Tô Ý Nhiên không biết anh Đình nghĩ gì, cậu và anh Đình thân mật ôm nhau hôn nhau một lúc, cảm thấy tim đập hơi nhanh.
Anh Đình hôn cậu dịu dàng quá.
Cố Uyên Đình chạm đến tầm mắt yêu thương của Nhiên Nhiên, như là bị bỏng, đột nhiên không dám đối diện cậu. Hắn cảm thấy mặt mình chợt vô duyên vô cớ nóng lên, nóng đến độ khiến hắn luống cuống, không biết nên làm thế nào cho phải.
Nhiên Nhiên có thể yêu hắn.
Tô Ý Nhiên phát hiện anh Đình đột nhiên đỏ mặt.
Cậu ngạc nhiên sờ mặt anh Đình, quả nhiên thấy mặt hắn nóng lên. Cậu bật cười, đôi mắt sáng lên, như phát hiện vùng đất mới: "Anh Đình, sao anh đỏ mặt?"
Cậu hôn môi hắn: "Xấu hổ à?"
Rất nhiều năm không thấy anh Đình xấu hổ đỏ mặt, chuyện gì thế này, họ chỉ ôm nhau thôi mà. Anh Đình bỗng nhiên ngây thơ, làm lòng cậu ngứa ngáy.
Cố Uyên Đình nghe lời Nhiên Nhiên nói, không cẩn thận chạm phải ánh mắt sáng long lành của cậu, hắn cũng không biết mình làm sao, vội vã hoảng loạn dời mắt, nhưng tim đập thình thịch, hắn lắp bắp không biết trả lời thế nào: "Không, không phải."
Nhiên Nhiên có thể yêu hắn.
Tô Ý Nhiên phát hiện tai hắn chậm rãi đỏ lên.
Tô Ý Nhiên: "!!" Làm người ta thích không chịu được. Ai nhịn được chứ!
Lòng Tô Ý Nhiên rung động không thôi, cậu không nhịn được ôm lấy cổ anh Đình, hôn mặt hắn đến mấy lần. Cậu hôn khắp nơi, cuối cùng tai cũng hôn mấy lần.
... Làm sao đây, yêu anh Đình chết đi được.
Cố Uyên Đình gần như không chịu được Nhiên Nhiên nhiệt tình như vậy, hắn hốt hoảng tay chân không biết để đâu, lui về sau một bước. Đằng sau là vách tường, gót chân hắn chạm vào tường.
Tô Ý Nhiên vẫn chưa hôn đủ, cậu cùng hắn lùi về sau, áp sát hắn, ôm cổ hắn chặn hắn giữa bức tường. Cố Uyên Đình bị cậu ép, lưng dựa vào tường.
Tô Ý Nhiên đè hắn lên tường, lung ta lung tung hôn một hồi.
Sao em ấy làm thế với mình? Cố Uyên Đình được Nhiên Nhiên hôn đến ngất nga ngất ngây, mơ màng nghĩ, có phải là em ấy cũng yêu mình không?
Nghĩ đến suy đoán này, hắn càng hoảng loạn, mặt nóng bừng, đầu óc choáng váng, như thể thằng nhóc choai choai với mối tình đầu, đột nhiên nhận ra người trong lòng có thể cũng thích mình, còn bị người trong lòng đè lên tường vô lễ.
Một hồi lâu, Tô Ý Nhiên hôn đủ, cậu rất hài lòng buông anh Đình ra, kề vào tai hắn nhỏ giọng nói: "Chúng ta, lên tầng đi?"
Cố Uyên Đình ý thức được sắp xảy ra cái gì, hắn không khỏi căng thẳng siết tay, sau đó bế Nhiên Nhiên lên, ba bước thành hai bước lên tầng, vào phòng ngủ.
Hai người cùng tắm rửa sạch sẽ, đầu tiên làm bài tập sơ cấp, Cố Uyên Đình kích động muốn làm bài tập cao cấp, bị Tô Ý Nhiên nghiêm túc ngăn lại.
Cố Uyên Đình không rõ, lại hoảng hốt thấp thỏm, mà hắn vẫn nghe lời dừng lại, Nhiên Nhiên nói cái gì chính là cái đó.
Chỉ là lòng lại căng thẳng, lo được lo mất.
Không biết tại sao Nhiên Nhiên không muốn làm với hắn.
Tô Ý Nhiên ho khan một cái, nghiêm túc ngồi dậy, vỗ vỗ giường. Cậu nghĩ đến gì đó, mặt đỏ bừng: "Anh Đình, nằm yên đừng nhúc nhích."
