…
Họ cùng nhau nằm trên giường đến khi trời sụp tối. Sau khi trời tối hẳn, Gia Nguyên dọn ra một bàn tiệc mời Giao Giao ăn nhưng cô chỉ dám ăn cầm chiếc vỏ tôm mà cậu đã bóc vỏ để ngậm, cô hoàn toàn không dám động đến đồ ăn mặc dù đang rất đói. Thấy cô như vậy, cậu liền đưa dĩa thịt tôm hùm dã bóc vỏ cho cô.
“Cái này tôi không ăn nữa, chị bỏ vào sọt rác đi.”
Giao Giao mặt đầy kinh ngạc và tiếc nuối:
“Cậu chủ chỉ mới ăn có một chút thôi mà, sao lại bỏ lãng phí thế?”
“Tôi ăn thấy đủ rồi, muốn ăn cái khác. Đem bỏ đi.”
“Bỏ thật sao?”
“Bỏ.”
Nghe theo lời cậu, Giao Giao cầm lấy chiếc dĩa khom người xuống bàn để bỏ nhưng vì nhìn quá đáng tiếc, cô chẳng thể nhẫn tâm bỏ nó nên bèn vờ làm rơi đĩa rồi lấy cớ nhặt đĩa mà ngồi dưới gầm bàn ăn dĩa thịt tôm đó.Gia Nguyên hoàn toàn biết rõ cô đang làm gì, cậu chỉ biết lắc đầu cười nhẹ rồi hết lần này đến lần khác lấy thức ăn trên bàn ăn sơ vài miếng rồi bỏ xuống sàn cho Giao Giao. Ở dưới bàn dù có được ăn thoải mái nhưng cô vẫn cảm thấy rất Gia Nguyên rất phí phạm thức ăn, cô còn trách thầm cậu:“Đám con nhà giàu không biết gì cả, có ăn mà bỏ phí thật tội lỗi. Hồi nạn đói năm 1945 ở miền Bắc người ta cám cũng không có mà ăn.”
Lát sau, ăn đã no nên, Giao Giao mới chịu cầm chiếc đĩa đứng dậy ngồi lại ghế, Gia Nguyên thấy thế liền rót một chút nước ngọt ra ly uống rồi vờ bị sạc sau đó liền đưa nó cho cô.
“Chị bỏ uống giùm tôi đi, nước gì mà khó uống thế không biết!”
Cô cầm lấy ly nước đó không ngại ngần uống cạn, uống xong, cô lại hướng mắt vào đóng thức ăn trên bàn, chăm chú quan sát:
“Mấy món này chắc đắt làm hả?”
“Không đắt, cả bàn này cao lắm chỉ 30 triệu thôi.”
“Cái gì? Ba….ba mươi triệu một bữa…? Gần bằng 5 tháng lương của chị đó.”
“Bình thường thôi.”
“Bình thường?”
Đúng vào lúc đó phụ vụ đem đến một dĩa xôi mặn, món này là món Giao Giao thích nhất và cậu đã đặc biệt ăn dặn nhà bếp làm. Thấy món đấy được đem lên, Gia Nguyên liền tùy ý lấy muỗng ăn một miếng rồi lại đưa cho Giao Giao.
“Bỏ giùm tôi đi, ngán quá!”
Giao Giao tròn mắt, há miệng nhìn cậu. Cô không thể tin là cậu lại lãng phí đến như vậy, vì quá bất bình mà không thể nói gì, lại thấy tiếc cho món khoái khẩu, Giao Giao lại lần nữa ngồi xuống gầm bàn ngồi ăn, vừa ăn lại vừa trách: “Thằng nhỏ này sao càng lớn tính tình càng lạ vậy? Lúc nhỏ ngoan ngoãn vậy mà bây giờ học người ta lãng phí thức ăn rồi. Đúng thật là!”
Khi đó, Gia Nguyên vẫn vui vẻ ngồi ăn những món còn lại để cho trọn buổi tiệc, cậu còn len lén nhìn xuống gầm bàn xem cô ăn với với rất thích thú. Được một lúc, buổi tiệc xem như đã hết sạch đồ ăn, Gia Nguyên ngồi khoanh tay trên bàn nhìn ra bồ bơi, gió trong lành thổi man mát khiến người ta cảm thấy thật nhẹ lòng. Gia Nguyên cảm thấy mình đang ở những ngày vui vẻ hạnh phúc nhất của cuộc đời. Nhưng bất ngờ lúc này trên da cậu bỗng cảm giác có gì đó rất ngứa, cậu bắt đầu gãi, cổ họng đau và thấy da dày co thắt lại, buồn nôn vô cùng, thấy mình không ổn, cậu liền ôm bụng gọi Giao Giao:
“Chị Giao…mau giúp tôi…tôi…tôi đau bụng quá!”
