Nuôi Tôi Đi, Tôi Rất Ngọt

Chương 1: Cá đỏ





Đầu xuân ở thành phố phương bắc, gió lạnh kết hợp với mưa phùn tạo thành một vũ khí, quét qua làm rát da mặt.

Trên một ngọn đồi cằn cỗi ở ngoại ô thành phố, cỏ dại mọc um tùm đầy sức sống, cao đến nửa người, chen chúc chập trùng lên xuống trên gò núi nhỏ, ẩn hiện trong đó một vài ngôi mộ đất không đáng chú ý, không nhìn kỹ cơ hồ không thấy được.

Có một bóng dáng lọm khọm ngồi xổm trước một tấm bia đá, đang cúi đầu ngồi thiền thầm thì gì đó, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác cũ màu xám bị giặt đến mòn vải,trông rất đơn bạc. Rõ ràng ông còn chưa tới tuổi bảy mươi, mà tóc tai đã bạc phơ.

Tất Phàm Trần mới vừa về phía bắc thành phố đã bị sư phụ gọi tới đây, giờ khắc này sư phụ không cho cậu tiến lên, cậu lại một thân một mình đứng che dù, như một pho tượng đen thẳng tắp đứng trong gió.

Cậu là đứa trẻ được sư phụ nhặt về. Mười năm trước một cơn bão bệnh đã làm cho cậu mất đi kí ức lúc trước, cậu chỉ nhớ rằng mình được sư phụ nhận nuôi cùng với mấy đứa trẻ khác trong cô nhi viện, nhưng không có đứa nào sống sót qua một trận thiên tai kia, còn một mình cậu cô đơn lẻ bóng.

Tiếng gió vù vù bên tai không ngừng, xen lẫn tiếng chuông tin nhắn lanh lảnh.

Cậu cúi đầu liếc mắt nhìn túi quần mình, im lặng lưỡng lự 2 giây mới duỗi tay móc điện thoạira.

[Thân mến,đơn hàng của bạn sắp được giao đến địa chỉ, vui lòng giữ liên lạc, em trai nhỏ shipper sẽ giao hàng tận nơi cho bạn.]

Tất Phàm Trần ngớ một giây đồng hồ nghĩ xem gần đây mình có mua đồ online gì không, hình như là không.

Bởi vì quanh năm không ở nhà nhiều, cậu ít mua sắm online lắm. Mấy năm nay chạy đôn chạy đáo ở phương bắc, cậu một chân chạy việc vặt, chỗ ở cố định còn không có, kêu thì tới đuổi thì đi.

Chắc giao nhầm. Cậu nghĩ.

"Nói với sư mẫu của con một tiếng đi, rồi về." Sư phụ níu lại vạt áo bị gió lạnh thổi bay, nói với cậu.

"Dạ."

"Thật lâu mới trở về, trước cứ ở bên đây đi." Sư phụ chẳng hề nhìn cậu, cúi đầu nhìn đường, giọng điệu khàn khàn: "Bên này không đủ người, con chịu khó một chút."

Tất Phàm Trần cụp mắt ừm một tiếng, xem như là đáp lại.

Vùng ngoại ô cách nội thành khoảng 30 dặm, TấtPhàm Trần còn chưa tới nhà, điện thoại di động đã vang lên không ngừng.

"Hình như cậu gọi nhầm số rồi." Tất Phàm Trần chẳng hề cho hắn ta cơ hội mở miệng, "Gần đây tôi không có đặt hàng gì."

Đối phương tựa hồ cũng sửng sốt một chút, mới hỏi: "Cậu là Tất Phàm Trần đúng không ạ?"

"Phải."

"Ủa, vậy thì đúng rồi." Em trai nở nụ cười hàm hậu, "Đúng là cậu rồi, bên trong là một bể cá sống! Chúng vẩy đuôi nhảy nhót loạn cả lên! Bên ngoài thùng hàng tôi còn nghe thấy cả tiếng bì bõm đây!"

"..."

