Đêm đầu tiên chính thức dừng chuỗi ngày làm việc cực lực cậu đã tự thưởng mình bằng cách nhụi vào ngực của cô khi cô đang nằm trên giường chơi game và nói:
"Ngày mai anh không đi làm nữa, tối nay vợ chồng mình thư giản chút nha."
Giao Giao nghe xong liền tỏ ra khó chịu, cô tắt điện thoại rồi đẩy đầu cậu ra khỏi ngực mình:
"Hôm nay em tới tháng."
Gia Nguyên ngồi dậy, vẻ mặt đó cau có chẳng dễ coi chút nào, cậu gắt giọng:
"Hôm nay qua ngày rồi mà? Em có một tuần trước, tuần này có nữa hả?"
Cô ngồi dậy theo, vội chối:
"Tuần trước em có hồi nào? Em có làm sao anh biết."
"Anh biết, anh quan sát rất kĩ. Có phải là em đang tránh né anh không? Một tháng nay anh ít làm chuyện đó mà em cũng không đòi hỏi hay gì cả, có phải anh không làm trong lòng em vui vẻ lắm không hả?"
Cô khó chịu bực tức ra mặt, chẳng có chút hứng thú nào để nói chuyện dài dòng với cậu cả:
"Anh suy diễn gì thì cứ suy diễn đi, em mệt quá rồi, ngủ trước đây."
Nói rồi cô nằm xuống kéo chăn trùm đầu lại. Bị cô từ chối, cậu tức giận không chịu nổi mà tự cởi quần áo của mình ra rồi chui vào chăn ép cô chiều mình. Ở trong chăn cô có phản kháng thế nào cũng không được, tới một lúc thì cậu cũng đạt được ý nguyện của mình rồi hài lòng đắc ý vừa làm chuyện đó vừa nói với cô:
"Vậy mà bảo tới tháng đi hả? Hôm nay anh sẽ phạt em cái tội từ chối anh."
Cô nhăn nhó thở gấp bên dưới, hai tay nắm vào gối ngủ của mình cắn răng nói:
"Anh đứng có muốn làm gì thì làm như vậy nữa, em không có địa vị gì trong mắt anh à?"
Vừa nói dứt lời một cái thúc rất mạnh dồn tới, cô ngước cổ cắn chặt răng để không hét lên. Nhìn cô như vậy Gia Nguyên lại càng khoái chí chuyển đông nhanh hơn và lại nói:
"Anh dùng nhiều sức lực như vậy mà suốt một tháng rồi em vẫn chưa có thai, có phải là anh nên làm nhiều lần hơn nữa không hả?"
Nói rồi, cậu lấy gối nằm kê mông cô lên, cô chỉ biết nằm gắng sức mong sau cho nhanh qua đi..
Một đêm mây mưa qua đi, cô lại rơi vao trạng thái đau nhứt toàn thân, nhiều lúc cô tự hỏi cậu đang yêu mình hay đang cố tàn phá cơ thể mình? Cậu vừa xong thì ra ngủ say giấc rồi chỉ có cô là nằm đó thu dọn mớ hỗn độn của cậu, lúc nào làm chuyện đó với nhau cậu cũng cố tình cho một lần bắn lên người cô, hành động đó với cô thật quá đáng ghét. Lau người xong cô liền đi tắm, tắm xong cô lại không ngủ trên giường mà đi đến sofa nằm ngủ.
Sáng hôm sau, cô thức dậy sớm uống thuốc tránh thai theo liều dùng đã định rồi cất hộp thuốc thật kĩ vào trong túi đựng băng vệ sinh của mình, hộp thuốc sắp hết nên cô phải chuẩn bị đi mua thêm. Sau khi uống thuốc xong, cô lấy ra một cuốn sổ nhỏ ngồi trên bàn trang điểm ghi chép gì đó. Khi cô đang ghi thì Gia Nguyên cũng thức giấc, cậu vươn vai rồi lăn sang ôm cô nhưng không thấy ai ở vị trí đó cậu liền bật ngồi dậy nhìn xung quanh. Thấy cô đang ghi chép cậu liền đứng dậy đi tới, hỏi:
"Em chép gì mà sớm thế?"
Nghe tiếng cậu, Giao Giao biến sắc vội vã giấu sổ ra sau lưng mình rồi đứng dậy, lùi lại:
"Anh.. anh thức sớm quá vậy? Còn sớm mà."
