Tô Ý Nhiên đến cửa hàng, sắc trời sương mù mông lung, vẫn chưa sáng hẳn.
Hôm nay là chủ nhật, cửa hàng còn phải tiếp tục làm hoạt động tiệm mới, cùng giống như hôm qua, bận.
Một mình cậu chuẩn bị đồ để bán như hôm qua, cũng mới chưa tới tám giờ, mấy nhân viên làm thêm lục tục tới làm.
Hiểu Văn là người đầu tiên đến, nhìn thấy trong cửa hàng đã được Tô Ý Nhiên chuẩn bị xong, không khỏi kinh ngạc, vội vã lại đây giúp Tô Ý Nhiên làm việc: "Sếp hôm nay tới sớm thật!"
Tô Ý Nhiên miễn cưỡng cười cười.
Ngày hôm nay trong cửa hàng quả nhiên bề bộn nhiều việc, còn có mấy khách quen ngày hôm qua ngày hôm nay lại đây ăn, Tô Ý Nhiên cùng bốn nhân viên bận đến chân không chạm đất.
Vội vội vàng vàng, cậu sáng sớm còn rất giận, ban ngày bất tri bất giác quên chuyện lúc sáng, đợi đến lúc rảnh rỗi nhớ tới chuyện này, đã nguôi giận.
Đây là lần đầu tiên qua nhiều năm như chồng chồng bọn cãi nhau, trước đây nhiều năm như vậy giữa bọn họ chưa từng tức giận, tình cờ gặp phải mâu thuẫn nhỏ gì cũng đều giải quyết rất nhanh.
Tô Ý Nhiên tỉnh táo lại, trong hôn nhân đương nhiên sẽ gặp phải đủ loại vấn đề, giải quyết là được.
Cố Uyên Đình lần này phạm cũng không phải lỗi vô cùng nghiêm trọng, vậy tha thứ hắn đi, buổi tối đàm luận với hắn.
Muốn giữ gìn hôn nhân hạnh phúc, giữa chồng chồng phải thấu hiểu và bao dung.
Tô Ý Nhiên nghĩ như vậy, cũng thanh tĩnh lại, không có khí áp thấp như sáng sớm.
Hơn một giờ trưa, trong cửa hàng thanh nhàn một phút chốc, cậu và các nhân viên đồng thời ăn thức ăn ngoài, Hiểu Văn bên cạnh đột nhiên hỏi Tô Ý Nhiên: "Đúng rồi, sếp ơi, nhân viên chúng em mua đồ ngọt ở đây được giảm giá không?"
Tô Ý Nhiên cười cười: "Mọi người muốn ăn cái gì? Ngày hôm nay có thể miễn phí."
Hiểu Văn cùng ba nhân viên khác nghe vậy đều hoan hô lên: "Sếp hào phóng!"
Mọi người vừa nói vừa cười, Tô Ý Nhiên nhìn mấy nhân viên này, lòng đã có suy nghĩ.
Sau khi tiếp xúc, cậu phát hiện Hiểu Văn và một nhân viên khác Tiểu Trần đều không tệ, làm việc nhanh nhẹn, biết tự tìm việc làm, cũng rất thông minh, chỉ dạy một chút là có thể rất nhanh lên tay.
Cuối tuần này sau khi kết thúc hoạt động ưu đãi tiệm mới sẽ khôi phục kinh doanh bình thường, lúc thường thời gian làm việc lưu lượng khách giảm xuống, trong cửa hàng có hai người phối hợp là đủ rồi.
Thế nhưng hai ngày nghỉ, nhân lực trong cửa hàng không đủ, tốt nhất có thể có hai nhân viên làm trường kì.
Tô Ý Nhiên nghĩ, thời điểm đó lén lút hỏi hai người này, có nguyện ý cuối mỗi tuần tới nơi này làm thêm không.
Nếu như có thể một lần quyết định được hai nhân viên làm lâu dài, vậy thì không thể tốt hơn.
Cố Uyên Đình cả ngày đều phập phồng thấp thỏm.
Lái xe Tiểu Chu từ gương chiếu hậu nhìn lén sếp đằng sau, cảm giác toàn bộ trong xe áp suất thấp, không dám nói lời nào.
Tiểu Chu vốn là trợ lý đặc biệt có tiếng trong giới thương nghiệp thành phố A, vốn đang làm việc trong một công ty khá tốt, hai ngày trước, một người môi giới đột nhiên liên lạc anh, nói có một cơ hội công tác, đãi ngộ đặc biệt hậu đãi.