Bản thân Tất Phàm Trần không phải là người thích giao du nhiều, nên không thể có chuyện "bạn bè gửi vài con cá mừng tuổi" được. Cậu hỏi: "Là ai gửi vậy?"

"Để tôi xem người gửi, trờ đất cơi dài lắm nè." Em trai lắp bắp hai giây rồi chậm rãi đọc, "Hiệp hội bảo vệ động vật quý hiếm quốc gia, haha, bạn của cậu đặt tên khá nghệ đấy!"

Tất Phàm Trần đáp một tiếng, bảo tài xế lái nhanh lên tí.

Một người bạn từ đó gửi tới, vậy tám phần mười là động vật quý hiếm gì đó rồi.

Trời sắp tối,xe taxi lách bảy vòng tám hướng trong từng ngõ nhỏ chật hẹp trong phố, rốt cục quẹo vào một tiểu khu bí ẩn, các tòa nhà đơn san sát nối tiếp, chặt chẽ dính vào nhau, có một điều đó là, không có một nhà nào sáng đèn, đen thùi, âm u.

Tài xế trơ mắt nhìn cậu xuống xe, tính nhắc cậu nhớ bật đèn pin lên, vừa mới chớp mắt một cáibên ngoài xe đã không thấy người, không biết đã hòa vào bóng đêm, hay là biến đi đâu mất.

Trong vòngnăm phút, ở ngay chỗ bất động sản, Tất Phàm Trần nhận lấy một cái thùng hàng không nhỏ từ em zai shipper.

"Cậu nghe xem, còn có tiếng nước nữa này!" Cậu em zai trước khi đi còn lắc lắc thùng hàng, giống như còn muốn làm cho cậu tin ở bên trong thực sự là một bể cá.

Vào cửa, Tất Phàm Trần mở thùng hàng ra, bên trong lớp xốp chống sốc là một bể cá trong suốt được bịt kín, một đàn cá nhiệt đới có màu sắc rực rỡ đang bơi lội vui vẻ trong một cái bịch ni lông.

Bị nhốt trong túi ni lông như vậy mà vẫn chưa ngỏm, Tất Phàm Trần lòng nói không hổ là động vật quý hiếm ha.

Cậu dựa theo sách hướng dẫn cho than bùn và các chất dinh dưỡng khác vào bể cá, xong thả cá vào. Lật tới trang cuối của sách, có hai hàng chữ viết tay:

[Xin hãy chăm sóc thật tốt 25 con cé này. Chủng loại quý hiếm, vui lòng bảo vệ hết sức cẩn thận.]

Ở chỗ trống,đóng một con dấu đặc biệt của Hiệp hội.

Tất Phàm Trần thầm nghĩ thật là làm khó cậu quá, tự nuôi mình còn chưa xong, giờ còn phải nuôi thêm mấy con cá cảnh nhiệt đới này. Thời tiết thế này, sợ phải bật điều hòa để cung cấp cho bọn chúng.

Cậu bê chậu cá đặt trên ban công, liếc mắt nhìn sang, cậu hình như cảm thấy có chỗ nào đó sai sai. Sau khi đếm cẩn thận, số lượng cá dường như không đúng lắm, chỉ có hai chục con trong bể.

Cậu tưởng lúc nãy mình unbox hàng chắc có sai sót gì, quay lại phòng khách kiểm tra, đâu thiếu con nào.

Cậu móc di động ra, muốn lên app Hiệp hội hỏi nhân viên hỗ trợ khách hàng xem thùng hàng mình gặp vấn đề gì vậy.

Chủ tịch Hiệp hội bảo vệ động vật quý hiếm chính là sư phụ của Tất Phàm Trần, Thạch Vũ Minh.

Mười mấy năm trở lại đây, khắp nơi bỗng nhiên xuất hiện những chuyện lạ lùng trái với lẽ thường,có người nói là bị tai họa ập đến, có người thì nói phong thủy không tốt, có người càng nói càng không có căn cứ, nói thẳng đó gọi là báo ứng.

