Tô Ý Nhiên nhẹ nhàng vuốt mi mắt của Cố Uyên Đình, thấy ươn ướt, tim cậu dường như cũng hóa thành nước.
Cậu không ngờ chỉ là một "lễ cưới" chơi chơi, lại làm anh Đình cảm động khóc.
Tô Ý Nhiên không nhịn được hôn môi hắn.
Yêu anh Đình quá mà.
Anh Đình nói không khóc thì không khóc.
Cố Uyên Đình cảm nhận được yêu thương và dịu dàng của Nhiên Nhiên với hắn, viền mắt nóng lại, thiếu chút nữa lại muốn khóc.
Hắn ôm Nhiên Nhiên thật chặt, lại dịu dàng hôn cậu hai lần: "Anh yêu em, Nhiên Nhiên."
Tô Ý Nhiên thân mật cọ bờ môi anh Đình: "Em cũng yêu anh."
Tầm mắt của hai người dính vào nhau, thế nào cũng không thể tách rời, dường như tự thành một thế giới nhỏ, người ngoài không thể chen vào.
Chốc lát sau, một mục sư tuổi còn trẻ đi ra từ sau nhà thờ, cắt ngang bầu không khí giữa hai người: "Hai chú rể, xin theo tôi đến bên này."
Lúc này Tô Ý Nhiên mới tỉnh lại, cùng anh Đình đi ra, nhìn xung quanh, hơi ngượng ngùng. Cậu nhìn mục sư trẻ tuổi: "Chuyện gì vậy?"
Mục sư trẻ tuổi cười nói với họ: "Mời theo tôi làm giấy kết hôn của hai anh."
Giấy kết hôn? Tô Ý Nhiên sửng sốt, Cố Uyên Đình đã giải thích với cậu: "Sau khi tổ chức lễ cưới trong nhà thờ, nhà thờ sẽ phát một tờ giấy kết hôn cũng là bình thường."
Tô Ý Nhiên hiểu ra, nói cách khác ở trong nước không có hiệu lực pháp luật, nếu như không phải tín đồ thì chỉ là một hình thức.
Nhưng họ không làm lễ cưới thật, không cần đi. Mục sư trẻ tuổi ở sau nhà thờ, chắc là không biết chuyện xảy ra lúc trước nên hiểu lầm.
Tô Ý Nhiên định từ chối, Cố Uyên Đình cầm tay cậu lắc lắc: "Chúng ta đi làm chút đi? Làm kỷ niệm."
Tô Ý Nhiên thấy vẻ mong đợi trong mắt anh Đình, lại không đành lòng từ chối, làm kỷ niệm cũng tốt, cậu gật đầu đồng ý: "Vâng, đi thôi."
Làm giấy kết hôn cần mục sư chứng hôn cho họ ký tên.
Ông mục sư vừa nãy chủ trì xong "lễ cưới" cho họ lại trở về như cũ, không còn tỉnh táo như lúc chủ trì "lễ cưới" nữa, ông lầm bầm khép sách lại, không nghe rõ đang nói gì.
Mục sư trẻ tuổi mời ông cùng đi ra sau, ông mục sư cũng chậm chạp không phản ứng gì, cuối cùng qua hồi lâu mới chậm chạp gật đầu, mục sư trẻ đỡ ông, đưa họ ra sau nhà thờ.
Tô Ý Nhiên và Cố Uyên Đình cùng mục sư trẻ đồng thời vào một gian mật thất trong nhà thờ. Mục sư trẻ điền giấy chứng nhận cỡ giấy A4 dưới sự chứng kiến của ông mục sư giúp bọn họ.
Giấy kết hôn này không cần chụp ảnh, chỉ cần ký tên, đăng ký là xong, cũng không như trong nước mỗi người một tờ, chỉ có một tờ giấy kết hôn. Mục sư trẻ điền xong, cho Tô Ý Nhiên, Cố Uyên Đình cùng với mục sư chứng hôn ký tên.
