Nguyễn Băng cắn răng, tay không ngừng run rẩy.
"Cô đi ra đi, tôi chỉ đánh nát mặt cô, yên tâm, tôi sẽ không giết cô." Âu Dương Tú dương dương đắc ý nói.
Nguyễn Băng chẳng để ý cô ta nói gì, cô nằm trên đất, từ từ bò dọc theo hướng bụi cây, muốn thoát khỏi sự truy kích của Âu Dương Tú.
Nhưng mà, lách cách!
Tay cô vô tình đè phải một cành cây khô, một giây sau, bụi cây bị gạt ra, mặt mày thanh tú của Âu Dương Tú lúc này lại vô cùng độc ác: "Lại gặp nhau rồi, bà Thẩm."
Tay cô từ từ giơ lên, Nguyễn Băng cảm thấy tuyệt vọng.
Gió hình như đột nhiên ngừng lại, chung quanh đều yên tĩnh, yên tĩnh như chết.
Nguyễn Băng nghe thấy tiếng cười duyên của Âu Dương Tú, tiếng súng vang lên, cô cố gắng nhắm chặt hai mắt lại.
Một lúc sau, cô mở mắt ra, không, không chết?
Lúc này, từ bụi cây phía trước lộ ra một gương mặt điển trai lạnh lùng, là người mà cô một mực mong ngóng đến cứu cô, anh đã tới kịp.
Thẩm Mặc nhìn cô, hơi nhếch khóe môi: "Vợ, em không sao chứ?"
Khóe miệng cô giật giật, cảm giác vô cùng yếu ớt, một câu cũng không nói ra được, lúc này, một người đàn ông khác xuất hiện: "Ngài Thẩm, chúng tôi mang Âu Dương Tú và đồng bọn của cô ta đi, lát nữa có thể sẽ mời ngài và vợ ngài phối hợp lấy lời khai."
Nghe giọng anh ta, hình như là một trinh thám, Nguyễn băng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng cảm thấy an toàn.
Lúc này, Nguyễn Băng cũng thấy Âu Dương Tú bị trói, được kéo từ dưới đất dậy, nhưng ánh mắt vẫn đầy điên cuồng nhìn Thẩm Mặc.
Âu Dương Tú khóc lóc kể lể: "Đàn anh Thẩm, em cũng chỉ vì anh, em đều vì anh. Là em, là Âu Dương Tú, anh không nhớ sao? Khi em còn bé anh từng gặp em, khi anh là hội trưởng hội học sinh, em thường viết thư tình cho anh, mỗi lá thư em đều viết anh là SHUNSHINE của em, anh nhớ em ra em không?"
Thẩm Mặc suy nghĩ một chút, đôi mắt đen chợt lóe lên châm chọc: "thảo nào, từ đó về sau tôi luôn ghét SHUNSHINE."
Âu Dương Tú bị đả kích, cả người run lên nhè nhẹ, bởi vì lời này của anh mà trong mắt đầy xấu hổ và oán hận, Thẩm Mặc cũng không thèm nhìn cô ta một cái mà quay đầu lại chìa tay ra cho Nguyễn Băng: "Vợ, còn chưa đi?"
Giọng nói anh còn mang theo giọng mũi, hiển nhiên là cảm mạo chưa khỏe lại, anh đang mang bệnh lại chạy tới cứu cô, Nguyễn băng suýt nữa thì bị cảm kích là cho đầu óc mê muội, nhưng chỉ là suýt nữa thôi.
Quả nhiên, sau đó anh lập tức nói: "Cô rất cảm động phải không? Nhưng đừng yêu tôi, lòng tôi đã có chủ quyền."
Nguyễn Băng đầy tay anh ra nói: "Tôi cũng thế."
Triệu Cẩn Niên? Thẩm Mặc nhíu mày lại, không hiểu sao trong lòng lại rất khó chịu, nhưng anh cũng không nghĩ sâu xa thêm nữa.
Hai người tách ra cùng người cảnh thám mặt tròn kia đi lấy lời khai, rồi được đưa về nhà bà nội.
Bà nội và trợ lý Lâm đang lo lắng chờ đợi, thấy hai người trở về, mặc dù có chật vật chút, nhưng không bị thương, mọi người mới yên tâm lại.
"Bà nội, Nguyễn Băng bị ngã ở trên núi, không việc gì đâu, tự cô ấy đã về được đấy." Thẩm Mặc kể ngắn gọn tình hình, đương nhiên là bịa ra, sau đó cùng trợ lý Lâm đi thay quần áo.
Anh ưa sạch sẽ nên cảm thấy sau khi chui vào rừng, cả người đều ngứa ngáy, cho nên còn tắm một lượt nữa.
Nguyễn Băng ở bên ngoài nói chuyện với bà nội, bà nội sờ tay cô, oán trách một chập: "Sao lại không dễ đi được? Đường núi này chắc chắn cháu đã đi quen rồi."
Nguyễn Băng ngượng ngùng nói: "Cháu nghĩ là Triệu Cẩn Niên trở về, cháu hơi kích động..."
Bà nội nghe vậy, vội vàng che miệng cô lại: "Xuỵt--- nhỏ tiếng một chút, Nguyễn Băng, Thẩm Mặc là con chọn. Nên chính con phải chịu trách nhiệm, con không có quyền được hối hận. Bà không muốn con nhắc tới Cẩn Niên trước mặt cháu rể, con phải nhớ rằng, người đàn ông có rộng lượng thế nào cũng không thể dễ dàng tha thứ cho người vợ còn nghĩ đến người đàn ông khác."
Nguyễn Băng thầm cười khổ, vốn dĩ hôn nhân của họ là hữu danh vô thực mà.
Thực ra cô nhớ Triệu Cẩn Niên cũng không có ý gì khác, nếu hai người họ có thể đến với nhau, vậy thì đã sớm đến với nhau rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ.
Cô cười nói: "Bà nội, con nhớ rồi."
Nhưng thật sự Cẩn Niên trở về ư? Nếu không thì hoa hồng nhưng kia là ai mang tới? Mang đến xong là đi luôn? Thật sự anh ấy không để ý gì sao?
Em rất nhớ anh, nếu có anh ở bên, cho dù em có khổ sở thế nào anh cũng ủng hộ em chứ? Tại sao không đến thăm em?
Nhưng cô lại nghĩ lại.
Không, chúng ta đều đã lớn rồi, em không thể dựa vào anh nữa, anh nên có cuộc sống riêng của mình.
Nguyễn Băng nắm tay bà nội, cố gắng kìm nước mắt, đè nén nỗi nhớ nhung xuống.
Lúc này, Thẩm Mặc đã thay xong áo, anh ngồi trên salon nghe trợ lý Lâm báo cáo tình hình.
"Âu Dương Tú và mấy tên đồng bọn đã bị bắt? Không nói là ai chế tạo ra?"
Trợ lý Lâm nói nhỏ bên tai Thẩm Mặc: "Là người nhà họ Âu ,"
"Nhà họ Âu? Liên quan gì tới bọn họ?" Mặt Thẩm Mặc đen đi.
"Nguyễn Băng, cô lại đây một chút."
Nguyễn Băng đang ở bên bà nội bên ngoài, nghe anh gọi thì không vui nói: "Tôi không rảnh."