Nghe cậu kêu, Giao Giao liền hốt hoảng đứng dậy, thấy cậu cả người ngứa đỏ cả lên, cô hốt hoảng chạy tới ôm cậu:
“Cậu chủ, cậu làm sao vậy?”
“Tôi...tôi khó thở…”
“Khó thở sao?”
Bây giờ cô thật sự không biết nên làm gì nữa cả, cô chỉ biết nhìn xung quanh rồi la lên:
“Có ai ở đây không? Mau cứu người đi!”
Cô cứ gọi nhưng chẳng thấy ai vì Gia Nguyên trước đó đã căn dặn khu vực này phải riêng tư không được có ai đi đến nên chẳng có nhân viên nào cả. Tình hình Gia Nguyên hình như càng lúc càng tệ, Giao Giao đành liều mình bế cậu vác lên vai, dù có hơi nặng một chút nhưng cô vẫn cô mà chạy. Chạy một lúc thì đến được phòng của anh Khôi, cô đập cửa, gọi lớn:
“Anh Khôi! Anh Khôi! Mau ra đây, cậu chủ có chuyện rồi!”
Ngay lập tức anh Khôi ở trong phòng chạy ra, nhìn thấy Gia Nguyên như thế, anh ta liền kéo cậu qua để bé rồi bỗng trưng ra nét mặt đầy sợ hãi.
“Không xong rồi… Mau, mau gọi cấp cứu! Phải cứu cậu chủ!”
Thấy anh Khôi sợ, Giao Giao dù không biết bị gì cũng phải sợ theo. Cô liền chạy đi tìm điện thoại rồi gọi điện cho xe cấp cứu. Khi gọi xong quay về, cô bỗng thấy Gia Nguyên đang nôn, sự lo lắng của cô càng tăng lên, cô vội chạy đến bên cậu.
“Cậu chủ, cậu bị làm sao vậy? Sao tự nhiên lại thành ra thế này?”
Anh Khôi khi đó đột nhiên bế cả người Gia Nguyên lên đem đi với gương mặt đầy lo lắng bất an:
“Không được rồi! Tôi sẽ đưa Gia Nguyên đến bệnh viện, cô mau đi theo tôi.”
Giao Giao ngay lập tức chạy theo anh Khôi lên xe rồi trong đêm họ chạy đến bệnh viện với tốc độ nhanh như tay đua. Bấy giờ Giao Giao cũng chỉ biết ôm Gia Nguyên trong lòng, cô không ngừng trấn an cậu.
“Không sao đâu, sẽ ỗn thôi. Đến bệnh việc sẽ khỏi. Cậu thở từ từ thôi.”
Gia Nguyên bấu vếu vào người cô, hơi thở cậu rất nhanh, mặt gần như đang sưng lên.
“Tôi..tôi khó thở quá!”
“Tôi biết rồi, cứ từ từ mà thở, có chị ở đây…”
“Khụ khụ….mắt tôi hết thấy đường rồi…”
“Không sao không sao. Chỉ là hơi sưng thôi. Cậu dựa vào tôi nghỉ ngơi một chút, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi.”
“Được….”
Không lâu sau đó, Gia Nguyên đến được bệnh viện và lập tức được đưa vào cấp cứu. Đêm đó anh Khôi và Giao Giao không ngủ, hai người ngồi chờ ở bên ngoài cũng gần 30 phút nhưng vẫn không thấy ra. Lúc này anh Khôi bỗng hỏi cô:
“Có phải cô đã cho cậu chủ ăn gì phải không?”
Giao Giao vừa nghe hỏi liền hoảng hốt trả lời:
“Không có, tôi đâu cho cậu chủ ăn gì?
“Vậy trong buổi tiệc của hai người có món gì lạ không? Ví dụ như thịt gà, Gia Nguyên bị di ứng thịt gà.”