Mục sư trẻ cho họ ghi tên, xem như là đăng ký thành công. Cuối cùng, họ trở lại nhà thờ, ông mục sư đứng trước mặt mọi người phát giấy kết hôn cho họ.
Tô Ý Nhiên cùng Cố Uyên Đình sóng vai đứng trước mặt ông mục sư, đồng thời duỗi hai tay ra nhận giấy kết hôn. Ông mục sư đặt giấy chứng nhận vào trong tay họ, dùng cổ ngữ nói làn điệu thần thánh, nói một câu khẩn cầu với thần linh, rất trang nghiêm.
Ngón tay Cố Uyên Đình hơi run, tim cũng đang khẽ run, một tờ giấy kết hôn mỏng manh trên tay hắn, hắn cảm thấy nặng hơn nghìn cân.
Hắn thích không buông tay sờ sờ giấy kết hôn, quý trọng cẩn thận cất vào trong ngực.
Tờ giấy chứng kiến lễ kết hôn của hắn và Nhiên Nhiên.
Tô Ý Nhiên thấy anh Đình thích vật kỷ niệm này, cũng mặc hắn cầm.
Phát giấy kết hôn xong, lễ "kết hôn" coi như xong, mấy du khách dưới sân khấu cũng chưa đi, lại vỗ tay chúc phúc cho họ.
Lễ cưới "không hẹn mà gặp" này, họ được mục sư chứng kiến và người xa lạ chúc phúc.
Hai người cảm ơn mục sư và người lạ, tay nắm tay, rời khỏi nhà thờ cũ kỹ cạnh bờ biển này.
Ngày 27 tháng 11, tôi và Nhiên Nhiên của tôi kết hôn. Cố Uyên Đình nghĩ.
Hắn muốn dùng đời sau để khắc ghi.
Thời gian không còn sớm, trấn nhỏ cũng đã du ngoạn gần hết. Họ rời khỏi nhà thờ, không ở lại lâu, quay về du thuyền khởi hành về hải đảo.
Trên du thuyền, quản gia bưng hai cốc nước trái cây cho họ. Tô Ý Nhiên uống một hớp nước, thấy anh Đình vẫn cầm giấy kết hôn của nhà thờ nhìn mãi, đi sang ngồi xem với hắn, nghiền ngẫm đọc chữ cái trên giấy kết hôn, lòng đầy cảm động.
Nhưng đọc một lúc, Tô Ý Nhiên đột nhiên nghĩ đến gì đó, cậu cười: "Anh Đình."
"Hả?" Cố Uyên Đình nhìn cậu.
Tô Ý Nhiên cười nói: "Nói ra, hai ta coi như là kết hôn lần hai nhỉ."
Cố Uyên Đình: "..."
Tô Ý Nhiên cười híp mắt bóp mặt anh Đình: "Hoặc là phạm tội trùng hôn."
Cố Uyên Đình không lên tiếng, quý trọng sờ giấy kết hôn trong tay, lại ôm lấy Nhiên Nhiên, dịu dàng hôn cậu một cái.
Kết hôn lần hai thì sao, trùng hôn thì sao, phạm tội thì sao, hắn cứ muốn kết hôn với Nhiên Nhiên, muốn làm Nhiên Nhiên biến thành của hắn.
Tô Ý Nhiên nhìn nhẫn kim cương trên ngón tay áp út lấp lánh toả sáng dưới ánh đèn, nhớ lại vấn đề nhẫn: "Anh Đình, đôi nhẫn kim cương này là sao?"
Cố Uyên Đình biết Nhiên Nhiên sẽ hỏi vấn đề này, hắn đã chuẩn bị trước lời giải thích: "Đây là anh chuẩn bị cho ngày kỷ niệm kết hôn." nói đến ngày kỷ niệm kết hôn của Nhiên Nhiên và nguyên chủ, lòng hắn bốc lên vị chua. Hắn ngừng một chút mới nói tiếp, "Định hôm đấy tặng em."
