Chú Kính nghiến răng, đầu nổi cả gân xanh:
"Hóa ra con không muốn tiếp xúc thân mật với chú là vì con còn muốn giữ cho nó. Đã không có tình thì con tại sao lại phải có nghĩa với nó? Hôm nay con ngủ với nó, vậy còn chú phải thế nào? Con có nghĩ tới cảm giác của chú không?"
Cô cười nhạt:
"Đã nói với chú đây bao nhiêu lần rồi, tôi không muốn vì chú mà có lỗi với Gia Nguyên. Tốt nhất chú nên biết thân phận của mình ở đâu, muốn quang minh chính đại yêu tôi, trừ khi tôi và Gia Nguyên ly hôn."
"Con nỡ lòng nói với chú những lời đó sao? Ai đã nói muốn trong năm nay chú cưới con? Ai đã nói người nào cho con ra ánh sáng thì con sẽ yêu người đó? Ai đã khóc với chú than rằng không muốn tiếp tục sống thế này? Những lời đó là con tùy tiện nói ra để chú mềm lòng thôi ư?"
Cô biết lòng mình là thật với chú và cũng biết chú đang ghen, điều làm này cô càng vui hơn là giận. Cô trưng ra một bộ mặt rất xấu xa, mắt nhìn vào yết hầu của chú rồi chạm vào nó một cách rất gợi tình khiến chú đang nóng giận cũng phải nuốt nước bọt. Nhìn ra điểm yếu của chú là vẫn chưa hết yêu cô, cô mỉm cười như đang đùa giỡn:
"Chú đã biết hết rồi, do tôi đoán được chú có ý với tôi nên tôi mới muốn làm cho tình ý của chú rõ hơn. Nhưng mà rõ ràng chú thấy rồi đó, chú biết hết nhưng chú không ghét tôi được. Chú dính bẫy rồi chú hai à! Bẫy này sung sướng như vậy, chú nỡ thoát sao?"
Nói xong câu này, cô nhanh tay giật mắt kính của chú rồi đẩy chú ra mà bỏ đi lại giường, hí hửng chiêm nghiệm nó. Chú Kính lúc này như rắn mắt đầu, mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt, chú chỉ còn biết mò đường tìm cô:
"Giao, con đâu rồi? Trả mắt kính cho chú, chú không đùa với con đâu."
Cô cười rất thích thú, cầm trong tay "sinh mạng" của chú, cô nghịch ngợm đùa cợt:
"Tôi ở trên giường đây, chú tới lấy đi!"
Chú Kính nghe theo giọng cô mà đi lại giường, lúc này cô liền nắm lấy cổ áo của chú kéo đến sát mặt mình, gắn mắt kính vào mắt chú. Thứ đầu tiên chú nhìn thấy sau khi mắt nhìn rõ trở lại chính là đôi môi ngước cao lưỡng lự như đang chờ một nụ hôn của cô, chú không thể cầm lòng mà lập tức chòm tới hôn cô nhưng sau đó liền bị cô chèn vào giữa một ngón tay, nói:
"Tôi biết chú đang ghen. Chú bây giờ bị tôi ngăn bởi một ngón tay, nhưng nếu như sau này chú đòi hỏi hơn nữa, thứ ngăn chú bên cạnh tôi chính là tình đòi hỏi quá cao của chú. Làm người nên biết hài lòng với thực tại, chú cảm thấy bây giờ tốt hơn hay thầm yêu ngày trước tốt hơn? Chú đủ kiên nhẫn thì sớm muộn cũng sẽ có được tôi thôi, đừng mất kiểm soát nữa."
Nghe hiểu lời cô, chú đắng đo hồi lâu và cuối cùng cũng không nỡ làm cho tình cảm giữa hai người ngày xa cách hơn. Chú thu người lại, ngồi lên giường, hai tay nắm chặt đặt lên đùi, giọng buồn bã:
"Thế chú phải lén lút mãi thì con mới vừa lòng hay sao? Chú già rồi, mong muốn duy nhất là có một tình yêu chắc chắn."
Cô liền ranh ma hỏi hỏi ngược lại chú:
"Tình yêu của chú dành cho tôi không đủ chắc chắn sao?"
"Rất chắc chắn, nhưng chú muốn con thuộc về riêng tôi."
"Chú thật nực cười, tôi là của riêng tôi, chú lấy cái quyền gì bảo tôi thuộc về riêng chú? Chú nên nhớ, tôi chưa từng thuộc về bất kì người đàn ông nào cả, kể cả có lấy ai thì tôi vẫn là tôi."
Nói với chú xong, cô liền nằm xuống giường xoa nhẹ chiếc bụng to của mình mà mỉm cười. Chú Kính lúc này cũng chỉ có thể nhìn cô mà không làm được gì cả, chính cái thái độ không thuộc về một ai này mới khiến cho đàn ông càng muốn có cho bằng được. Nằm một lúc, cô vươn vai ngáp dài rồi bỗng nhiên ngồi dậy kéo chú nằm xuống giường, nằm lên ngực chú mà ngủ. Chú Kính rất bất ngờ với hành động của cô, nhưng lòng đầy ấm ức vẫn còn đó, chú không dám tin người được mọi người kính trọng cả đời như chú lại dễ dàng bị một cô gái dùng ba tấc lưỡi quay đầu như dế như thế, đến cả chú bây giờ biết đã dính bẫy của cô nhưng vẫn không muốn thoát ra, cam tâm tình nguyện sống chật vật bên cô. Chỉ có thể nói là cô quá biết lợi dụng tình cảm của người khác, con mồi mà cô nhắm đến vốn dĩ không cần thả mồi cũng đã tự cắn câu rồi.
Sáng hôm sau, vừa mới sáu giờ sáng mà không khí trong nhà đã nhộn nhịp hết cả lên, chú Kính và Giao Giao đang ôm nhau ngủ thắm thiết thì bất ngờ Giao Giao thức dậy đánh tay vào ngực chú khiến chú giật mình tỉnh giấc. Trong cơn mơ màng chưa dứt ra kịp, chú với tay đeo kính vào rồi nhướng mắt nhìn cô:
"Có chuyện gì vậy? Sao lại đánh chú?"
Giao Giao mệt mỏi thờ phù, cô gồng hết sức ngồi dậy nhưng không được, hết cách đành nhờ chú Kinh giúp đỡ:
"Giúp đỡ tôi ngồi dậy, tôi muốn đi vệ sinh."
Nghe vậy, chú Kính liền bỏ qua cơn buồn ngủ của mình mà đứng dậy đỡ cô ngồi dậy. Đợi khi cô đã ngồi được rồi cô liền nắm lấy tay chú hai làm điểm tựa để đứng dậy. Phụ nữ mang thai tới tháng này ngay cả việc đứng lên cũng nặng nhọc như thế. Cô gạt mệt mỏi qua một bên, tay lấy chiếc điện thoại đang đặt trên tủ gọi cho Gia Nguyên. Ở bên phòng khác, Gia Nguyên lờ mờ ngồi dậy nghe điện thoại, vừa áp tai vào thì liền nghe tiếng nạt lớn của cô:
"Muốn ngủ tới bao giờ nữa hả? Đem nước ấm, chuẩn bị đồ cho em thay, đem đồ ăn sáng lên, còn đợi em nhắc nữa hay sao?"
Nghe tiếng cô, cậu hoảng hồn tỉnh cả ngủ, ngay lập tức cậu ngắt điện thoại vội bò dậy mặc áo vào gắng sức điều khiển cái chân tật nguyền của mình đi thật nhanh về phía nhà bếp. Ở dưới bếp đang có rất đông người giúp việc nấu ăn, thấy cậu đường đường là cậu hai nhà họ Tăng mà đi vào bếp, cả đám bọn họ nháo nhào lên, nhiều người hỏi cậu định làm gì để giúp cậu nhưng cậu cứ im im không nói, một mình nấu nước nóng, chiên trứng, nấu canh rau, rót sữa ra ly rồi pha nước nóng để ra thao. Xong việc, cậu một thay bưng nước một tay bưng thức ăn đi lên phòng Giao Giao đang ngủ, cậu gọi:
"Có đồ ăn và nước rồi đây!"
Chú Kính bước ra mở cửa, hai bác cháu lườm nhau như muốn giết nhau tại chỗ, may mà đúng lúc Giao Giao vừa tắm từ nhà vệ sinh bước ra, cô xuất hiện phá tan bầu không khí lãnh đạm đó. Cô mặc một chiếc áo crotop lộ bụng bầu bước ra không nói gì đã cầm lấy mâm thức ăn của cậu đem vào phòng, hai người đàn ông thấy vậy liền bỏ qua cho nhau rồi đi cùng vào trong phòng. Giao Giao đang ngồi ăn như rất đói, tranh thủ lúc cô ăn, Gia Nguyên đem thau nước ấm lại đặt chân cô vào ngâm nước giúp cô massgase một chút, sau đó cậu lục trong hành lý của cô ra một chai thuốc đem lại ngồi xuống dưới chân cô, đỗ thuốc ra tay giúp cô thoa thuốc lên bụng Thấy bọn họ làm việc có nhịp điệu như vậy ch Kính thầm đoán là Gia Nguyên rất hay làm những chuyện này, chỉ có điều chú hơn thắc mắc chai thuốc cậu đang thoa có tác dụng gì nên hỏi:
"Con đang thoa thuốc gì cho Giao vậy?"
Gia Nguyên liếc mắt qua chú một cái rồi đáp:
"Thuốc giảm rạn da, khi mang thai da bụng phải dãn nở nên rất dễ gây rạn da. Người không có vợ con như chú hỏi cũng không có cơ hội thoa thuốc giúp vợ như con đâu. Thay vì hiếu kì con thấy chú nên đi ra ngoài để vợ chồng con được thoải mái."
Nghe câu này, chú Kính tức tối nói không nên lời, chú không phản bác được nên tức giận bỏ khỏi phòng. Gia Nguyên thấy vậy liền rất đắc ý, cười rất khinh thường chú. Thấy nụ cười của cậu, trong lòng lại có chút buồn cho chú ấy. Người đàn ông ấy thật đáng thương!