Cố Uyên Đình chợt nhận ra điều gì, hắn không dám tin nhìn Nhiên Nhiên, kích động mặt đỏ tới mang tai, thở dốc, giọng khàn khàn: "Nhiên Nhiên..."
Tô Ý Nhiên vốn đang xấu hổ, mà thấy anh Đình như vậy, trái lại cảm giác xấu hổ tan biến đi nhiều. Cậu không lên tiếng, nghiêm túc chủ động.
Lồng ngực Cố Uyên Đình chập trùng, hắn không khỏi rên khẽ một tiếng: "..."
...
Hai người cùng ăn cam(*), tinh tế thưởng thức, thơm ngọt ngon miệng, rất mỹ vị.
(Ý là tư thế cưỡi ngựa)
...
...
Ngày hôm sau, Tô Ý Nhiên tỉnh dậy phát hiện anh Đình vẫn đang ngủ, yên tâm. Cậu lo hắn mất ngủ cả đêm giống như khuya hôm trước.
Cậu nhìn hắn ngủ, không nhịn được hôn hắn một cái, thế nhưng chưa được bao lâu, cảnh hôm qua tua lại trong đầu, hành động lớn mật đó...
Cậu đỏ mặt, tự nói với mình kết hôn lâu như vậy rồi, chồng chồng tương thân tương ái ăn cam, có gì quá đáng đâu.
Hơn nữa, cũng do anh Đình làm cho người ta thích, chuyện không liên quan đến cậu.
Đang nghĩ như vậy, cậu thấy lông mi Cố Uyên Đình run run, sau đó hắn mở mắt ra. Cậu giật mình, giống như ý nghĩ bị anh Đình bắt quả tang.
Tô Ý Nhiên chột dạ hôn hắn: "Chào buổi sáng, anh Đình."
Cố Uyên Đình mới tỉnh dậy đã được Nhiên Nhiên hôn chào buổi sáng, cảm thấy vui vẻ, như thể chuyện tốt trời ban.
Chuyện tối hôm qua tua lại trong đầu hắn, lòng hắn vui sướng, hắn ôm Nhiên Nhiên dịu dàng hôn một cái: "Chào buổi sáng."
Hắn cảm thấy có lẽ Nhiên Nhiên yêu mình, ít nhất lòng đã chia một ít vị trí cho hắn nhỉ? Không thì sao hôm qua lại thân mật nhiệt tình đối với hắn như vậy chứ?
Lòng Cố Uyên Đình nóng lên, suy nghĩ một chút, nhưng nghĩ đến nguyên chủ, lại không chắc lắm. Hắn lại bắt đầu thấp thỏm, sợ thất bại.
Tô Ý Nhiên nói: "Hôm nay chúng ta ra ngoài chơi nhé?"
Cố Uyên Đình đồng ý: "Được."
Hai người dậy rửa mặt, tối hôm qua không chơi quá đà, hôm nay họ dậy khá sớm, có thể đi chơi cả ngày.
Tô Ý Nhiên kéo rèm phòng ngủ ra, qua cửa sổ thủy tinh sát đất, liếc mắt là thấy biển rộng xanh thẳm, sóng vỗ dập dờn, trời và biển một màu, hôm nay thời tiết rất đẹp.
Nói ra, họ đến hải đảo này chỉ có ngày đầu tiên đến trấn nhỏ xem như là đi chơi, thời gian còn lại cơ bản đều ở trong biệt thự trên đảo...
Đúng là không ra gì...
Tô Ý Nhiên nghĩ đến lúc trước khi đến hải đảo, Cố Uyên Đình vì thuyết phục cậu đã cho cậu xem một vài bức ảnh, ngoại trừ phong cảnh là một vài chỗ chơi, ví dụ như lặn, lướt sóng, cho cá mập ăn, lái xe trên bãi cát, tối lửa trại, trông rất vui.
Kết quả đến đây lại không chơi cái gì...
Cố Uyên Đình cũng nghĩ đến điểm này, chột dạ, hắn hỏi Nhiên Nhiên: "Hôm nay em muốn đi chơi gì?" lại bổ sung, "Hay là chúng ta ở thêm mấy ngày, chơi chán thì về."
Theo kế hoạch, buổi tối ngày mai họ về.
Tô Ý Nhiên nghĩ, hôm nay chơi mấy trò đơn giản là được, lặn, lướt sóng thì thôi.
Cậu vẫn quan tâm cảm xúc và chứng mất ngủ của anh Đình, hôm nay chủ yếu vẫn là muốn đưa hắn đi giải sầu.
