Bà nội thì đánh cô nói: "Ai nói con không rảnh, cháu rể gọi thì con mau qua đi!"
Nguyễn Băn buồn bực đứng lên: "bà nội, rốt cuộc anh ấy là cháu ruột của bà hay là con đây?"
Bà nội chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: "Bà đối tốt với nó, chính là mong nó có thể đối tốt với cháu gái của bà, đứa nhỏ ngốc này, sao cháu lại không hiểu chuyện như vậy?"
Thật ra Nguyễn Băng đều biết cả, nhưng cô cũng thấy bà nội lớn tuổi như vậy rồi mà còn phải lo lắng cho cô, cô cảm thấy khổ tâm, do cô không tốt, biến cuộc hôn nhân của mình thành như thế này, làm cho bà nội đau lòng.
Nguyễn Băng cố nhịn sự khó chịu, đi vào nhìn Thẩm Mặc hỏi: "Anh Thẩm, có chuyện gì?"
Thẩm Mặc bảo trợ lý Lân đi ra ngoài, sau đó lạnh nhạt nói: "Đây chính là thái độ của cô với ân nhân cứu mạng à?"
Nguyễn Băng cau mày: "Anh có chuyện gì? Không nói thì tôi đi ra ngoài đây."
"Chờ một chút, cô biết người nhà họ Âu?" Thẩm Mặc gọi cô lại, chỉ vào bên cạnh: "Ngồi đi,"
Nguyễn Băng giận dỗi, ngồi cách xa xa, sau đó trả lời: "Nhà họ Âu gì, tôi không quen."
"Đừng để tôi điều tra được cô có quan hệ không rõ ràng gì với nhà họ Âu." Thẩm Mặc gõ ngón tay lên bàn, giọng cảnh cáo.
Nguyễn Băng không biết nói gì: "Anh nghĩ tôi là anh sao? Sau khi chúng ta ly hôn, chuyện riêng của tôi anh không có quyền hỏi đến."
"Chúng ta vẫn chưa ly hôn." Thẩm Mặc nhắc nhở cô.
Nguyễn Băng nhướn mi: "Vậy giờ lập tức ly hôn."
Thẩm Mặc cười khinh thường nói: "Được, trước hết trả nợ đi."
Nguyễn Băng lập tức như quả bóng bị xì hơi, oán giận trừng mắt với anh.
Thẩm Mặc hời hợt nói: "Muốn ly dị? Được, trước hết tôi nói với bà nội một tiếng."
Nói xong, anh đứng dậy đi ra phía ngoài, biểu cảm của anh thực sự rất nghiêm túc, Nguyễn Băng không biết anh có phải nói thật không, ôm cánh tay anh, nhỏ giọng nói: "Không được, không cho phép anh đi,"
Thẩm Mặc từ trên cao liếc mắt nhìn cô nói: "Buông tay ra."
Nguyễn Băng chẳng những không buông ra, còn ôm càng chặt hơn: "Anh sẽ không đi nói với bà chứ?"
Sắc mặt Thẩm Mặc hơi cứng lại, đáy mắt anh phảng phất như có ngọn lửa, anh thấp giọng nói: "Nếu cô cứ như vậy, tôi chỉ là một người đàn ông bình thường, cô một mực muốn chọc giận tôi, tôi chỉ có thể kéo cô tới để thỏa mãn nhu cầu bình thường của tôi."
Nói xong câu này, anh liếc mắt ám chỉ nhìn về phía ngực Nguyễn Băng.
Lúc này cô mới ý thức được, thân thể mình đang dán chặt vào cánh tay Thẩm Mặc, hai khối trước ngực dán vào cánh tay anh.
Trong chớp mắt, thậm chí cô còn cảm nhận được sức nóng từ người đàn ông này truyền tới.
Mặt cô nóng lên, cô vội buông tay, bước thụt lùi lại hai bước, nhìn trái nhìn phải nói: "Tôi thực sự không biết người nhà họ Âu, sao anh lại hỏi tôi như vậy?"
