*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mộc Di
“Nô tì tuy là thiếp, nhưng cũng tốt hơn so với thê thiếp không rõ ràng!” Liên Ngã trừng mắt dứt lời, cũng không chờ hai người đang biến sắc kia lại đuổi, che miệng lại nắm chặt cái khăn tay nhỏ nước mắt tuôn rơi, lộc cộc mà đi.
Vạn Dực: “Khụ......”
Kỳ Kiến Ngọc:“......” một đao thấy máu!
Ảnh Nhất trong chỗ tối:“...... Được, thật là sắc bén.”
một chồng nhiều vợ hưởng thụ cũng không tốt lắm đâu.
Liên Ngã đi rồi, Vạn Dực khoanh tay đứng ở trong gió rét, nghênh tiếp ánh mắt u oán của Kỳ Kiến Ngọc, bất chấp khó khăn...... cực kỳ bĩu môi.
Nếu Tề vương điện hạ đột nhiên bùng nổ, hướng về phía y yêu cầu danh phận thì làm sao bây giờ?
“Vậy có muốn đi đến Quốc Tử Giám không?”
Vượt qua tường cao, trở về Quốc Tử Giám đã xa cách nhiều năm.
Từ trước đến nay Quốc Tử canh phòng nghiêm ngặt nên bên trong đương nhiên có không ít thủ vệ, chẳng qua tầm mắt vừa chạm đến khuôn mặt dũng mãnh của Tề vương điện hạ, còn có vẻ mặt xinh đẹp của Vạn Lang bên cạnh hắn thì mọi người thức thời nhìn như không thấy.
Làm ơn, nơi này là trường học thần thánh mà nghiêm túc, không phải là sân bãi hẹn hò dưới ánh trăng mà điện hạ hao phí khoe khoang đâu ạ!
Kỳ thật nói thất vọng vẫn là tiểu nhân, sau này tiểu vương gia vĩ đại chăm học gặp thằng con trai bé nhỏ nghênh ngang được nuông chiều vạn phần đang học ở nội đường thu nhặt người hầu, bộ dạng vênh mặt hất cằm sai khiến đối với nhâm khóa tiến sĩ, lòng tự trọng của tiểu Kiến Ngọc vỡ thành trăm triệu mảnh --