“Chế biến từ gà?...Hình như…hình như trong món xôi mặn cuối cùng có thịt gà băm nhuyễn với chà bông gà…”
Nói đến đây, Giao Giao bỗng tự mình ôm đầu, miệng cô há hốc và hai mắt đầy hoảng sợ:
“Trời đất ơi! Tại sao tôi lại sơ ý như vậy! Thôi chết rồi, lần này mà Gia Nguyên bị gì thì tôi chỉ có con đường chết thôi! Trời ơi!”
Anh Khôi biết chuyện cũng tự trách bản thân:
“Là tại tôi bảo vệ không tốt. Đáng lẽ tôi không nên để cậu ấy ăn một mình với cô. Tại sao tôi lại ngu đến thế chứ!”
Cả hai bọn họ đều dần rơi vào trầm tư, giây phút chờ đợi kết quả này khiến cả hai người đều suy sụp tinh thần, Giao Giao lo phải tiếp tục bồi thường tiền còn anh Khôi lo mất việc, cả hai đều đứng ngồi không yên.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng từ phòng cấp cứu Gia Nguyên cũng được đưa ra ngoài, hai người họ liền cắm đầu chạy theo. Gia Nguyên vẫn còn ý thức nhưng mặt cậu sưng hết cả lên, nó đỏ tấy. Y tá đưa cậu vào phòng hồi sức, bấy giờ cô y tá nói chỉ được một người vào thăm trước. Vừa nghe như vậy, Giao Giao đã định đi vào nhưng đúng lúc này chú Kính và bà Khánh tới. Không biết khi hay tin họ đã nghĩ gì mà khi vừa nhìn thấy Giao Giao bà Khánh liền nổi giận đùng đùng chạy tới tát thẳng vào mặt cô, cái tát đầu của bà Khánh khiến cô cô chỉ còn biết cúi đầu ôm má của mình. Bà Khánh rất giận dữ, bà ta véo vành tai cô rồi lớn tiếng mắng:
“Tại sao mày luôn hại cháu tao vậy hả? Cha mày hại nó còn chưa đủ hay sao mà ngay cả mày cũng hại! Mày có còn là người không vậy hả?”
Cô bỗng không kìm được nước mắt, sự thật thì cô đã giành hết tâm huyết để yêu thương một đứa trẻ không cùng huyết thống rồi nhưng bọn họ đều không hiểu, họ luôn vô cớ trách mắng như thế mỗi khi Gia Nguyên có chuyện, ngay cả khi cậu ấy chỉ ho và sốt nhẹ thì cô cũng đã là người chịu tội. Lúc này chú Kính cố kéo mẹ mình ra, chú nhỏ nhẹ nói với mẹ mình:
“Thôi đi mẹ, từ từ rồi phạt nó. Bây giờ Gia Nguyên quan trọng hơn, mẹ vào thăm Gia Nguyên đi, để con ở đây được rồi.”
Nghe vậy, bà ta mới nguôi giận nhưng vẫn lườm Giao Giao rất đáng sợ, trước khi đi vào phòng thăm Gia Nguyên, bà ta không thương tiếc đá mạnh vào sau khủy chân cô khiến cô bất giác quỵ gối mạnh xuống sàn, chỉ tay vào đầu cô, bà ta hung hãn nói:
“Mày tới số rồi! Về nhà tao sẽ đánh mày sau, bây giờ mày quỳ ở đây, đến khi nào Gia Nguyên bình thường lại thì mới được đứng dậy. Tiền viện phí lần này tao sẽ thanh toán cho cháu tao rồi bù qua tiền nợ của mày, mày tự lo liệu đi.”
Giao Giao nghe vậy liền phản ứng lại:
“Bà không được làm vậy! Rõ ràng là tôi không thể ngăn cản Gia Nguyên ăn uống được. Tôi cũng đâu phải người kêu Gia Nguyên ăn, tôi làm sao mà biết được!”
“Mày im cái miệng của mày lại ! Tao không muốn nói nhiều với cái hạng như mày.Vụ việc lần này trách nhiệm đều do mày, Gia Nguyên mà còn bị thêm cái gì, tao thề tao sẽ giết mày, mày nghe rõ chưa?”
“Nhưng rõ ràng là tôi không biết mà! Đâu phải chỉ là lỗi của tôi, có thể là do nhà hàng ở resort hay là do Gia Nguyên không cẩn thận dặn dò nấu nướng, tôi…”
“Mày im ngay cho tao! Gia Nguyên là do mày chăm sóc, nó có chuyện gì thì đều là lỗi của mày.”