Thẩm Mặc thấy bộ dạng kia của cô, bỗng nhiên anh rất muốn tiến lên bóp mặt cô, nhưng anh nhịn xuống, thản nhiên xoay người ngồi lại trên salon nói: "Bởi vì mấy người đàn ông hôm nay đều mặc đồng phục nhà họ Âu, rõ ràng họ đang giúp cô, cô không nhận ra ư?"
Nguyễn Băng nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không nhận ra."
THẩm Mặc nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Băng, cô cũng hờ hững nhìn lại.
Nhưng chờ một chút, hình như năm đó Triệu Cẩn Niên có người bạn họ Âu, Nguyễn Băng chớp mắt.
Cô với bọn họ đã cùng nhau đi chơi một lần, sau đó Triệu Cẩn Niên không để hai người gặp lại nữa.
"Cô nhớ ra điều gì?" Thẩm Mặc không biết đến gần từ lúc nài, gương mặt tuấn tú rất gần với Nguyễn Băng, ánh mắt lại rất nguy hiểm.
"Tôi nói cho anh biết tại sao tôi lại biết nhà họ Âu, tối nay anh ở lại đây một tối." Nguyễn Băng mặc cả.
"Hả? Cô có 50,000 để đưa tôi sao? Cô có thể không?" Thẩm Mặc lạnh lùng nhìn cô, mặt đấy ý cự tuyệt.
Nguyễn Băng nói: "Anh Thẩm, anh thiếu tiền đến vậy sao?"
"Tôi không thiếu tiền, nhưng tôi thích thấy cô thiếu tiền." Thẩm Mặc cười ác ý, xoay người đi thu dọn đồ đạc.
Lát sau, điện thoại của Nguyễn Băng reo, Nguyễn Băng nhìn qua: "Là ba."
Đôi tay đang thu dọn đồ của Thẩm Mặc cứng đờ, xoau người lại nghiêm túc nhìn Nguyễn Băng, "Nhận điện đi."
Nguyễn Băng nhìn qua anh, ấn vào nút nghe: "Ba, con Nguyễn Băng đây."
"Nguyễn Băng, con với Thẩm Mặc ở nhà bà nội sao?" Bên kia truyền đến một giọng nói trầm và nghiêm túc.
Nguyễn Băng đáp: "Vâng ba, anh ấy ở đây."
"Vậy thì tốt, để nó chăm sóc con mấy hôm, những chuyện kia ba đã mắng nó, bảo nó phải xin lỗi còn cẩn thận, nếu như nó bắt nạt con, con lúc nào cũng có thể tìm ba biết không?" Giọng nói của ba Thẩm còn có một chút tức giận.
Nguyễn Băng liếc mắt qua Thẩm Mặc, nhận thấy ánh mắt anh có chút khó chịu, lúc này cô mới nhớ ra, mình từng đen ảnh chụp thân mật của Thẩm Mặc và Âu Dương Huệ gửi cho ba, Nguyễn Băng cũng cảm thấy chút khó chịu.
Chẳng trách Thẩm Mặc lại xuất hiện ở nhà bà nội, còn chăm sóc mình, thì ra là bị ba nói.
Cho nên những hành động gần đây của anh là cố ý sắp xếp? Nguyễn Băng cảm thấy tâm trạng mình trở nên phức tạp.
Cô lại nói với ba mấy câu, sau đó cúp máy, cô liếc trộm Thẩm Mặc, thấy anh đang xụ mặt, môi mím thành một đường thẳng, ném hành lý xuống, xoay người đi ra ngoài nói gì đó với trợ lý Lâm.
Đại khái là tối nay không trở về, bảo anh ta có chuyện gì thì gọi điện cho anh.
Lúc ăn cơm, Thẩm Mặc vẫn luôn im lặng, Nguyễn Băng nhớ tới lúc tân hôn, Thẩm Mặc cũng như thế này, thậm chí còn không nói với ba một câu.
Đang suy nghĩ, cô lại nghe thấy bà nội hỏi:"Thẩm Mặc, có phải cháu còn sốt không? Nhìn không có tinh thần gì cả, hình như cháu không vui?"
Thẩm Mặc lắc đầu, nói ngắn gọn: "Cháu không sao ạ."
Nhưng chân mày anh đanh nhíu chặt kia, sao mà không sao được?