Sau này, hắn và Nhiên Nhiên cũng có ngày kỷ niệm kết hôn, ngày 27 tháng 11 hàng năm.
Cố Uyên Đình nói tiếp: "Nhẫn vừa đặt xong, hôm qua vận chuyển đường hàng không đưa đến, anh mang theo, vừa nãy rất thích hợp nên tặng sớm."
"Vậy à." Tô Ý Nhiên gật đầu, thật ra vẫn nghi hoặc, trùng hợp như vậy sao? Mà tối hôm qua họ vừa mới đến hải đảo, cậu cũng không để ý có gì được chuyển tới không.
Tô Ý Nhiên nghĩ đến ông mục sư kia không giống làm bộ, khả năng chỉ là trùng hợp, cậu không xoắn xuýt quá nhiều. Dù không phải trùng hợp thì chẳng qua là anh Đình muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ thôi.
Cố Uyên Đình biết lời giải thích của hắn có lỗ thủng, mà đây đã là lời giải thích tốt nhất. Dù Nhiên Nhiên hoài nghi thì nhiều lắm chỉ hoài nghi hắn muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ.
Hắn thấy Nhiên Nhiên không tiếp tục truy cứu, thở phào nhẹ nhõm.
Tô Ý Nhiên tháo nhẫn kim cương trên ngón tay ra xem dưới ánh đèn, phát hiện kim cương trên nhẫn sáng lộng lẫy, tinh khiết, lấp lánh, rất đẹp.
Chiếc nhẫn cũng thanh lịch đơn giản, còn được khảm mấy viên kim cương nho nhỏ, trong nhẫn kim cương có khắc chữ: GSforever(*).
(GS là chữ cái đầu của Tô - Sū và Cố - Gù)
Nhìn thấy chữ cái, Tô Ý Nhiên thấy ngọt ngào. Cậu đeo nhẫn lên tay, lại cầm tay anh Đình tháo nhẫn kim cương của hắn xuống, quả nhiên bên trong cũng được khắc chữ SGforever.
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên rất thích, thở phào, nói: "Đôi nhẫn kim cương này là anh thiết kế, đẹp không?" Hắn không dám nói chữ cái cũng là tự hắn khắc, gần như nhẫn của Nhiên Nhiên cũng là hắn chế tác, như vậy sẽ lòi đuôi.
Tuy chữ cái trong chiếc nhẫn khuôn sáo, nhưng đó là nguyện cảnh tốt nhất mà hắn ước ao.
Tô Ý Nhiên gật đầu, khẽ khàng sờ chữ forever kia: "Đẹp lắm ạ."
Nhưng Tô Ý Nhiên để ý thấy kim cương trên nhẫn kim cương của anh Đình không giống của mình, nhỏ hơn một chút, mặt khác, chỉ nhìn thì không phát hiện, hai viên kim cương đều đang rạng rỡ phát sáng.
Thế nhưng, đặt hai viên kim cương với nhau thì sẽ phát hiện, của anh Đình mờ hơn, của mình lộng lẫy hơn, thậm chí có chút quá chói lóa.
Tô Ý Nhiên sờ kim cương của mình, cậu nghĩ đến tác phong nhất quán của anh Đình, đoán được gì đó, hỏi: "Cái này... Có tên không?"
Cố Uyên Đình gật đầu: "Tên là ánh sáng trên trời."
Tô Ý Nhiên đờ ra, ánh sáng trên trời, rất nổi tiếng, cậu có ấn tượng, hình như có giá trị hơn trăm triệu...
Tô Ý Nhiên cảm thấy nhẫn kim cương phỏng tay.
Nhưng nghĩ lại, hắn có mấy mỏ kim cương, máy bay tư nhân và du thuyền cũng ngồi rồi, hải đảo tư nhân cũng ở rồi, còn sợ một cái nhẫn kim cương hơn trăm triệu sao...