Dứt lời, bà ta quay sang nhìn anh Khôi:
“Cậu ở đây canh chừng nó, nó mà chống lại thì cứ thẳng tay đánh nó cho tôi!”
Nói xong, bà ta bỏ đi vào phòng. Vào lúc này, người chịu tội oan nhất là Giao Giao, rõ ràng thức ăn đều cho anh Khôi dặn dò nấu, còn người tự ý lấy ăn lại là Gia Nguyên, Giao Giao hoàn toàn không thể biết, kể cả khi ăn món xôi đó, cô còn không nhận ra chà bông cũng được làm từ gà còn thịt gà băm nhuyễn thì làm sao cô cảm nhận được ngay được? Chú Kính thương sót cô nhưng không thể làm trái ý mẹ mình, chú chỉ biết thở dài. Hiện tại cô không còn lo nghĩ tới cho Gia Nguyên nữa, cô chỉ lo bản thân sắp phải khổ cực. Cái nhìn tốt của cô đối với Gia Nguyên đã rất ít bởi nhiều lý do từ phía cậu. Nhìn thấy Gia Nguyên trầm lặng ít nói là thế, nhưng có những lúc cậu rất không biết suy nghĩ. Có những lúc cậu muốn tự tập đi rồi kết quả ngã nhào, có những lúc không chịu ăn mấy ngày chỉ vì cô lỡ làm cậu giận, có những lúc tự khiến bản thân bị bệnh để được cô chăm sóc, sự trẻ con đó khiến cho Giao Giao luôn là người bị gánh tội, cậu không hề biết những gì Giao Giao phải chịu sau giấc ngủ của cậu. Nó có thể là những đòn đánh, có thể là bị bắt quỳ gối cả đêm nhưng mà cô đã chọn cách không phản kháng lại những bất công đó vì cô biết mình có thân phận gì, không thể lúc nào cũng tranh cãi. Chuyện hôm nay vô tình lại khiến Giao Giao khép lòng mình lại với Gia Nguyên. Vào cái giây phút này, khi mà mọi chuyện cô chẳng hay biết gì cả nhưng họa lại vô cớ ập lên đầu, cô thật sự ghét phải ở cạnh chăm sóc cho Gia Nguyên thêm nữa, thật sự ghét cậu.
Đêm khuya ngày hôm đó, một mình Giao Giao quỳ ở hành lang bệnh viện, chỉ có chú Kính lo lắng cho cô chiếc áo khoác, có vài y tá đi ngang nhưng họ chỉ biết nhìn cô mà không hiểu vì sao cô lại quỳ ở đó. Dãy hành lang càng lúc càng vắng, không khí lạnh lẽo ở bệnh viện tràn vào trong hơi thở, cô nhìn vào trong phòng, bà Khánh đang chăm sóc cho cậu, bên cạnh còn có chú Kính và một người vệ sĩ trung thành, cô nhìn lại mình và nhận ra nhiều năm như vậy cô cũng chẳng có gì ngoài bản thân mình ra. Hành lang thì dài mà Giao Giao thì nhỏ, cô thấy được không gian đó trống trãi như lòng mình vậy. Cô bỗng nhớ đến cha, bỗng nhớ đến mẹ, nhớ đến những ngày tháng cực khổ ở xóm trọ nghèo, nhớ những buổi chiều tự do chạy nhảy trên bãi đất công tình xây dựng. Ngày ấy 3 tuổi cô đã cùng mẹ kiếm tiền, lúc có thể tự mình kiếm tiền cũng chỉ là đứa trẻ 5, 6 tuổi, cả tuổi thơ cô cũng chỉ có kiếm tiền và kiếm tiền, khi đó cô đã nghĩ mình thật giỏi nhưng đến tận bây giờ cô vẫn phải từng phút, từng giờ nghĩ đến tiền bạc, tương lai cũng chỉ là tiền bạc. Cô chỉ muốn thốt lên rằng, tôi mệt rồi! Tiền khiến tôi mệt rồi! Hãy trả lại tuổi thơ cho tôi! Nhưng khi đó cô cũng nhận ra, dù bản thân có la, có hét thì tuổi thơ cũng chẳng thể quay lại nữa, quá khứ vĩnh viễn chỉ là quá khứ.