Sau hôm đó, mọi thứ yên ắng được ba ngày, lúc này Gia Nguyên cũng không nhắc lại chuyện cũ nữa nên Giao Giao mới dám lấy thuốc về cất trong phòng để uống. Chú Kính chỉ ở lại bên cạnh cô được có mỗi ba ngày đó thì qua hôm sau đã phải cùng ông Gia Thành đi công tác ở nước ngoài. Đêm trước khi chú đi, chú có hẹn cô ra sân vườn để nói chuyện, bản thân chú rất lo lắng cho cô sợ rằng những ngày không có chú, Gia Nguyên sẽ ức hiếp cô. Hai người đứng đối diện nhau không cần nói gì mà chỉ nhìn vào ánh mắt đã hiểu rõ tâm tình, Giao Giao biết mình ảnh hưởng tới công việc của chú rất nhiều nên lần này cô quyết không để chú phải lo lắng nữa mà trấn an chú:
"Chú yên tâm đi đi, không cần lo cho tôi, tôi biết mình nên làm gì mà."
Chú Kính lòng xót xa, tay chú cầm lấy tay cô trong lòng có hơi xúc động một chút, chú nói:
"Con cố đợi chú hai tuần thôi, chú sẽ giải quyết công việc sớm nhất có thể để về với con. Chú đã giao rất nhiều việc cho Gia Nguyên để nó không có thời gian để ý đến con, con cố gắng đừng để nó nghi ngờ. Nếu nó có dẫn con đi khám thì con cứ đi, chú lo hết bác sĩ cho con rồi, con không cần sợ."
"Cảm ơn chú nhiều lắm, tôi không biết mình nên làm gì để trả ơn cho chú nữa."
"Con không cần khách sáo. Điều này chú nên làm mà. Hiện tại chú chưa thể tách con khỏi Gia Nguyên được nhưng con hay tin chú, đợi khi nào chú có cách nhất định sẽ giúp con tránh khỏi nó."
Nghe câu này ánh mắt cô liền đượm buồn, giọng cũng nhỏ lại:
"Đời khi nào là đợi bao lâu? Cuối năm nay có được hay không?"
Chú Kính lắc đầu đầy xót xa:
"Chú xin lỗi, hiện tại chú không đủ khả năng, chỉ biết chờ đợi lúc thích hợp mà thôi."
Cô thở dài, có lẽ cô cũng biết là việc thật sự không dễ làm nên cô cũng không trách chú.
Sau đêm đó, sáng sớm chú Kính thu dọn đồ đạc cùng cha rời khỏi nhà ra sân bay trong lưu luyến. Lúc ngồi trên xe chú mong sau cô có thể kiên trì đợi mình trở về. Lần đi công tác này nếu không phải là rất quan trọng thì chú đã không đi trong lúc dầu sôi lửa bỏng, bỏ lại cô một mình với tên đàn ông khổng lồ đó chú đau xót gấp mấy lần cô nhưng việc đã không còn cách nào làm khác đi được.
* * *
Bốn ngày sau, đúng thời gian một tuần mà Gia Nguyên đã cho cô, cậu bắt đầu quyết tâm làm lại không có tối nào là không dốc sức để có một đứa con. Đêm đêm bên cậu nhưng biết cậu chỉ vì sinh con khiến cô cũng cảm thấy nhàm chán không còn cảm giác gì nữa.. Rồi đến một ngày thậm chí cô chẳng còn né tránh hay biểu cảm gương mặt nữa, nằm trên giường cô cho cậu mặc sức nhưng cả gương mặt bất biến không chút gì là hứng thú. Nhưng mà vẻ ngán ngẩm đó chỉ có ở cô mà thôi, còn Gia Nguyên thấy vẫn rất mong muốn và vui vẻ những lúc thế này. Sau khi làm xong, cậu nằm rập xuống ôm lấy cô, hơi thở dồn dập đầy hứng phấn hôn lên tóc cô, cậu vẫn thì thào vào tai cô những lời yêu ngọt ngào như ngày đầu của nhau:
"Giao Giao, anh yêu em.."