Thái độ này của cô khiến cậu cảm thấy nghi ngờ, cộng thêm với bản tính hay ghen của mình cậu không nghĩ đâu xa xôi mà suy diễn ra cô đang viết thư cho người cũ. Chỉ vì nghĩ như thế mà mặt cậu hầm hầm đi tới gần cô:
"Đưa đây, em viết thư tình hay sao mà giấu giếm anh?"
Cô sợ hãi lùi lại:
"Không có, em đang viết chi tiêu tháng này ra thôi à."
"Chi tiêu có cần thần bí thế không? Mau đưa ra anh xem."
"Không có gì để coi đâu."
Cô càng chối thì cậu càng bực tức. Không đù kiên nhẫn nói thêm với cô nữa, cậu dồn lực đi tới túm lấy cổ áo cô một cách thô bạo rồi đưa tay ra sau giật mạnh lấy quyển sổ. Cô không muốn cậu nhìn thấy quyển sổ đó nên đã cố giữ nhưng khi cô càng giữ chặt thì cậu càng hung bạo hơn, thậm chí là sau khi nắm cổ áo cậu rồi bóp bẻ ngược tay cô lại không hề có chút thương xót. Bị bẻ tay rất đau nên cô không chịu nổi mà buông quyển sổ ra. Có được quyển sổ cậu liền buông tay rồi mở ra xem, vừa xem xong cậu liền đưa một cặp mắt vừa giận vừa đau lòng nhìn cô, giọng nén lại hỏi:
"Em tính tiền mỗi đêm ngủ với anh hay sao?"
Điều cô lo sợ nhất đã đến, cô vội giật quyển sổ lại rồi ném nó đi, nhanh tay nắm lấy tay cậu vội giải thích:
"Anh nghe em giải thích một chú, em làm chuyện này cũng là vì món nợ đó thôi."
Cậu nhíu mày, nghiến răng, tay nắm lấy bắp tay của cô bóp thật mạnh. Cô đau đớn ai mắt rưng rưng sắp khóc, ai từng bị bóp mạnh vào bắp tay thì sẽ hiểu cảm giác nó đau đến nhường nào. Cậu không muốn nghe cô giải thích, vẻ mặt đó chỉ là đang kiềm chế không đánh cô mà thôi, cậu lại nói với một giọng điệu rất khó nghe:
"Em muốn làm điếm có phải không? Ngủ với tôi mà tính ra mức tiền sao không nói cho tôi sớm để tôi biết mà làm em như con điếm! Không thể nào tin được em lại làm vậy với tôi, uổng con tôi yêu cô nhiều như thế vậy mà từ đầu tới cuối cô đều vì tiền!"
Cô bật khóc, nổi đau da thịt khiến cô không chịu nổi nữa, cô hét lên:
"Tôi chỉ muốn sớm trả hết nợ thôi mà! Cậu không biết tôi vì món nợ này mà chịu bao nhiêu cực khổ đâu. Mau buông tôi ra đi!"
Cô càng nói cậu càng dừng sức mạnh hơn:
"Chịu khổ lắm à? Ở chung với tôi khổ vậy sao? Em thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, em có muốn anh nổi con điên lên đánh chết em hay không? Từ nay về sau em nhớ kĩ cho tôi, nếu em quy đổi một đêm ngủ cùng tôi ra tiền thì tôi sẽ cho em nếm trải cảm giác sống không bằng chết để đủ số tiền đêm đó, có tăng tiền lên gấp đôi tôi cũng sẽ cho em tăng. Em nhắm mình phục vụ tốt ngang với giá tiền đó thì cứ việc."
Lúc này cô thật sự đã đau đến mức sắp gãy tay rồi, hai chân cũng sắp không đứng vững nhưng cô vẫn cố gượng lấy hết sức mà nói:
"Tôi chỉ tính một lần có 500 ngàn mà thôi, nếu anh đồng ý quy thành tiền thì chúng ta thỏa thuận. Nếu đêm đó giá nào thì tôi sẽ phục vụ giá đó."
Cô vừa nói dứt cậu Gia Nguyên liền tán cho cô một bạt tay đau điếng làm cô ngã ngay xuống sàn nhà, giận dữ quát:
"Còn dám nói tính phí với tôi. Vậy hôm nay tôi cho em 10 triệu một lần, em nhắm mà chuẩn bị."
