Năm phút sau. Tần Đại thiếu ôm con gái về phòng họp, ra lệnh “Các cậu họp hành thì nói nhỏ thôi, làm con gái tôi thức giấc là các cậu ăn đòn.” Vì thế một đám người lớn, tự giác nhỏ giọng xuống dỗ công chúa nhỏ Uyển Uyển ngủ say. Bốn giờ rưỡi chiều, nay đã là học sinh tiểu học, Phi Phi đạp xe đạp từ trường ra chạy thẳng đến Đế Đô Hào Đình, dừng trước cửa tòa văn phòng.
“Phi Phi đến rồi hả.” Trong văn phòng, cô nhân viên lễ tân chào hỏi, nhìn Phi Phi càng lớn càng đẹp trai, thật thích mắt. Phi Phi mười tuổi, lớn lên cao, gầy, đẹp trai, mặc bộ đồng phục đơn giản nhưng vẫn toát lên nét riêng. Qua bảy tám năm sau, chắc chắn vô số thiếu nữ sẽ mong ước được làm khối rubic cấp năm trên tay cậu, làm cậu say mê không rời tay.
“Em gái con đâu ạ?” Phi Phi hỏi. “Bé đang ở trong văn phòng.” Phi Phi gật gật đầu cám ơn, đeo cặp xách đi vào văn phòng, quả nhiên thấy ba già nhà mình đang ngồi dưới thảm cùng em gái chơi búp bê Barbie. “Anh ơi.” Uyển Uyển bỏ búp bê xuống đất, nhanh chóng nhào về hướng anh trai yêu quý của mình, trong nhà bốn người thì anh trai là đẹp nhất.
Bình luận truyện