Cảm xúc mừng rỡ và kích động tràn đầy trái tim Cố Uyên Đình, tâm trạng như đang ngồi tàu cao tốc trong vòng mấy ngày nay cuối cùng vào đúng lúc này tĩnh lặng lại khi xác nhận tình yêu của Nhiên Nhiên.
Tô Ý Nhiên không ngờ hắn lại kích động như thế, cậu thấy mắt hắn ướt, lông mi cũng ướt.
Anh Đình lại khóc.
Anh Đình quá yêu cậu.
Có lẽ là bầu không khí quá tốt, có lẽ là phong cảnh quá đẹp, có lẽ là ái tình quá ngọt, trong lòng Tô Ý Nhiên cũng cảm động, cậu rung động với anh Đình như vậy không thôi.
Cậu lấy ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh Đình, lại hôn đôi môi hắn, lặp lại câu tỏ tình vừa rồi, khẳng định với hắn, "Em yêu anh, bất kể là quá khứ hay hiện tại, em đều yêu anh."
Cố Uyên Đình đang dập dờn trong cơn sóng cảm xúc, chỉ nghe được vài chữ trong đó: "Em yêu anh của hiện tại, đúng không?"
Tô Ý Nhiên tập trung nhìn anh Đình, tỏ tình với hắn: "Đương nhiên, em yêu anh của hiện tại."
Nhiên Nhiên nói em ấy yêu mình.
Cố Uyên Đình nhìn thấy trong ánh mắt của Nhiên Nhiên phản chiếu ra bóng dáng của mình, như thể trong mắt và trong trái tim Nhiên Nhiên đều là hắn, Nhiên Nhiên yêu hắn, hắn cũng yêu Nhiên Nhiên.
Họ yêu nhau.
Tim Cố Uyên Đình như thể ngâm trong men rượu ngọt ngào, không say cũng phải say, hắn ngây người nhìn Nhiên Nhiên, không khống chế được mà nâng khuôn mặt cậu lên, lòng đầy tình yêu, hôn cậu một cái: "Anh cũng yêu em."
Hắn và Nhiên Nhiên tỏ tình. Người yêu tỏ tình với nhau.
Không chờ Tô Ý Nhiên nói chuyện, Cố Uyên Đình đã kích động không nhịn được, hắn kích động hôn môi cậu, dịu dàng mút, quấn quýt triền miên, cảm nhận được hạnh phúc cực độ.
Hắn như là nếm trải tất cả những gì tốt đẹp nhất, giống như lại kết hôn với Nhiên Nhiên một lần nữa, như một cuộc đời mới rực rỡ.
Cố Uyên Đình chỉ cảm thấy cuộc đời chưa bao giờ viên mãn như vậy.
Vừa hôn xong, Cố Uyên Đình ôm lấy Tô Ý Nhiên, cúi đầu nhìn Nhiên Nhiên trong ngực, lại hôn một cái, ôm Nhiên Nhiên vào phòng thủy tinh.
Căn phòng thủy tinh này được xây nên từ thủy tinh đặc biệt, từ bên ngoài không nhìn thấy bên trong, từ bên trong nhìn ra ngoài thì trong suốt, có thể nhìn thấy phong cảnh ngoài phòng.
Họ ở trong phòng thủy tinh trên biển trải qua một buổi hoàng hôn và buổi tối ngọt ngào, yêu nhau trong ánh nắng chiều, dưới bầu trời sao.
Ngày hôm sau, Tô Ý Nhiên tỉnh lại sau giấc ngủ, nhìn thấy bầu trời xanh thẳm trên đỉnh đầu còn bối rối một lát, sau mới nhớ ra ngày hôm qua cậu và anh Đình...
Gò má nóng lên, tối hôm qua anh Đình như tiêm thuốc kích dục loại mạnh, làm cho cậu xấu hổ là còn trong hoàn cảnh này...
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên tỉnh rồi, ôm cậu dịu dàng hôn một cái: "Chào buổi sáng."
"Khụ, chào buổi sáng." Tô Ý Nhiên đỏ mặt, nghiêm trang đáp lời chào buổi sáng.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, chiều tối nay ăn tối xong họ sẽ rời đi, thời gian ở trên đảo cũng chỉ còn ban ngày hôm nay.
Cố Uyên Đình không nỡ đi, ở trong lòng hắn, hắn và Nhiên Nhiên vừa mới bắt đầu thời kỳ trăng mật, nhanh như vậy đã phải đi, không kịp nếm thử đủ.
Thế nhưng nghỉ phép đã quá một tuần, không có lý do đặc biệt, ở lại cũng không hay.
Tô Ý Nhiên ở trong phòng thu dọn hành lý, thật ra cũng chẳng có bao nhiêu đồ, đồ dùng sinh hoạt ở nơi này không thiếu gì cả, không ít đồ cậu mang tới cũng không dùng đến, vẫn để nguyên trong vali hành lý.
Cố Uyên Đình cũng ở bên cạnh thu dọn hành lý với cậu, thu dọn một lúc lại nhìn Nhiên Nhiên một lúc, nhìn không đủ.
