
Không biết tự bao giờ, đã có như vậy một loại vô hạn tin tưởng.
Hơn nữa, Phong Lam Thiên cũng không phải là đứng trước mặt nàng bảo hộ nàng, mà hắn là đứng bên cạnh cùng nàng chiến đấu, bồi nàng rèn luyện bản thân, hắn chính là tri kỉ như thế!
Tiếp theo chính là, Điệp Lan cùng Điệp Y tu vi còn thấp hơn nàng một hai cái tiểu cấp bậc, thực chiến cũng không phải rất mạnh, hai người bọn họ cần có người bên cạnh bảo vệ.
Còn về Nhạn Thương? nàng thực sự không cần lo lắng, nó tốc độ xuyên qua xuyên lại bên trong trận chiến, cũng sẽ không có cái nào ma thú bắt được nó thân ảnh, có khi máu tươi còn không dính đến trên người nó được!
Hàm Nhất chắc chắn sẽ bảo vệ Điệp Y, nàng cũng tin tưởng với thực lực của Hàm Nhất hẳn là sẽ bảo hộ được nàng ấy, hơn nữa nàng ấy còn là độc sư, dù không đánh lại cũng có thể độc chết ma thú.
Còn lại Điệp Lan, nàng ấy vẫn chưa có người bên cạnh bảo hộ, cũng không phải độc sư không thể độc chết ma thú, nếu để nàng đấy một mình thì......
Lúc này Đông Phương Thiên Nguyệt liền nghĩ đến Bạch Hoàng, y thực lực sâu không lường được, nàng cũng cảm nhận không rõ ràng được là có bao nhiêu cường, chỉ biết là chắc chắn cường hơn nàng thực nhiều, bảo vệ Điệp Lan đối với y mà nói hẳn là có thể.
"Ta...."
"Ta nói ngươi sang kia" Nàng giọng nói lúc này bất tri bất giác toàn là mạnh mẽ uy thế không nhận từ chối, tựa như ở ra lệnh.
"Nhưng là...."
"Ta cũng không phải bình hoa, không có hiểm cảnh như thế nào trở thành cường giả?" Lại nói:
"Ta bên cạnh còn có Phong Lam Thiên"
Đến cuối cùng, Bạch Hàng cũng là đành phải nghe theo nàng đến bên cạnh Điệp Lan bảo vệ nàng ấy.
____________________
[ Chương này đã qua chỉnh sửa]