Tô Ý Nhiên nói: "Chơi đơn giản thôi, lái xe trên cát, ra bờ biển đi dạo, nhặt vỏ sò nhé?" cậu cười, "Những cái khác muốn chơi thì chơi sau, vẫn có rất nhiều thời gian."
Cố Uyên Đình đồng ý, buổi sáng hai người lái xe trên cát, dọc theo bãi biển xanh thẳm hóng gió biển, cảm xúc cũng vui vẻ lên.
Chơi xong quay về, Cố Uyên Đình đưa Tô Ý Nhiên đến ngôi nhà kính trên cầu đằng kia.
Đây là cây cầu gỗ uốn lượn từ biệt thự dẫn đến cạnh biển, ngày đầu tiên Tô Ý Nhiên đến đã chú ý đến nó, cũng từng đến một lần, rất thích.
Hai người ăn cơm trưa trong phòng thủy tinh, lại như được biển xanh trời cao vây quanh, rất đẹp.
Hôm nay họ không tự nấu cơm, Cố Uyên Đình thuê đầu bếp nổi tiếng đến đây nấu món ngon địa phương, ăn thử món mới mẻ.
Ngoài phòng thủy tinh là sân màu trắng rất rộng, hai người nằm trên đệm ở sân, trên đầu ô che nắng rộng, cậu cảm giác như đang bay trên mặt biển.
Ánh nắng rất ôn hòa, gió biển rất nhẹ nhàng, hai người thoải mái ngủ trưa.
Tỉnh ngủ, Tô Ý Nhiên cũng lười dậy, vùi trong lòng Cố Uyên Đình, như có như không chơi ngón tay khớp xương rõ ràng của hắn, thỉnh thoảng hôn đầu ngón tay của hắn.
Cố Uyên Đình bị cậu làm cho lòng thấp thỏm, hắn lại có cảm giác Nhiên Nhiên yêu mình, lòng rung động, nhưng lại căng thẳng không chắc chắn.
Buổi chiều, hai người cầm tay nhau đi dạo trên bãi cát, câu được câu không nói chuyện, có lúc nhặt vỏ sò, rất ung dung nhàn nhã.
Bãi cát trắng phau, Tô Ý Nhiên chạm vào cát, cảm giác rất mềm mại. Cậu thấy tiếc, nhìn Cố Uyên Đình: "Nếu như là mùa hè thì tốt quá, có thể chân trần đi trên cát, chắc thoải mái lắm."
Cố Uyên Đình nói: "Mùa hè chúng ta lại đến."
Tô Ý Nhiên cười: "Vâng."
Sóng biển cọ rửa bãi cát, cát trắng phau nước biển màu xanh trong suốt, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Vì lệch múi giờ nên nơi đây tối sớm, mới hơn bốn giờ chiều mà đã hoàng hôn.
Chân trời xuất hiện mấy vệt ánh nắng chiều, làm mặt biển nhiễm màu đỏ nhạt. Mặt trời dần hạ xuống chân trời, họ ngắm hoàng hôn cạnh biển.
Bất giác, hai người lẳng lặng ôm nhau, nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát, hôn nhau trong ánh nắng chiều ấm áp.
Bóng của họ kéo dài trên bãi cát, đó là cái ôm của hai người yêu nhau, như thể trong thế giới chỉ còn dư lại hai người họ.
Hôn xong, Tô Ý Nhiên không nhịn được hôn hắn một cái, lòng đầy yêu thương và cảm động, cậu tỏ tình: "Em yêu anh."
Người em yêu, là anh sao?
Cố Uyên Đình nhìn Tô Ý Nhiên, tim lại đập thình thịch, trong lòng hắn lúc thì chắc chắn, lúc thì không, thấp thỏm bất an.
Hồi lâu, hắn cẩn thận hôn cậu, gần như lấy hết dũng khí nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh hỏi cậu: "Thế... em, yêu anh của bây giờ không?"
Hỏi xong, tim hắn gần như ngừng đập, bầu trời, ánh nắng chiều, sóng biển, bãi cát, tất cả đều biến mất trước mặt, tai ù đi, trong mắt hắn chỉ có Nhiên Nhiên trước mặt, hắn chờ đợi câu trả lời của cậu.
Tô Ý Nhiên khẽ cười, lại hôn hắn: "Yêu."
...
... Cố Uyên Đình thở dốc mấy hơi, lòng ê ẩm, mắt cay xè. Hắn cảm thấy hốc mắt của mình ướt, lệ nóng ầng ậc trong mắt, hắn nghe thấy giọng nói hò reo trong lòng mình.
Em ấy yêu mình, em ấy yêu mình!