Có báo hay không, vì sao lại báo, không ai có thể giải thích được.

Vài năm trước,Thạch Vũ Minh bí mật thành lập một hiệp hội, chiêu mộ một nhóm thanh niên ưu tú đi theo chủ nghĩa xã hội, chuyên trừ ma diệt yêu, khôi phục khoa học cho nhân loại.

Lúc đó Hiệp hội chỉ có thể đăng tin tuyển dụng trên các tờ báo cũ, mà phát triển cho tới bây giờ, với yêu cầu tuyển dụng "Không giới hạn, không cần đi làm đúng giờ, công việc nhẹ nhàng, tự do, thu nhập hàng tháng trên 100 triệu", số lượng thành viên của Hiệp hội đã vượt quá 100 người, rải rác ở khắp nơi trên toàn quốc, có cả nhân viên thông tin kỹ thuật chuyên sâu để đưa vào hoạt động.

Cái app trấn tà này lấy tên đồng âm là "Hiệp hội quý hiếm", là một hệ thống thành viên, có hệ thống tín hiệu mạng riêng kết nối độc lập không bị nhiễu, giao diện đơn giản, thao tác dễ dàng, không cần nạp tiền,đúng là một cái app có tâm.

Tất Phàm Trần đăng nhập vào nick để avatar trắng bóc của mình, vừa mới login, một thông báo hiện trên giao diện.

[Người dùng thân mến, thật sự rất xin lỗi, vì Hiệp hội đã nhận được khá nhiều đánh giá không tốt trong thời gian gần đây, nhân viên kỹ thuật của chúng tôi phải khống chế những đánh giá tiêu cực xuyên đêm, app Trấn Tà sẽ tiến hành bảo trì hệ thống trong ba ngày, xin lỗi vì sự bất tiện này.]

Tất Phàm Trần:"..."

Cái vụ đánh giá tệ, cậu không biết thật.

Nửa tháng trước, ngay sau Tết, là lúc mọi nhà sôi nổi nhất, nhưng có tin đồn rằng, có người đã nhìn thấy một con quái vật sông xuất hiện ở con sông vùng ngoại ô phía bắc thành phố. Vài ngày sau, có người nói rằng một con quái vật hồ bí ẩn cũng được nhìn thấy trong một hồ nước nhân tạo trong thành phố.

Mấy năm gần đây chuyện có yêu quái đều xuất hiện ở vùng ngoại ô của thành phố, hay những nơi gần biển, hồ địa phương, đối với người dân thành phố đây vẫn là chuyện còn quá mới mẻ, vì vậy trong một khoảng thời gian khắp các sông hồ trong thành phố được người dân lũ lượt kéo đến tra xét.

Trên mạng lan truyền những bức ảnh và video rất giống quái vật sông và quái vật hồ, tất cả mọi người chạy đến hiện trường vụ án, muốn tận mắt nhìn thấy con yêu quái này.

Tốc độ lan truyền thông tin trong thời đại Internet nhanh đến chóng mặt, nhanh đến mức Tất Phàm Trần đang ở trên núi Trường Bạch cách rất xa cũng nghe nói.

Hiệp hội lập tức phái rất nhiều người đến, nhưng bọn họ ở lại đó mấy ngày, ngoại trừ cứu vớt được hai con husky vô tình rơi xuống nước ở mương thoát nước phía nam thành,thì một cái bong bóng nước còn chả thấy.

Vốn không có đủ nhân lực, bởi vì việc này quá lãng phí nhiều sức lực và thời gian, các nhân viên đã nghỉ việc hết, ùa nhau đánh giá 1 sao cho app.

Không vào app được, Tất Phàm Trần đành từ bỏ.

Ba ngày này cũng chả có nhiệm vụ gì, cứ xem như đây là một kỳ nghỉ hiếm có. Nhiệm vụ trước Tất Phàm Trần đã mấy ngày không chợp mắt, cho nên lúc này mới không quan tâm cái gì, vừa vào phòng ngã đầu xuống là ngủ thiếp đi.

