"Thì ra Thẩm tổng rất thích đồ giả, ngực giả, mũi giả, mắt giả, vậy thì không bằng anh mua một đứa trẻ đi, như vậy có thể tùy ý chỉnh sửa." Nguyễn Băng không chút yếu thế, trợn mắt nhìn lại Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc có chút sửng sốt, sau đó lập tức nở một nụ cười khó lường nói: "Không cần, tôi không phải người cô đơn tịch mịch."
Cô đơn tịch mịch! Anh ta có thể dùng chuyện này để cười nhạo cô ư!
Cuộc sống đáng sợ ba năm qua rõ ràng hiện ra trước mắt, những chuyện đó đều do anh ta tặng cho cô.
Cô tức giận đến đầu ong ong và không lên tiếng nữa, một câu cô cũng không muốn nói thêm với anh ta.
Trong trận chiến này, cô và Thẩm mặc mỗi người thắng bại bất phân.
Mấy ngày tiếp theo.
Thẩm Mặc cũng ở lại bệnh viện, nói đúng hơn là ở trong phòng bệnh của Nguyễn Băng.
Nguyễn Băng hỏi trợ lý Lâm cũng có mặt ở bên cạnh, trợ lý Lâm cho biết, cuộc phỏng vấn của Âu Dương Tú đúng là rất có lợi cho Thẩm thị , nhờ đó đơn hàng ở Mỹ cũng rất thuận lợi.
Nhật báo Hương Giang là tờ báo có sức ảnh hưởng rất lớn không chỉ ở thành phố A mà còn cả với người Hoa ở Mỹ cũng có những ảnh hưởng rất lớn.
Hiện giờ, Thẩm Mặc thể hiện hình tượng vợ chồng tình thâm như vậy đúng là đi sâu vào lòng người.
Nguyễn Băng có chút uất ức, chẳng lẽ việc Thẩm Mặc thay bạn gái như thay áo, từ những ngôi sao mới nổi đến cả các tiểu thư thế gia, những chuyện này chẳng lẽ coi như chưa từng xảy ra?
Dân chúng đúng là mau quên.
Nhưng bây giờ cô muốn ly dị, không biết có đắc đội với Thẩm Mặc không, đành cười nói: "Thẩm tiên sinh, anh thật lợi hại."
Thẩm Mặc đang đọc tập tài liệu thì ngẩng đầu lên, khóe miệng có một nụ cười nhạt không rõ ràng: "Tôi biết mình lợi hại, đơn xin ly hôn cô đã chuẩn bị đâu?"
Nguyễn Băng hơi thiếu tự tin, đưa ra bản nháp cô đã viết xong, trợ lý Lâm định cầm lấy thì bị Thẩm Mặc ngăn lại.
Anh ta đứng lên, châm rãi đi tới trước mặt Nguyễn Băng, thân hình cao lơn của anh ta từ từ tiến lại gần làm cho người ta có cảm giác khẩn trương, muốn trốn tránh.
Nguyễn Băng vội vàng thu lại ánh mắt của mình, đắn đo nói: "Tôi viết không hay lắm, tốt hơn hết là đưa cho luật sư chuyên nghiệp xem qua một chút."
Thật ra cô tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Trung, đối với những thứ mình viết ra cũng vẫn có mấy phần tự tin.
Anh ta nhận lấy bản nháp, đọc lướt qua nhanh như một cơn gió.
Rồi ngầng đầu lên, ánh mắt nhìn vào mặt Nguyễn Băng: "Lần đầu tiên tôi thấy người viết đơn ly hôn mà văn phòng lại tình cảm và phong phú như vậy, cô đang viết tiểu thuyết đấy à?"
"Tôi - đó là thói quen, đưa cho tôi, tôi sửa lại một chút." Cô muốn lấy lại bản thảo về tay mình, giường như có chút thẹn quá hóa giận.
Cô chưa từng làm luật sư, viết không đúng thì cũng có gì đâu.
Thẩm Mặc không biểu cảm gì, đưa cao tay lên, không để cho cô lấy được: "Tính cách không hợp nên ly dị? Cô biết tính cách của tôi ư?"
"Hoàn toàn không hợp lý, viết lại!" Nói xong, anh ta không cho cô bất kỳ cơ hội nào để lấy lại, giơ tay ném bản thảo vào máy hủy giấy tờ.
"Ôi....." Nguyễn Băng đau lòng nhìn bản thảo của mình, yếu ớt kêu lên một tiếng.
Rõ ràng có thể sửa lại mà, anh ta không phải cố ý chỉnh cô đấy chứ?
Đúng lúc này, ngoài cửa phát ra tiếng động.
Nguyễn Băng nhíu mày, những bất mãn vừa nãy giường như đều đã quên đi.
Có người tới, là ai nhỉ? Tới tìm cô ư?
Két một tiếng, một con Samoyed trắng như tuyết đẩy cửa đi vào, lúc nhìn thấy Thẩm Mặc, nó cao hứng kêu lên một tiếng: "Gâu!"
Tiếng kêu của con chó đúng là lớn đến dọa người, phòng bệnh nho nhỏ này giường như bị chấn động một cái.
"Louis, ngồi xuống!" Thẩm Mặc ra lệnh.
Con Samoyed kia nhanh chóng ngồi ngay ngắn, lát sau nó bắt đầu cọ đầu vào đầu gối Thẩm Mặc, Nguyễn băng ở bên cạnh vừa sợ hãi, vừa nghĩ con chó này nhất định là chó cái!
Lúc này, người hộ lý mang thuốc đến, cô ấy nhìn thấy Louis thì cũng hoảng sợ, trợ lý Lâm vội vàng giải thích: "Cô yên tâm, nó không cắn người đâu, nó rất ngoan."