Tô Ý Nhiên bị hắn nhìn mà đỏ mặt, cậu phát hiện ánh mắt anh Đình nhìn chăm chú mình đột nhiên trở nên rất ngọt ngào như kẹo đường.
Thu dọn hành lý xong, Cố Uyên Đình còn cố tình đổi ví tiền khác, vứt ví tiền cũ đi, đem theo ví tiền Nhiên Nhiên tự tay làm cho hắn, lòng ngọt ngào.
Nhất định là Nhiên Nhiên đem theo tình yêu tự tay làm cho hắn.
Cố Uyên Đình nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi ngồi ngốc.
"Này," Tô Ý Nhiên buồn cười gõ đầu anh Đình, "Đi ăn cơm thôi."
"Ừ." Cố Uyên Đình hoàn hồn, không nhịn được ôm Nhiên Nhiên hôn một cái, thân mật cọ chóp mũi cậu, "Anh yêu em."
"Em cũng yêu anh." Tô Ý Nhiên cũng hôn hắn một cái, cười cong mắt.
Hai người tay nắm tay, xuống tầng ăn cơm.
Lúc ăn cơm, quản gia vào đưa túi văn kiện cho Cố Uyên Đình: "Giám đốc Cố, văn kiện ngài cần."
Tô Ý Nhiên tò mò hỏi: "Cái gì vậy?"
Cố Uyên Đình đặt túi giấy sang bên, xoa đầu cậu: "Ăn cơm trước."
Tô Ý Nhiên không hỏi lại, cơm nước xong, Cố Uyên Đình mở túi giấy ra, lấy bút và xấp văn kiện ra. Hắn đọc qua, xác nhận không có sai sót mới đưa văn kiện và bút cho Nhiên Nhiên: "Nhiên Nhiên, ký tên đi."
Tô Ý Nhiên có dự cảm xấu, cứ cảm thấy dường như cảnh này đã từng xảy ra, cậu đọc văn kiện, thấy được mấy chữ then chốt, không khỏi kinh ngạc, ngẩng đầu xác nhận với Cố Uyên Đình: "Đây là?"
Cố Uyên Đình nói: "Văn kiện chuyển nhượng máy bay và hải đảo, em thích, tặng cho em." Ngày đầu hắn đã bảo người đi làm văn kiện này, nhưng không muốn quấy rầy thế giới hai người của hắn và Nhiên Nhiên, dặn dò người ngày hôm nay đưa tới.
Tô Ý Nhiên: "..."
Hiện tại Tô Ý Nhiên cũng có kinh nghiệm, lần trước sau khi nhận mỏ kim cương cũng không khác gì trước, chỉ có định kỳ có người báo cáo tình hình khoáng sản, thế nhưng hiện tại...
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên do dự, tiến lên cầm tay cậu, dỗ: "Nhiên Nhiên, ký đi, tặng thứ em thích cho em, anh rất vui."
Tô Ý Nhiên nghe anh Đình nói như vậy, do dự một hồi, cũng không quá băn khoăn, ký tên, cũng không phải lần đầu, trước lạ sau quen.
Ngược lại, của cậu là của anh Đình, của anh Đình chính là của cậu, có sao đâu?
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên ký xong, lòng vui vẻ, hắn cất văn kiện, ôm Nhiên Nhiên hôn cậu một cái, hắn thích cảm giác tặng quà cho Nhiên Nhiên.
Tô Ý Nhiên thấy quả nhiên hắn rất vui vẻ, mình cũng vui theo.
Buổi chiều, hai người đi dạo trên đảo một chút, trên đảo trừ thảm thực vật thường xanh còn có một mảnh rừng lá phong ở giữa cây cối, một mảnh hồng giữa hàng cây xanh, rất đẹp.
Tâm trạng của Cố Uyên Đình cả ngày nay đẹp đến độ nổi bong bóng, chỉ có điều sắp phải rời đi làm hắn rất tiếc nuối.
Không sao, dù trong nhà có người khác còn phải dành thời gian chăm con, nhưng chỉ cần cùng Nhiên Nhiên sống chung một chỗ, bất kể thế nào cũng là đang hưởng tuần trăng mật.
Đây chính là cảm giác kết hôn trước yêu sau đúng chứ?
Cố Uyên Đình cùng Nhiên Nhiên tay nắm tay đi dạo trong rừng, đang nghĩ hạnh phúc như thế, điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Tô Ý Nhiên thấy anh Đình không động đậy, nhắc hẳn: "Điện thoại, anh nghe đi."
Cố Uyên Đình lấy điện thoại ra, nhìn thấy người gọi điện, nhíu mày. Hắn nói với Nhiên Nhiên một câu, đi sang bên cạnh nghe điện thoại.
Tô Ý Nhiên đứng tại chỗ hắn, đại khái sau mười mấy phút, Cố Uyên Đình cúp máy quay về, Tô Ý Nhiên thấy hắn không vui, hỏi: "Làm sao vậy ạ?"
Cố Uyên Đình nghĩ đến nội dung cuộc nói chuyện, trong mắt loé lên một vệt âm trầm, nhưng không để cho tâm trạng của mình lộ ra ngoài, sợ dọa Nhiên Nhiên: "Không sao, chỉ là... anh không thể về nước cùng em, bên nước D có chút việc, anh phải qua."