Bình thường cậu ngủ rất nông, chỉ một tiếng động nhẹ là đã tỉnh, mà hôm nay cảm giác như nốc một bình thuốc ngủ, ngủ thẳng cẳng tới mặt trời lên cao, ánh sáng làm chói mắt,mới chậm rãi tỉnh lại.

Mở mắt, có một món đồ lạnh lẽo ở trong tay.

Cậu chống nửa người ngồi dậy, mới thấy ở bên gối có một cái hộp gỗ nhỏ. Hộp màu nâu dưới ánh sáng mặt trời chói lòa con mắt, có khắc một vật tổ nhỏ ngay trên nó, mấy cái hoa văn phức tạp tối tăm kéo dài từ dưới đáy, lan ra theo hình bát, tập trung lại ở phía trên đỉnh chóp, tạo thành hình giọt nước hơi thuôn dài.

Thứ này ở đâu ra vậy? Người thợ phải khéo lắm mới làm ra được món đồ không hề tầm thường này, giống như đồ mỹ nghệ.

Cậu khẽ nhíu mày, giơ tay mở hộp ra.

Bên trong hộp có một cái lược gỗ nhỏ tinh xảo, hình một đám mây đang chảy, phía trên khắcthêm làn sóng màu vàng nhỏ nhắn, có vài sợi bạc tua rua phía cuối. Chiếc lược tỏa ra mùi thơm trầm hương độc đáo, cầm rất đầm tay, khá nặng.

Tất Phàm Trần nhìn chằm chằm chiếc lược gỗ, nhất thời không nói gì.

Rồi chuyệnnày là sao?

Cô tiên ốc à?

Cậu nhớ tới tối hôm qua nhận được một chậu cá, vươn mình xuống giường, thử mở cửa, thấy nó vẫn bị khóa, lúc này mới đi tới ban công.

Bể cá vẫn còn đặt trên kệ, mấy con cá nhiệt đới đủ màu khác nhau hiếu động cực kỳ, như thể đang cầu cho ăn.

Tất Phàm Trần đến gần mới nhận ra, số lượng cá dần vơi đi.

Còn có 18 con.

Tối hôm quá chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi, còn cậu thì ngủ như chết, chả biết gì cả.

Cậu mặc áo khoác, cầm chìa khóa nhà ra ngoài.

Trước đi ăn sáng, sau đó đi chợ mua ít thức ăn cho cá. Vừa định trả tiền, cậu để ý thấy trong bể cá trên kệ, một vài con cá nhiệt đới đang thong thả thổi bong bóng.

"Cậu đẹp trai, thích cá à?" Bà chủ ló đầu lại đây, cười nói, "Cá này dễ nuôi lắm, cậu cứ để vậy không chăm mấy ngày chúng nó vấn sống như thường."

Tất Phàm Trần nghe thấy thế, dừng chân vài giây, sau đó mua vài con về.

Màu sắc hình dáng đều khá giống nhau, chắc không nhìn ra là nó bị thiếu đâu ha?

Trong bể cá một lần nữa có đủ 25 con ké, Tất Phàm Trần thầm nghĩ, quá dễ.

Cậu nhìn không ra chủng loại này quý giá ở chỗ nào, nhưng cậu nhìn thấy rõ ràng sự hung ác khi ăn thịt đồng loại của chúng. Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, có lẽ cậu sẽ không có thời gian để chờ hệ thống bảo trì, những con cá ban đầu trong bể gần như đã biến mất.

Sự thực chứng minh, cậu đoán không lầm.

Ngày thứ hai dậy sớm, Tất Phàm Trần y như cũ mò được chiếc hộp gỗ bên gối.

Khác với hộp vuông nhỏ ngày trước, lần này là hộp dài, cùng một vật tổ nhưng màu đậm hơn hộptrước.

Tất Phàm Trần mở ra, bên trong là một chiếc quạt gỗ trông rất đáng tiền.