Anh bị con số mà người môi giới nói ra làm kinh ngạc, sau khi hẹn tiếp xúc với chủ cũ, dứt khoát từ chức, đổi sếp mới, làm trợ lý tư nhân cho giám đốc Cố.
Tuy rằng sau khi làm việc anh phát hiện, trợ lý tư nhân đặc biệt vừa phải làm tài xế, vừa phải làm thư ký, vừa phải làm trợ lý, còn bận rộn hơn cả chủ cũ, quả thực muốn biến thành con quay.
Thế nhưng, tiền cũng lấy nhiều hơn.
Tiểu Chu lại liếc nhìn gương chiếu hậu, chỉ là khí tràng sếp mới quá mạnh, không quá dễ ở chung.
Đặc biệt là ngày hôm nay, không hiểu làm sao, mặt sếp lạnh hơn, không khí trong xe ngột ngạt quả thực muốn làm người nghẹt thở.
Xe dừng lại trước một tòa cao ốc kiểu cũ, Tiểu Chu kiên trì mở miệng: "Giám đốc Cố, đến rồi."
Sau một tiếng.
Cố Uyên Đình từ trong cao ốc đi ra, ngồi vào ghế ngồi sau, xe lần thứ hai chầm chậm khởi động.
Trong tay hắn cầm một phần văn kiện, vừa nãy lấy được ở trong đó, hắn từ từ liếc nhìn văn kiện.
Mười năm trước, dưới thao tác trong bóng tối và bố trí xuống của nguyên chủ, tuyên cáo phá án vụ buôn người rất lớn làm khiếp sợ toàn quốc, bắt giam hơn bốn mươi người của tổ chức buôn người, nhân viên liên quan đến vụ án gần trăm người, người liên quan gần nghìn người.
Một nhân viên liên quan trong đó, cũng là người mà hắn gọi là "mẹ kế", phu nhân chủ tịch tập đoàn Cố thị, bị lực lượng cảnh sát mang đi điều tra.
Dưới các loại trợ giúp trong bóng tối của nguyên chủ, lực lượng cảnh sát thu thập được lượng lớn chứng cứ, bằng chứng như núi, "mẹ kế" cuối cùng vào tù.
Cố thị tuôn ra bê bối phu nhân chủ tịch bán con riêng, giá cổ phiếu trong một đêm sụt giảm không phanh, chuyện này vào lúc đó huyên náo sôi nổi trong giới kinh doanh.
Mà sau khi phá được án buôn người này, lực lượng cảnh sát căn cứ manh mối tìm hiểu nguồn gốc, tìm kiếm trẻ em bị lừa bán, mấy trăm gia đình li tán bởi vậy có thể một lần nữa đoàn tụ.
Cố gia cũng vào lúc này mới biết, con trưởng trước đây, không phải khi còn bé ngẫu nhiên mất tích mà là bị người cố ý lừa bán.
Biết được thật tình, Cố gia cũng đồng dạng đang tìm kiếm nguyên chủ, chỉ là nguyên chủ cắt đứt tất cả manh mối, không để cho người tìm tới, dần dần, Cố gia cũng từ bỏ.
Nhưng mà bây giờ, Cố Uyên Đình lấy văn kiện trong tay, nhăn mày lại.
Hắn nhận được tin tức, gần hai tháng này, Cố gia lại bắt đầu tìm kiếm hắn trong bóng tối lại từ đầu.
Ở bề ngoài tuy rằng không có động tác gì, thế nhưng trong bóng tối lại cơ hồ dùng tất cả tài nguyên, có loại ý tứ không để ý hết thảy cũng phải tìm được hắn, không biết là tại sao.
Cố Uyên Đình biết tại sao, hắn nhắm mắt lại chợp mắt, ở trong lòng không tiếng động mà cười gằn.
Cố Uyên Đình buổi tối trở lại "nhà", trong phòng đen thui, duy trì dáng dấp lúc hắn rời đi, trống trơn, Tô Ý Nhiên vẫn chưa trở lại.
Hắn không mở đèn, ngồi trên ghế salon ở phòng khách, móc ra một bao thuốc lá từ túi tiền, hắn rút một điếu thuốc châm lửa, hút.
Trong nhà nguyên chủ không có thuốc, hộp thuốc lá này là ngày hôm nay hắn trên đường trở về mới mua.
Hiển nhiên, nguyên chủ không hút thuốc lá, mà hắn ở kiếp trước, đặc biệt là những năm tháng sau này, mỗi ngày đều phải hút ít nhất nửa hộp.
