"Tôi không phải tiểu sắc Băng, không cho phép anh gọi tôi như thế." Nguyễn Băng đẩy tay Thẩm Mặc ra, tức giận nói.
"Vậy là tiểu sắc nữ ư?"
"Mặc ngựa giống!" Nguyễn Băng nói lại.
"Cái gì?" trong nháy mắt, mặt Thẩm Mặc đen lại.
"Sắc lang một đêm 3 lần?" Nguyễn Băng tiếp tục nói, "Anh thích chọn cái nào cũng được."
Thẩm Mặc tức giận nói: "Dám đặt biệt hiệu cho chồng cô, cô qua đây cho tôi." Nguyễn Băng ôm chăn chạy nhanh ra ngoài, nhỏ giọng nói,m "Tại sao không dám? Cuồng thể hiện."
Thẩm Mặc ném gội tới, Nguyễn Băng đã nhanh chóng đóng cửa lại, chiếc gối đạp vào cửa.
Nguyễn Băng ôm chăn chạy ra ngồi trên salon ở phòng khách, chăn dày ấm áp, còn có một mùi hương nhẹ, không biết là mùi gì, nhưng rất dễ ngửi, Nguyễn Băng vui vẻ ngửi thêm mấy lần, hình như là mùi cỏ xanh nhè nhẹ, dễ ngửi quá, cô để mặt ở chỗ có mùi hương nhiều nhất cọ cọ, không đúng, cô dần dần nhớ lại hình như đã từng ngửi thấy mùi này, là mùi sữa tắm lúc Thẩm Mặc vừa đi ra khỏi phòng tắm, chỗ này hình như là nơi bộ phận kia của Thẩm Mặc đè lên.
"Phì!" Nguyễn Băng buồn bực chu miệng phì một cái.
Đổi lại đầu chăn không có mùi đó, lúc này cô mới đi ngủ.
Ngày hôm sau Thẩm Mặc bị cảm rất nghiêm trọng, anh sốt đến 38 độ, không có chút tinh thần nào nằm ở **, Nguyễn Băng thầm mắng trong lòng, anh phách lối như vậy *, đáng đời!
Thẩm Mặc không chút sức lực giục cô, nhưng chính cô không vội vàng gì, gọi điện thoại cho bác sĩ nhà họ Thẩm, sau đó gọi trợ lý Lâm mang cho Thẩm Mặc ít quần áo tới để thay, sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, Nguyễn Băng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này, Thẩm Mặc luôn uể oải, không vui hỏi cô: "Cô đi đâu thế?"
"Tôi lên núi thăm ba mẹ một chút, anh ngủ thêm chút nữa đi, lúc nữa là bác sĩ và trợ lý Lâm tới thôi." Nguyễn Băng nói.
Thẩm Mặc cố gắng chống nửa người lên, sắc mặt trầm xuống: "Không cho phép cô đi."
Nguyễn Băng lạnh nhạt nói: "Không mượn anh xen vào."
Nói xong, cô ngẩng cao đầu đi ra ngoài, bất kể Thẩm Mặc trong nhà vừa ho khan, vừa gầm nhẹ cái gì.
"Bà nội, con đi một chút, bà không sao chứ? Bà đã đi vệ sinh chưa?" Trước khi đi, Nguyễn Băng báo với bà nội một tiếng.
Bà nội phất tay nói: "Đi đi, bà tốt hơn nhiều rồi, đáng tiếc cháu rể lại bị bệnh."
Nguyễn Băng thấy sắc mặt bà nội đã khá hơn rất nhiều, ngày hôm qua thấy Thẩm Mặc tới, sắc mặt bà nội lạ tốt hơn lên, cho nên Nguyễn Băng mới tình nguyện bồi thường năm chục ngàn, để Thẩm Mặc ở lại một đêm.
Nguyễn Băng thấy bà nội khỏe lên cũng rất vui vẻ, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn: "Bà nội, bà đừng vào đó, cần thận Thẩm Mặc lây bệnh cho bà, con đi một lát sẽ trở về."
Bà nội nói: "Đi đi, bà không vào, con bảo bốn mươi phút nữa, bác sĩ và trợ lý Lâm đến mà."
Nguyễn Băng yên lòng đi ra ngoài.
Dọc đường đi, cô nghe thấy tiếng chó sủa, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, bởi vì ở đây đều là người quen, đều là công nhân đơn vị ba mẹ cô làm, vậy sao chó lại cắn.
Là người của Thẩm Mặc tới?
Nguyễn Băng lắc đầu, không để ý nữa mà từ từ đi lên núi.
Ba mẹ cô qua đời vì tai nạn xe cộ, khi đó Nguyễn Băng mới 8 tuổi, cha mẹ cũng không kỳ ovngj cô có một ngày thành công rực rỡ, mẹ chỉ thường xuyên ôm cô nói: "Hy vọng tiểu Băng sau này luôn khỏe mạnh, hạnh phúc, lớn lên trong yêu thương."
Nghĩ vậy, mắt cô lại cay cay, mẹ cô bảo vệ cô nửa cuộc đời trước đó, cho đến ba năm trước gặp phải tên khốn Thẩm Mặc.
Mộ của ba mẹ, Nguyễn Băng đã rất quen thuộc, cô nhanh chóng tìm đến nơi, là hai tấm bia mộ trắng, trên đỉnh điêu khắc thành vòng hoa, hai tấm bia mộ đặt cạnh nhau, như vậy ba mẹ sẽ vĩnh viễn không bị chia lìa.
Nguyễn Băng chuẩn bị lấy nhang đèn, giấy tiền ra thì chợt dừng lại.
Cô thấy trước bia mộ có để một bó hoa tươi, là hoa hồng nhung mà mẹ cô thích nhất, trước kia khi cô còn bé, để mua hoa hồng cúng mẹ, cô đã từng đi bán sách vào mùa hè, chính lúc đó cô biết Triệu Cẩn Niên.
"Triệu Cẩn Niên, Triệu Cẩn Niên!" Nguyễn Băng kích động, tế bào toàn thân nháy mắt trở nên sống lại, cô kêu tên Triệu Cẩn Niên dọc theo đường xuống núi? Là anh ấy sao? Anh ấy đã trở lại?
Triệu Cẩn Niên lúc nào cũng là bộ dáng nhàn nhã, cô nói gì anh ấy cũng nghe theo, luôn cười đầy thoải mái.
Lúc này Nguyễn Băng mới nhận thấy, thì ra cô nhớ anh ấy như vậy!
Mặc dù tới giờ cô cũng không dám điện cho anh ấy, mặc dù cho tới bây giờ cô chừng từng cảm thấy mình nghĩ về anh ấy.
"Triệu Cẩn Niên, Triệu Cẩn Niên, anh đã trở lại!" Nguyển Băng gọi to, hốc mắt ươn ướt.