Cô ngồi ôm mặt dưới sàn vì quá đau mà bật khóc, cả máu mũi cũng chảy ra luôn rồi. Biết phải làm gì khi cô không bao giờ đánh lại cậu, cậu mà điên lên thì ai mà dám cản! Thấy cô ngồi khóc cậu tức tối xét nát quyển sổ rồi nắm cổ áo cô kéo dậy lôi lại giường. Biết cậu có ý định cảm gì nhưng cô cũng không phản kháng gì, sau khi ném cô lên giường cậu liền lột hết quần áo của cô ra rồi bắt cô phải phục vụ còn mình thì ngồi yên một chỗ. Chuyện này xưa nay cô không bao giờ muốn làm và cũng thề sẽ không làm những thứ dơ bẩn đó nên cô từ chối quyết không làm. Thấy cô như vậy cậu mới nhận ra được cô vẫn còn giữ lòng cao ngạo mà trước nay luôn có, bản thân cậu chỉ thích nhìn cô luôn có một lòng tự tôn như thế này mà thôi. Sau khi nhận ra cô vẫn vậy thì cậu cũng đỡ giận hơn và lại làm người chủ động trong chuyện "đó" với cô, vừa làm cậu cũng không quên giảng dạy cho cô hiểu nên làm thế nào:
"Em nhớ kĩ cho anh, nếu còn đem nợ nần vào để quy tình cảm của chúng ta ra tiền thì cả cuộc đời này em phải làm nô lệ cho anh. Còn nếu biết nghe lời, biết thương yêu anh thì anh sẽ cho em làm một người vợ. Không cần nói chắc em cũng biết nô lệ và vợ khác nhau chỗ nào mà phải không? Bây giờ anh đang rất tôn trọng em, nếu để anh mất đi sự tôn trọng này thì em đứng mong sống tốt."
Cô nằm bên dưới khẽ gât đầu nước mắt dâng tràn khóe mi, khóe miệng đã nổi lên vết bầm sau cú tát của cậu và bắt tay cũng đã bầm tím, lần này đau đớn thừ thể xác tới tinh thần đều đã nếm trải cả rồi, cô chỉ còn mong sao lòng tự trọng của mình cậu sẽ bỏ qua cho nó. Nếu gì một ngày nào đó làm cậu tức giận và cậu bắt cô làm những thứ thô tục, rẻ tiền thì chắc cô chỉ còn biết treo cổ tự vẫn để không nhục nhã với đời.
Sau lần đó, cô không đi nổi nữa, cô nằm trên giường thôi thốp như một kẻ sắp chết. Bởi vì quan hệ trong lúc tức giận nên cậu đã rất thô bạo, đến khi cậu chịu dừng lại thì cô suýt ngất luôn trên giường. Thấy cô như thế cậu chỉ thấy đáng đời, cậu mặc quần áo lại cho cô rồi bản thân thì rời khỏi nhà đi ra ngoài làm công việc.
* * *
Sau khi cậu ra khỏi phòng thì đúng lúc chú Kính thấy thái độ tức giận đó của cậu nên nghi ngờ rằng cậu vừa cãi nhau với Giao Giao. Lo rằng cô bị thương, chú gọi điện cho trợ lý sắp xếp lịch làm việc trễ hơn một chút để đến phòng tìm cô xem sao.. Khi chú lên phòng cũng là lúc Gia Nguyên đã rời khỏi nhà rồi. Đứng trước phòng chú đẩy nhẹ cửa bước vào trong, thứ đầu tiên ập vào mắt chú chính là bộ dạng đầy nước mắt và gương mặt bầm tím của Giao Giao ở trên giường. Hốt hoảng, chú chạy lại nắm lấy tay cô:
"Giao, con bị làm sao vậy? Con bị nó đánh sao?"
Thấy chú đến cô liền nén nước mắt cố gắng cử động cái cơ thể đau đớn của mình mà ngồi dậy, nhưng khi đặt mông ngồi cô lại đau ở chỗ đó bất giác lại kêu lên "a" một tiếng. Nhìn cô ra nông nổi này chú Kính cũng rơi nước mắt, chú chạm tay vào vai cô nhưng ở đó cũng đau. Không kiềm lòng được khi thấy cảnh cô thế này, ánh mắt chú đầy oán giận đập tay xuống giường:
"Đều tại chú vô dụng, chú không bảo vệ được con, để con bị nó hành hạ như thế này. Chú sẽ giết chết nó!"