Cố Uyên Đình vừa tìm được một điểm bất đồng của hắn và nguyên chủ, điều này làm cho hắn càng biết rõ ràng, hắn không phải nguyên chủ.
Tàn thuốc lá đỏ lập lòe trong bóng tối.
Đây chỉ là thuốc lá phổ thông, kiếp trước người lui tới trong giới kinh doanh, trên căn bản đều hút xì gà, chỉ có hắn bất đồng.
Hút xì gà không đi qua phổi, nhưng hắn thích loại cảm giác hít hơi thuốc thấp kém vào phổi, triệt để ăn mòn vào trong phổi.
Chuyện này làm cho hắn có một loại khoái cảm bị ăn mòn.
Thời gian từng chút một trôi qua, không biết qua bao lâu, cửa "Tích" một tiếng vang lên, Tô Ý Nhiên trở lại.
Cố Uyên Đình không ngẩng đầu.
Tô Ý Nhiên mở cửa phát hiện trong nhà đen thui, không khỏi nghi hoặc, đã trễ thế này, anh Đình vẫn chưa trở lại sao?
Cậu thả đồ xuống huyền quan, vào phòng khách mới nhìn thấy bóng người cao lớn ngồi ở ghế sô pha, trong bóng tối, bóng người lập lòe dưới tàn thuốc.
"Sao anh không bật đèn?" Cậu mở đèn, trong phòng khách trở nên sáng ngời.
Cậu nhìn thấy Cố Uyên Đình ngồi trong ghế sôpha, ngón tay kẹp thuốc lá, đang nuốt mây nhả khói.
Tô Ý Nhiên đến gần hai bước ngửi thấy được mùi thuốc lá, nhịn không được sặc ho khan hai tiếng. Cậu luôn luôn không ngửi được mùi này, tâm lý hơi kinh ngạc, trong ấn tượng của cậu, Cố Uyên Đình đã rất nhiều năm không chạm vào thuốc lá.
Cậu không khỏi hỏi: "Sao anh lại hút thuốc?"
Cậu đến gần mới nhìn thấy, trong gạt tàn thuốc trên bàn có mười mấy tàn thuốc, cậu nhíu mày lại: "Hút nhiều như vậy?"
Cố Uyên Đình đột nhiên không khỏi cảm thấy chột dạ, tay cầm thuốc cứng đờ bất động.
Đối diện đôi mắt của Tô Ý Nhiên, Cố Uyên Đình cứng người, cuối cùng cầm điếu thuốc ấn vào gạt tàn thuốc lá, dập tắt.
Tô Ý Nhiên mở cửa kính giữa phòng khách và ban công để thông gió, tan khói tan khí, đổ tàn thuốc trong gạt tàn vào thùng rác.
Nhìn mười mấy tàn thuốc, cậu đại khái cũng có thể rõ ràng tại sao Cố Uyên Đình hút nhiều thuốc như vậy.
Sáng sớm cãi nhau, không chỉ trong lòng cậu không dễ chịu, tâm lý anh Đình khẳng định cũng rất khó chịu.
Nghĩ đến anh Đình một mình ở trong bóng tối yên lặng ngồi, khó chịu hút nhiều thuốc như vậy, Tô Ý Nhiên không tiền đồ mà đau lòng.
Nhưng mà, đau lòng thì đau lòng, nên sửa sai lầm vẫn phải sửa.
Tô Ý Nhiên ngồi vào ghế salong bên cạnh, ôn hòa nhã nhặn: "Anh Đình, chúng ta đàm luận đi, nói vấn đề sáng sớm."
Cố Uyên Đình không lên tiếng, Tô Ý Nhiên hỏi hắn: "Anh bây giờ còn muốn chia phòng với em không?"
Cố Uyên Đình trầm mặc chốc lát, hắn không thay đổi ý nghĩ: "Chia."
Ở trước mặt Tô Ý Nhiên, ý thức nguyên chủ lưu lại ảnh hưởng hắn quả thực là mỗi giờ mỗi khắc, ngay vừa nãy, hắn còn bởi vì chịu ảnh hưởng không tự chủ dập thuốc.
Loại cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ không bị khống chế này làm Cố Uyên Đình ghét.
Tô Ý Nhiên thật sự không nghĩ tới, lại còn nghe được Cố Uyên Đình nói muốn chia. Cậu cho là trải qua một ngày bình tĩnh, Cố Uyên Đình đã ý thức được sai lầm của mình rồi.