Tô Ý Nhiên cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng, da mặt cũng dày hơn, vội vã uống một hớp nước trái cây, bình tĩnh lại.
Cố Uyên Đình đeo nhẫn kim cương của mình lại, cầm tay Nhiên Nhiên hôn một cái, nhìn nhẫn trên tay cậu, lòng sinh ra khoái cảm cầm tù cậu.
Phát hiện mình không thể tự tay mài giũa, đánh bóng kim cương, hắn tìm kim cương khắp nơi, cuối cùng mua được viên ánh sáng trên trời. Chỉ có kim cương tinh khiết nhất, sáng nhất, đẹp nhất mới xứng với Nhiên Nhiên, sau đó hắn dùng tâm ý tự tay chế tác.
Tuy Tô Ý Nhiên không sợ một cái nhẫn kim cương hơn trăm triệu, nhưng vẫn cảm thấy không nên đeo nhẫn kim cương này trên tay cả ngày, vẫn muốn đổi về nhẫn kết hôn cũ.
Cậu lại nghĩ đến nhẫn kết hôn của mình: "Đúng rồi, không biết nhẫn kết hôn của em rơi ở đâu rồi, chắc là sáng nay rửa tay để ở bồn rửa tay, về tìm xem vậy."
Cậu nhớ lúc ra cửa trên ngón tay đã không có nhẫn, lúc đó không để ý, bây giờ nghĩ lại mới nhớ ra.
Cho nên chắc là rơi ở nhà, không mất.
Về phần Cố Uyên Đình không đeo nhẫn kết hôn trên tay, khoảng thời gian này anh Đình lúc đeo lúc không đeo, cậu cũng không để ý lắm, cũng không cảm thấy nhẫn kết hôn nhất định phải mỗi ngày đeo, chỉ là mình có thói quen đeo.
Cố Uyên Đình: "..." Lúc về hắn sẽ tìm cơ hội vứt cái nhẫn xoàng kia đi.
Hai người quay lại biệt thự trên hải đảo, Tô Ý Nhiên phát hiện quản gia không đi theo như hôm qua, người hầu trong biệt thự cũng không thấy đâu.
Thấy cậu hơi nghi hoặc, Cố Uyên Đình sờ khuôn mặt nhỏ của cậu, ánh mắt tối tăm: "Chỉ muốn ở cùng Nhiên Nhiên."
Hai người làm gì? Tô Ý Nhiên nghe được ý tứ trong lời nói của anh Đình, mặt nóng lên. Cậu hốt hoảng thiếu chút nữa chân trái giẫm chân phải, Cố Uyên Đình thấy cậu thiếu chút nữa ngã sấp xuống, vội đỡ cậu.
Tô Ý Nhiên được anh Đình đỡ, cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay hắn, eo nóng đến độ mềm nhũn đi. Cậu hoảng hốt đẩy tay hắn ra, đi mấy bước, không rảnh nghĩ gì nữa.
Buổi tối, Cố Uyên Đình ở trong bếp nấu cơm, Tô Ý Nhiên ở cửa do dự lần mần một lúc, cuối cùng cũng vào nhà bếp nấu cơm với hắn.
Cố Uyên Đình đã quen mình nấu cho Nhiên Nhiên ăn, vốn muốn bảo cậu vào phòng ăn chờ, nghe cậu nói muốn nấu cho mình ăn, lại do dự, cuối cùng đành để cho cậu cùng mình nấu cơm.
Tô Ý Nhiên đã lâu không nấu ăn, cậu có chút ngứa tay, vốn hiện tại sức khỏe cậu cũng đã bình phục, không cần người chăm sóc, không làm gì sẽ làm cho cậu cảm giác không dễ chịu, phải bỏ thói quen này của anh Đình đi. Truyện Gia Đấu
Phòng ăn được bố trí thành bữa tối dưới nến, bữa tối không phải cơm Tây mà vẫn là món ăn Tàu thường ngày, sắc hương đầy đủ. Tô Ý Nhiên thấy cơm Tây bình thường, vẫn thích cơm Tàu nhất.
Trước đây cùng anh Đình ra nước ngoài du lịch, cậu cũng chỉ ăn thử mĩ thực nước ngoài rồi thôi, vẫn muốn đi tìm quán cơm Trung hoặc là cửa hàng đồ ngọt nước ngoài.
Hai người ăn cơm tối, đều biết buổi tối xảy ra chuyện gì, nhìn như nói chuyện bình thường, thế nhưng tình cờ ánh mắt chạm vào nhau, lơ đãng tiếp xúc, lại có vẻ ánh lửa tung toé, cảm xúc mãnh liệt phun trào.
Ăn một bữa cơm cũng làm Tô Ý Nhiên ăn đến độ mặt đỏ bừng, liếc mắt nhìn anh Đình hoặc là chạm phải ánh mắt hắn nhìn cậu cũng làm cậu mặt đỏ tim đập thình thịch.
Mãi mới cơm nước xong, Cố Uyên Đình nhìn như bình tĩnh cầm tay Nhiên Nhiên vào phòng ngủ.
Hai người mới vào phòng ngủ, cạch một tiếng, Cố Uyên Đình khóa cửa sau lưng. Tiếng khóa như thể kích thích hai người, Cố Uyên Đình kích động run rẩy, chân Tô Ý Nhiên có chút mềm nhũn. Cậu xoay người nhìn anh Đình, cảm giác mình không dời nổi bước chân.
Cố Uyên Đình đột nhiên ôm lấy Nhiên Nhiên, nhanh chân đi vào phòng tắm.
Tô Ý Nhiên đỏ mặt, ngoan ngoãn vùi trong ngực anh Đình, cảm nhận được phản ứng của hắn, miệng khô lưỡi khô.
Đã lâu không thân thiết, cậu, cậu cũng muốn anh Đình.
Trên sàn nhà phòng tắm, từng cái từng cái quần áo rơi xuống. Cố Uyên Đình ôm Nhiên Nhiên vào bồn tắm, tỉ mỉ tắm rửa sạch sẽ cho cậu.
Hai người tắm xong, Cố Uyên Đình lau khô người cho Nhiên Nhiên. Tô Ý Nhiên cũng lấy khăn mặt lau khô nước trên người cho anh Đình, lại len lén sờ soạng anh Đình hai cái, tai đỏ hồng, càng thêm miệng khô lưỡi khô.
Cố Uyên Đình thở dốc, hô hấp căn bản không có cách nào ổn định lại. Hắn đột nhiên ôm lấy Nhiên Nhiên, đặt cậu trên giường...
Bắt đầu từ khi về đến nhà, thân thể và cảm xúc của Cố Uyên Đình đều trong trạng thái kích động cao độ, kích động đến độ Nhiên Nhiên liếc hắn một cái là lửa bùng lên, thân thể nóng đến độ cháy rụi.
Đêm đầu tiên với Nhiên Nhiên!
Rốt cuộc!
Hắn kích động quá độ.
Cố Uyên Đình kích động đầu tiên là làm bài tập cho Nhiên Nhiên cho cậu thoải mái, sau đó kích động đặt chân vào giáo trình mới.
Thậm chí Cố Uyên Đình cảm thấy tất cả những thứ này đều tình thơ ý hoạ, vô cùng kích động cọ xát nơi đó. Tô Ý Nhiên đỏ mặt, nghiêng đầu không dám nhìn hắn, vừa thấp thỏm căng thẳng vừa mong đợi, cũng cảm nhận được...
Chưa bắt đầu đã kết thúc.
Một giây đã bắn.
Tô Ý Nhiên: "..."
Cố Uyên Đình: "..."
Tô Ý Nhiên chậm rãi quay đầu, nhìn anh Đình: "..."
Anh giai à, anh vẫn chưa vào đâu.