Cô không hề bị xao xuyến bởi những lời nói đó, gạt cậu ra một bên, cô lập tức ngắm mắt ngủ. Hành động đó của cô khiến tim cậu bỗng trở nên lạnh giá, con người cậu xưa nay cực kỳ nhạy cảm với thái độ lạnh nhạt của người khác đối với mình, lòng cậu có chút tủi thân, cậu hỏi cô:
"Hôm nay em sao vậy? Sao em không có thái độ gì hết, cả hôm qua, hôm kia nữa. Em có gì không hài lòng ở anh sao?"
Cô nghe nhưng vờ ngủ không trả lời, thấy cô như vậy cậu liền xít tới ôm lấy cô. Hai con người bên nhau nhưng tim không đập cùng một nhịp, cảm giác gần bên mà như xa cách vạn dặm trong lòng. Im hơi lặng tiếng một hồi lâu, Gia Nguyên nhắm mắt nhưng không ngủ vì không có câu chúc ngủ ngon của cô. Lúc này cậu mới bật đầu dậy kéo cô quay mặt về phía mình, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi nên khi quay ra nhìn cậu cô chỉ hí mắt nhìn một cái rồi lại tự mình gạt tay cậu để tránh mặt đi. Sự lạnh nhạt này cậu không thích chút nào, tự dưng cậu bắt đầu lo lắng về sức hấp dẫn của mình trong mắt cô đã bị giảm sút. Nghĩ tới đây cậu bỗng thấy tự ti rất nhiều, tim lại có chú tổn thương, khóe mắt cậu cay cay thử chạm vào vai cô nhỏ giọng nói:
"Anh biết là em chưa ngủ. Gần đây có phải anh bận bịu nhiều quá nên em không vui không? Có phải em chán anh rồi không? Em làm ơn nói gì đi, em đừng có ở bên anh mà im lặng như thế. Hay trả lời anh đi."
Đến nước này thì cô cũng đành phải mở miệng nói nhưng cô cũng không muốn nhiều lời mà trả lời rất cộc lóc:
"Không có."
Nghe được câu trả lời lòng cậu lại càng lo hơn, cậu xít tới ôm cô vào lòng, vẻ mặt lo sợ nhụi vào tóc cô:
"Em trả lời như vậy tức là có rồi. Xin em đừng chán anh, không có em anh không sống nổi đâu."
Cô thở dài, bản thân quả thật đã ngán cậu tới tận cổ rồi nhưng vẫn phải dằn lòng nói dối:
"Anh còn trẻ còn em thì sắp già rồi, anh không chán em thì có lý do gì em lại chán anh? Thôi anh ngủ đi, đừng nghĩ nhiều nữa."
"Anh không ngủ được. Em hãy nói cách nào để em có thể về như ngày đâu đi, anh không muốn chúng ta bên nhau mà em lại lạnh nhạt như vậy."
"Em không lạnh nhạt. Không phải trước kia anh nói nhiệm vụ của em là chỉ ăn, ngủ rồi sinh con hay sao? Bây giờ em thực hiện đủ các thứ đó là được rồi, anh còn muốn em thế nào nữa? Ý anh không phải vậy hay sao?"
"Anh nói thế là vì trong lúc giận, anh sai rồi."
"Lời đã nói thì không thể thu lại. Bây giờ em xong việc rồi, em không có nghĩa vụ tâm sự với anh, anh ngủ đi."
Nói rồi, cô gạt tay Gia Nguyên ra rồi lăn ra sát vách giường ngủ tiếp và không ngó ngàng gì tới hành động của cậu nữa. Cậu cảm thấy vô cùng hối hận về lời nói của mình nhưng giờ sửa đã không còn kịp nữa rồi. Đem đó cậu đã thao thức suốt đêm không ngủ được, tự hỏi bản thân sao quá nóng tính không bao giờ kiểm soát được hành động và lời nói.
Sáng hôm sau, cậu bận việc nên rời khỏi nhà từ rất sớm, trước khi đi có viết lại một lá thư xin lỗi để lại trên giường. Khi cô thức dậy và đọc được lá thư, lòng cô không nhẹ đi một chút nhưng không có nghĩa là tha thứ tất cả. Đọc xong lá thư cô lấy thuốc tránh thai ra uống rồi, uống xong liền vội vàng đi tắm mà không cất kỹ hộp thuốc vào chỗ kín vì ỷ lại việc phòng sẽ không có ai vào và Gia Nguyên cũng không về sớm thế được. Tất cả những điều tưởng chừng như chắc chắn đó không ngờ lại trở thành hành động ỷ lại vô tình đã hủy hoại hết bao nhiêu công sức giấu giếm bấy lâu của mình.
Trong khi cô tắm, Gia Nguyên đã quay trở về nhà để lấy tài liệu, lúc cậu đi là khoảng 5 giờ sáng, đến lúc về đã là 8 giờ hơn. Lúc về đến nhà cậu đoán là giờ này cô mới thức nên trước khi lên phòng cậu đã ghé nhà bếp chiên trứng, rót sữa ra ly để bưng lên phòng cho cô ăn sáng.. Bước vào phòng, cậu không thấy ai mà chỉ thấy cửa nhà tắm đóng nên nghĩ là cô đi tắm rồi, bản thân cậu không có thời gian lâu nên vội đặt mâm thức ăn lên bàn rồi đi tới bàn làm việc lấy tài liệu. Lấy tài liệu xong xuôi cậu định rời khỏi phòng rồi nhưng trời xui đất khiến lại nhìn thấy chăn chưa xếp nên muốn đi lại xếp gọn giúp cô. Chính vào lúc này đây, khi bước lại giường cậu đã vô tình nhìn thấy hộp thuốc tránh thai còn nguyên một vỉ đã dùng gần hết nằm ngay trên đó. Cậu là nam giới nên cũng không rõ loại thuốc đang thấy là gì mà chỉ thắc mắc tại sao lại có thuốc mà thôi. Đến khi cậu tò mò mà cầm lên xem đọc kĩ thông tin thì mới vỡ lẽ bàng hoàng biết nó là thuốc tránh thai. Cảm giác của cậu lúc này gần như suy sụp, cậu từ từ ngồi xuống giường trên tay cầm vỉ thuốc đó hai mắt như trống rỗng. Xưa nay cho dù trong lúc giận có nói lời khó nghe thì cậu cũng không nghĩ là cô dám uống thuốc tránh thai thật như vậy, tim cậu còn đau hơn cả bị ngàn dao cắt. Lát sau, Giao Giao tắm xong trở ra, vừa bước chân ra ngoài thấy cậu ngồi cầm vỉ thuốc tránh thai của mình cô liền hốt hoảng chạy tới giật lại giấu phía sau, miệng thì lấp bấp nói:
"Sao.. sao anh về sớm vậy? Anh không đi làm à?"
Cậu đứng dậy với cập mắt vô hồn rưng lệ đi tới gần cô, cảm giác trong lời nói hiện ra sự thất vọng tràn trề:
"Em ghét anh đến mức đó sao?"
Cô hoảng sợ vội chối:
"Không, anh nghe em giải thích cái đã. Không có như anh nghĩ đâu."
Không để cô giải thích, Gia Nguyên đi tới giật lấy thuốc cô đang cầm trên tay rồi ném xuống chân đạp nát nó. Đạp xong, cậu bung tỏa con quỷ trong lòng mình đưa tay tán mạnh vào mặt cô rồi đẩy lên giường rồi quỳ xuống giường túm tóc cô kéo mạnh. Cô đau đớn nhưng có lẽ là cô không thấy có lỗi nên khi quay lại nhìn anh thì ánh mắt rất kiên quyết, cô nói:
"Tôi bị cậu phát hiện rồi thi tôi cũng chẳng còn gì để biện minh nữa. Cậu đừng chỉ đánh, giết tôi luôn cũng được."
Cậu nắm chặt nắm đấm lại, ánh mắt như đang cố kiềm chế cảm xúc của mình hết sức. Sau một hồi đấu tranh nội tâm giữa phần con và phần người, cuối cùng phần người đã thắn. Nhưng, phần người có thắng thì lỗi của cô, cậu vẫn muốn trừng phạt. Nếu là phần con thì phạt đánh hành hạ thể xác, còn là phần người thì phạt bằng cách hành hạ tinh thần. Cậu chỉ tay vào cô, giọng nói lạnh lùng cất lên:
"Em tránh thai vậy thì anh sẽ cho em tránh thai cả đời. Nếu không muốn ở bên anh nữa thì anh sẽ đổi cách trả nợ.. em chờ làm gái bán thân để trả nợ đi."