Lần này cơn tức vốn đã tiêu tan ban ngày lập tức toàn bộ trở lại, cậu thở phì phò: "Anh không cảm thấy anh sai rồi sao? Chuyện chia phòng như vậy có thể tùy tiện nói hả? Cũng chỉ bởi vì ghen? Hơn nữa em không cảm thấy có gì mà để ghen, ngày hôm qua vào lúc ấy em nói căn bản không hề có một chút vấn đề, anh —— "
"Không phải," Cố Uyên Đình đột nhiên cắt lời cậu, hắn lạnh lùng, "Không phải bởi vì ghen."
Tô Ý Nhiên nghẹn lại, cậu cảm thấy suy nghĩ của mình có chút không kịp: "Không phải... Bởi vì ghen?" Cậu càng thêm không rõ, "Vậy anh bởi vì cái gì?"
Cố Uyên Đình lạnh nhạt nói: "Qua mấy ngày, tôi sẽ rời đi."
Tô Ý Nhiên ngây ngẩn cả người, cậu bình tĩnh lại từ trạng thái tức giận, phát hiện chuyện dường như chuyển hướng về phía một hướng khác: "Rời đi?"
Cậu hỏi: "Đi đâu? Bởi vì công tác hả?"
Cố Uyên Đình nói: "Không phải."
Hắn hờ hững nhìn Tô Ý Nhiên, Tô Ý Nhiên cũng nhìn hắn, không khí trong lúc nhất thời yên tĩnh. Tô Ý Nhiên đột nhiên phát hiện, cậu xưa nay chưa từng thấy anh Đình nhìn cậu lạnh lùng như vậy.
"Vậy thì..." Tô Ý Nhiên mơ hồ cảm giác hoảng hốt: "Bởi vì sao?"
Cố Uyên Đình nói: "Không có tại sao." Hắn không thể nói ra lý do, cũng không cần nói dối.
Cảm nhận được thái độ anh Đình băng lãnh với cậu, Tô Ý Nhiên không biết làm sao: "Vậy, vậy anh sẽ đi bao lâu? Lúc nào về?"
Cố Uyên Đình nói: "Không về."
"Không về... Là có ý gì?" Tô Ý Nhiên đã bối rối, đầu óc của cậu dường như không nghĩ được gì.
Cố Uyên Đình trầm mặc.
Nhất thời hai người không lên tiếng.
Trong không khí chảy xuôi yên tĩnh đáng sợ.
Tô Ý Nhiên mơ hồ ý thức được gì đó, cậu bỗng nhiên sợ sệt.
Cố Uyên Đình rốt cục mở miệng: "Qua mấy ngày, chúng ta..." Ly hôn.
Hai chữ ly hôn còn chưa ra khỏi miệng, hắn đột nhiên dừng lại.
Hắn nhìn thấy trong đôi mắt to của Tô Ý Nhiên chậm rãi mịt mờ chảy nước mắt, làm ướt lông mi dày mà dài, nước mắt rất nhanh tràn đầy hốc mắt của cậu, đảo quanh trong mắt.
Cổ họng Cố Uyên Đình như thể bị thứ gì làm nghẹn, đột nhiên trở nên cực kỳ khó chịu, hắn một chữ cũng không nói ra được.
Tô Ý Nhiên không biết lời nói anh Đình muốn nói ra khỏi miệng là gì, thế nhưng cậu đã cảm thấy thương tâm khổ sở.
Cậu không biết tại sao, chỉ muốn tới gần anh Đình.
Tô Ý Nhiên ngăn nước mắt, từ từ ngồi lên ghế sa lon dài mà Cố Uyên Đình ngồi, tới gần Cố Uyên Đình, muốn dựa vào trong ngực hắn.
Cố Uyên Đình lánh sang bên cạnh một chút.
Tô Ý Nhiên oan oan ức ức cọ qua, dựa vào hắn.
Cậu khổ sở nói không ra lời, đã không rảnh bận tâm cãi vã lúc trước, cậu không biết đây là thế nào, chỉ cần gấp âu yếm và an ủi, nhận được cảm giác an toàn.
Cậu từ từ vươn tay ôm lấy eo Cố Uyên Đình, mặt chôn trong ngực của hắn, liều mạng ngăn nước mắt, nhưng đợi một hồi lâu cũng không đợi được anh Đình ôm cậu.
Cậu cầm lấy tay Cố Uyên Đình, dùng đầu cọ cọ, giống như đang được sờ đầu.
"..." Cố Uyên Đình không thể khống chế, tim mềm nhũn.
Hắn từ từ, từ từ ôm lấy cậu, từ từ siết chặt tay.
Mình nhất định là điên rồi. Hắn nghĩ.