Chiếc quạt gỗ dài tám tấc, giấy quạt màu đỏ gỉ, bề mặt quạt được viền bằng những đường kim ngân để phác họa hình sóng, tô điểm thêm một chút nhũ vàng, nan quạt và lược gỗcùng một chất liệu giống nhau, kẽ hở dày đặc, mặt sau khắc hoa văn mây chảy màu đỏ sẫm, tay cầm quạt có đường vân đỏ, dưới chuôi quạt có vài sợi tua rua màu hồng rũ xuống.

"..."

Tất Phàm Trần cẩn thận gấp quạt lại, nhẹ nhàng kéo lại vạt áo ngủ của mình.

Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, xóa đi những suy nghĩ viển vông trong đầu, đứng dậy đi kiểm tra bể cá.

Đúng như cậu dự đoán, trong bể chỉ còn lại phân nửa cá. Nhiều con cá màu sắc khác nhau lúc đầu,giờ chỉ còn màu đỏ.

Tất Phàm Trần như thường cho cá ăn, trở về trong phòng, tìm được chiếc camera thu nhỏ được giấutrong phòng làm việc ba năm trước.

Lắp ở một góc bí mật đằng sau, Tất Phàm Trần rời khỏi nhà.

Mặc dù những con quái vật sông và quái vật hồ đã được đồn đại rầm rộ trên Internet có thể chỉ là những tin tức vô căn cứ, nhưng Tất Phàm Trần cảm thấy không có lửa làm sao có khói.

Hồ nhân tạo nằm ở phía dưới gần một khu dân cư, trước đây dùng để xả nước thải, nhưng gần đây có quy định không được tự ý xả nước thải, theo đó thúc đẩy tiến độ quản lý,hồ nhân tạo này cũng bắt đầu xem xét nuôi một số loại cá cảnh.

Diện tích hồ tuy không lớn, nhưng lại là một trong những hồ nối liền với sông ở bắc thành, nếu có quái vật hồ ở đây thì rất có thể nó sẽ bơi dọc sông lên thượng nguồn sông, tức là đến trung tâm thành phố.

Lúc Tất Phàm Trần đến là giờ cơm trưa, không có người qua lại gần đây.

Cậu đi xuống cầu thang được xây cạnh hồ nhân tạo, nhìn chung quanh, trên bờ hồ nổi lên một lớp dầu xanh đặc sệt, cậu không phân biệt được là bèo hay là rác thối. Nước giữa hồ tương đối trong, nhìn thoáng qua cũng không thể nhìn thấy đáy.

Cậu vừa định ngồi xổm xuống kiểm tra nhiệt độ nước, bên tai truyền tới giọng nói của một người phụ nữ trung niên, "Này chàng trai trẻ, đừng có nghĩ quẩn!"

Cậu nghiêng đầu nhìn sang, thì ra có một phụ nữ trung niên đang đi tới phía cậu, vẻ mặt lo lắng tưởng cậu coi thường mạng sống làm liều.

Tất Phàm Trần đứng lên, hỏi: "Chị ơi, chị đã từng nhìn thấy con quái vật ở hồ này sao?"

Người phụ nữ không nghĩ tới cậu hỏi chuyện này, sửng sốt một chút, gật gật đầu, vô cùng thần bí mà lại gần: "Thấy qua rồi, chính mắt chị nhìn thấy mà!"

Tất Phàm Trần theo bản năng giữ một khoảng cách với chị, tiếp tục hỏi: "Chị đã gặp qua rồi à?Chuyện gì đã xảy ra?"

"Ôi trời nhìn ghê lắm!" Người phụ nữ suy nghĩ một chút, nói, "Là khoảng tầm 7h khuya mới ngày hôm trước đây, chị ăn cơm xong rồi đi qua đây tản bộ, tự nhiên thấy ở giữa hồ này này soạt một tiếng nhô ra một cái thứ đen thui, lúc đó chị tưởng có người rơi xuống nước, thì ra nhìn lại, cái thứ đen đen đó bơi rất nhanh! Vèo một cái biến mất tiêu!"

Ánh mắt Tất Phàm Trần nheo lại, truy hỏi: "Nó có hình dạng như thế nào?"

"Thì cũng không thấy rõ lắm, nó bơi nhanh lắm." Phụ nữ nói xong, khuyên bảo cậu, "Mấy ngày nay đông người tới đây quay vlog nữa, quay vlog quái vật hồ gì, tòan thấy vào xem trò vui. Cậu cũng cẩn thận một chút đi, trong hồ này chả ai biết nó có thứ gì đâu, đừng có tới gần quá vẫn tốt hơn."

Tất Phàm Trần gật gật đầu, cảm ơn chị xong rời đi.

Theo như lời của chị ấy nói, khuya hôm trước nó vẫn ở đây, vậy trong thời gian ngắn chắc sẽ không di chuyển quá xa.

Cậu cầm di động mở app Trấn Tà, thời gian kết thúc bảo trì còn khoảng chừng 20 tiếng nữa, nói cách khác phải chờ đến ngày mai mới có thể nắm rõ tình hình được.

Buổi tối, cậu vẫn như trước đi ngủ.

Sáng ngày thứ ba, lại có một món đồ kỳ lạ như thế.

Lần này, bên trong hộp gỗ là một dải ruy băng màu đen dài gần một thước, rộng một đốt ngón tay, có thêu hình vật tổ bằng chỉ đỏ ở đầu và đuôi, cầm trên tay vô cùng mượt mà, cảm giác rất tốt.

Tất Phàm Trần nhìn chằm chằm dải ruy băng, không biết nó được làm bằng chất liệu gì.

Cậu đứng dậy kiểm tra chậu cá, không có gì quá ngạc nhiên, vì trong chậu chỉ còn đúng một con.

Cậu một mực chờ đợi kẻ thắng cuộc cuối cùng, chủng loài quý hiếm mà Hiệp hội đề cập tới không phải là 25 con, thực chất chỉ có một con mà thôi.

Đẩy ra cửa kính của ban công, quả thực, trong bể cá, chỉ còn một con cá hồng cuối cùng đang nhàn nhã bơi.

Trước đây Tất Phàm Trần không phải là một người quan sát quá tỉ mỉ, nhưng hôm nay chỉ còn một mình nó, cậu không khỏi tinh tế quan sát kĩ một chút.

Thân của con ké hồng dài nhỏ, dáng vẻ cực kỳ ưu mỹ, màu đỏ men theo đuôi cá nhạt dần đi, cuối cùng gần như trong suốt, bơi bên trong nước nhẹ nhàng lay động. Vảy cá che kín thân ve vảy dưới ánh nắng mặt trời hiện ra màu vàng kim nhàn nhạt, thật là chói mắt.

Con ké này ở trong nước bơi lội cũng đách vui vẻ mấy, nó từ từ lắc lắc đuôi cá tới một hướng,lại nhanh chóng lắc đuôi quay trở về, rất chi là nhàn hạ.

Con ké giống như cũng hiểu được động tác nhìn nhìn của Tất Phàm Trần, nó dừng lại ở bên trong nước, cùng Tất Phàm Trần nhìn nhau.

Tất Phàm Trần phục hồi tinh thần lại, cậu thấy ở dưới bể cá con có một tờ note ghi chú, mà tờ note này lấy từ trong phòng làm việc trên bàn sách của cậu chứ đâu.

[Thân mến, nuôi tôi đi, tôi rất nà ngọt, không ăn thịt người đâu nha.]

Nét chữ còn khá nắn nót.

*Chú thích:



(Hình ảnh minh họa khá giống, giống đến 0%:)))

Cây lược gỗ mây nè 😁



Quạt gỗ nà 🤔



Dải ruy băng đen 😊



Tổ vật là thú dị như con rồng truyền thuyết cái nó khắc lên hộp gỗ á này nè mấy ông cháo 🤓

<má wattpad bị cái đéo j v trời, huhuhu nó bị ngu ha dì>🙂

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv