Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 81: Công Việc Thường Nhật.



Cô cố gượng cười trong nước mắt, giọng nói yếu ớt cất lên:

"Tôi mắc nợ người ta, bây giờ tôi còn là con người nữa đâu."

"Tại sao nó đánh con như thế? Có lý do gì không hay nó cố tình đánh?"

"Có.. Tôi lấy những lần ngủ với cậu ta quy ra tiền tôi đã trả nợ, đó là ý của bà nội không phải ý của tôi. Cậu ta bắt gặp tôi ghi chép nên mới làm như vậy."

"Thằng này đúng là con chó! Phụ nữ mà nó cũng đánh! Chú không báo thù cho con thì chú không phải là đàn ông."

Nói rồi, chú dứt khoát đứng dậy định đi tìm Gia Nguyên tính sổ nhưng giữ chừng lại bị Giao Giao kéo tay lại:

"Khoan đã."

Chú Kính quay lại, vẻ mặt đầy sự tức giận nhìn cô:

"Con khoan cái gì nữa? Nó đáng được khoan nhượng sao?"

"Không phải, tôi không cản chú. Chỉ là.. bây giờ tôi thế này, chú.. có thể nào giúp tôi mua một thứ được không?"

"Con muốn mua thứ gì?"

Cô ấp úng:

"Là thuốc tránh thai. Tôi đã dùng gần hết rồi."

Nghe câu này chú càng đau lòng hơn, nước mắt chú chảy ra bất chấp cả cặp kính áp tròng dày cọm trong mắt, chú không thể kiềm được sự tiếc thương mà bước đến ôm cô vào lòng mình vuốt nhẹ mái tóc cô:

"Sao con phải khổ thế này.. Đáng lẽ chú nên giải thoát cho con từ sớm, đáng lẽ chú không nên để nó bên con. Đều do chú cả."

Cô nép trong lòng chú mới cảm thấy được một chút an ủi:

"Không sao, chịu đừng thêm vài lần nữa sẽ trả đủ nợ thôi. Tôi chỉ mong sau có thể sớm gả cho chú, cùng chú sống nửa đời sau."

"Chú nhất định sẽ cưới con mà, chú nhất định sẽ làm. Con sẽ không phải khổ sở thế này nữa đâu."

Nói rồi, chú lau nước mắt đứng dậy, nắm đấm cầm chắc quay lưng rời khỏi phòng của cô. Đến lúc này cô mới nhẹ lòng nằm xuống thở phào một hơi dài rồi từ từ nhắm mắt lại ngủ một giấc để quên đi chuyện buồn của mình.



Sự việc của Giao Giao đã làm cho lòng hận thù và đố kị của chú Kính lên tới đỉnh điểm, ngày hôm đó chú ghé đến nhà thuốc mua thuốc tránh thai cho cô và cũng sẵn tiện đến gặp một nhà báo nhờ người đó viết bài đưa tin chú và Giao Giao sẽ kết hôn trong năm nay, đồng thời tung bài bốc phốc đời từ của Gia Nguyên để cậu hứng gạch đá từ dư luận và ánh mắt chê bai của người trong dòng họ. Chẳng bao lâu sau, tin đó đồng loạt lên trang nhất, nào là Gia Nguyên tính cách vũ phu, nào là khinh thường người khác, lối sống trụy lạc.. v.. v. Những tin đó vừa lên báo chú Kính liền đóng vai người chú chỉ trích mắng cậu bằng lời lẽ nặng nhất để trút hết giận ra. Bên cạnh đó, tin chú sắp kết hôn lan truyền ra, ai nấy đều hưởng ứng, nhân viên công ty không ngừng chúc mừng chú. Về phần Gia Nguyên, đương không từ trên trời phốt rơi xuống ngập mặt giờ còn thêm chứng kiến người ta ghép cặp chú mình với vợ mình, cậu vô cùng tức tối nhưng không dám phô trương vì bản thân đang là tội đồ của tập đoàn. Chú Kính dùng chiêu thâm độc này đã đánh trúng vào tất cả cứu cánh của cậu, bây giờ một người có quá nhiều lum xùm đời tư cho dù không biết có là tin chính thống hay không thì ánh mắt của cổ đông chỉ càng thêm khó chấp nhận cậu.

Tin này chẳng bao lâu sau truyền tới tai của ông Tấn, cha vợ tương lai của cậu. Cảm thấy khó chịu mới những lùm xùm của Gia Nguyên, ông Tấn thằng tay rút phiếu ủng hộ cho cậu, trở thành một cổ đông trung lập. Tuy nói rằng Gia Nguyên là người thừa kế duy nhất nhưng không bắt buột phải là con ruột thì mới thừa kế được. Chức vị này nếu thấy người đó không xứng thì có thể truyền sang bật thừa kế thứ hai là cháu, mà cháu trai thì nhà họ Tăng không thiếu, có người còn tài năng hơn cả Gia Nguyên nên vị trí thừa kế của cậu bị lung lay cực kỳ mạnh. Bây giờ chỉ cần một câu của chú Kính nữa thì coi như cậu mất tất cả.

Hai tuần sau khi bị đăng tin nói xấu, Gia Nguyên sống chậc vật tìm đủ cách dập tin đồn đi và làm hết sức để lấy lại lòng tin của mọi người, mọi thứ giống như ý đồ trừng phạt của cậu chú Kính. Tuy nhiên, mặc kệ bên ngoài giông tố dư luận, áp lức có nặng đến đâu thì cậu vẫn ngày ngày sinh hoạt vợ chồng với Giao Giao không sót buổi nào, cho dù là sau khi xong việc cậu vẫn phải tiếp tục làm việc thì vẫn cứ làm không chịu tạm dừng dù chỉ là một buổi. Trong hoàn cảnh này Giao Giao bắt đầu nghi ngờ về khả năng cậu bị cuồng dâm ngày nào không làm chuyện đó thì sẽ không ngủ được.

Có một hôm tối, Gia Nguyên có rất nhiều việc phải làm bao gồm cả bài tập ở trường và tài liệu báo cáo ở tập đoàn. Cậu thứ tới 11 giờ đêm, lúc này khi dừng lại để uống một ngụm cà phê rồi làm tiếp thì chợt nhớ ra chưa làm chuyện đó với Giao Giao nhưng giờ này trễ quá nên cô đã ngủ từ sớm rồi. Cậu suy nghĩ có nên dừng lại vài phút để làm chuyện đó không và cuối cùng quyết định không dừng việc nhưng vẫn phải làm chuyện vợ chồng. Vừa nghĩ xong cậu lớn tiếng gọi cô:

"Giao! Thức dậy làm công chuyện này!"

Nghe tiếng lớn làm cô giật mình thức giấc, mắt cô con nhắm con mở ló ngồi dậy nhìn về phía cậu ngáp lại, hỏi:

"Có chuyện gì?"

Cậu vừa trả lời cô vừa bắt đầu kéo quần mình xuống chuẩn bị:

"Lại đây làm cho xong nhiệm vụ rồi ngủ, nhanh lên, xong sớm rồi ngủ tiếp."

Vừa nghe xong cô tỉnh luôn, mắt cô mở tròn ngạc nhiên hỏi lại:

"Anh nói gì?"

Lúc này cậu đã đã chuẩn bị xong, cái đó cũng đã cương lên rồi, cậu gấp rút uống cạn ly cà phê rồi trầm giọng, nói:

"Nhanh lên, lại đi đừng hỏi nhiều nữa. Không lại bây giờ thì tính chừng nào, làm xong nhiệm vụ đi rồi ngủ bao nhiêu thì ngủ."

Trong mắt cô là cả một bầu trời ngơ ngác, cô không dám tin là cậu bận tới mức không rời bàn phím mà vẫn muốn cô phải làm chuyện đó. Cứ tưởng là được nghỉ ngơi một hôm ai ngờ giờ phải làm trên bàn làm việc, cô đứng dậy đi tới gần cậu với một vẻ mặt ngao ngán. Thấy cô đến gần rồi cậu liền bỏ bàn phìm ra một chút để kéo quần của cô xuống rồi kéo cô ngồi lên đùi mình, lúc này cũng là lúc họ làm chuyện đó. Cô ngồi trên đùi cậu quay mặt lại nhìn cậu và còn đang do dự có nên làm vậy hay không thì cậu đã nâng mông cô lên và trực tiếp xâm nhập vào. Ngay khi cho vào cậu lại tiếp tục nhìn vào màn hình, một tay bấm phìm, tay còn lại thúc giục cô di chuyển. Chưa bao giờ cô dám nghĩ mình sẽ làm chuyện này ngay trên bàn làm việc như vậy, cô vừa cắn môi vừa ôm lấy cổ cậu, cảm giác ở bên dưới khiến cô chỉ muốn gục đi mà thôi. Còn về Gia Nguyên, cậu cũng sắp không kiềm chế được nếu cô cứ vang lên những âm thanh khiêu gợi như thế, đầu óc cậu sắp quay cuồng và sau đó không còn đủ kiên nhẫn nhẹ nhàng như thế nữa. Ngay lập tức, cậu đóng máy lại đẩy máy tính ra một bên rồi ôm cô đặt lên bàn hôn thật sâu. Sau nụ hôn đó, cô đưa tay dụi mắt trấn tỉnh bản thân, cô nói:

"Em biết ngay là anh không nhịn được mà, nếu đã bận như vậy thì để hôm khác không được hay sao? Hai tuần nay ngày nào cũng làm, anh sợ gì mà phải như vậy?"

Cậu khom người xuống sát mặt cô rồi thúc mạnh, sau đó là dồn dập tới. Hơi thở cậu gấp gáp nhưng vẫn trả lời cậu hỏi của cô:

"Anh không làm thường xuyên thì sao chúng ta có con được? Đã một tháng hai tuần rồi mà sao vẫn chưa thấy tin gì, anh không tin là anh không đủ khả năng. Nếu mà làm em thấy mệt thì từ ngày mai anh sẽ mua đồ bổ cho em ăn, coi như em vì anh mà cố gắng đi."

Cô ôm lấy cổ cậu cắn chặt răng chịu dựng những cú thúc mạnh đó, trong đầu thầm nghĩ hóa ra là cậu vì muốn có con nên mới thường xuyên tổn hao sức lực như vậy, đáng tiếc cho cậu là cô đang dùng thuốc tránh thai nên dù cậu có cố mấy thì cũng không có đứa trẻ nào được tạo ra đâu.

Hôm nay cậu dừng lại sớm để còn làm việc tiếp, sau khi được 10 phút cậu rút nhanh rồi kéo quần lại sau đó bế cô lên đem cô đặt lên giường, đắp chăn lại chô cô. Ánh mắt cậu dịu dàng dùng tay lau mồ hôi trên trán cô rồi nói:



"Xong rồi, em ngủ tiếp đi. Anh không phiền em nữa đâu."

Nói xong, cậu bỏ đi lại bàn làm việc tiếp. Lúc này Giao Giao nằm ở trên giường bỗng cảm thấy thiếu thiếu, chắc do bình thường làm chuyện đó rất lâu mà hôm nay chỉ có mười phút nên cô thấy không quen. Tuy nghĩ vậy nhưng cô cũng không muốn thêm nên cũng nhanh chóng xoay lưng ngủ thiếp đi.

Đêm đó sau khi xong việc với Giao Giao cậu đã thức trắng tới sáng để làm cho xong tài liệu báo cáo. Lúc ấn enter gửi bài đi thi cũng gần 6 giờ sáng, cậu thư giản thoải mái dựa lưng ra sau ghế:

"Cuối cùng cũng xong rồi, bây giờ tranh thủ ngủ một chút để 8 giờ đi học."

Vừa nói xong, cậu đứng dậy đi lại giường nằm xuống, xương sống của cậu lăn qua lăn lại đều kêu ran mấy cái, cái eo cảm giác như sắp rời ra khỏi cơ thể vậy. Thư giản xương cốt xong, cậu kéo chăn đắp rồi như một thói quen mà luồn tay vào áo của Giao Giao sờ ngực cô. Nhắm mắt ngủ được chừng một tiếng cậu giật mình thức dậy vội chạy lại máy tính xem đã có thông báo đã nhận được bài chưa. Thấy đã nhận được bài cậu vui mừng đi lại giường nằm xuống tiếp, nhưng lúc này cơn buồn ngủ đã hết và cậu đột nhiên lại có hứng với chuyện khác.. Suy nghĩ chỉ vừa lóe lên trong đầu thì cậu đã làm ngay, không xin phép cũng không hỏi han gì, cậu trực tiếp chui đầu vào chăn của Giao Giao, sau đó thì cứ ở thân dưới của cô chơi đùa.

Mặc dù Giao Giao đang ngủ say nhưng chẳng bao lâu sau đã nhận ra có gì đó lạ dưới hạ bộ của mình. Cô mơ màn mở mắt ngóc đầu nhìn xuống dưới, bên trong chiếc chăn đang đắp cô cảm nhận được có người đang dùng ngón tay khấy đảo bên trong. Nhất thời không kịp nghĩ ngợi gì cô lập tức lùi lại tung cước đạp vào người cậu, dưới bàn chân cô cảm giác được là mình đạp ngay mũi. Bị cô đạp một cái như trời giáng, Gia Nguyên đau đớn tốc chăn khỏi đầu rồi nhìn cô mà hét lên:

"Em làm cái gì vậy? Là anh mà!"

Vẻ mặt Giao Giao hoảng hốt như vừa trải qua chuyện rất đáng sợ nhưng cô vẫn cố trấn tỉnh vờ như vui vẻ không có gì mà nói câu để hài lòng cậu:

"Là anh hả? Em giật mình tưởng ai? Em xin lỗi."

Nghe câu này Gia Nguyên không những không bỏ qua mà còn gắt gỏng truy hỏi cô bởi vì bản tính ghen tuông khó dời rồi, cậu hỏi ngược lại cô:

"Bộ em còn có ai ngoài anh nữa hay sao mà tưởng không phải anh?"

Cô nghe xong liền hoảng hồn vội giải thích:

"Không có, em nói nhầm rồi. Là em vừa thức dậy nên theo phản xạ thôi."

"Thật sự là phản xạ sao?"

"Dạ, em đâu có dám nói dối anh."

"Vậy thì tốt. Đạp làm anh đau muốn chết luôn à, đang hứng.."

"Em.. em xin lỗi."

Cậu nhìn cô với vẻ mặt đầy khó chịu, cảm giác cụt hứng vô cùng. Hai ngón tay đùa giỡn bên trong cô mới nãy vẫn còn ẩm ướt, cậu nhìn về nó rồi đưa nó lên miệng mút sau đó lại tiến tới kéo chân cô xuống. Cô nằm xuống giường, tưởng cậu sẽ làm gì khác nhưng không ngờ lại kéo quần xuống, vừa nhìn đã biết là muốn gì rồi. Cô cắn móng tay lo lắng hồi hộp, mặc dù đã làm tới mức cô cũng nhàm rồi nhưng đối diện với cậu cô vẫn ra lo sợ..

Một lúc sau, xong trận, cậu đứng dậy khỏi giường đi vào nhà tắm xả nước tắm rửa, cô nằm trần trụi trên giường thở dài nhìn sang điện thoại rồi bật nó lên nằm lướt mạng xã hội. Những sinh hoạt như thế này hầu như cô đã quá quen thuộc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv