Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 7



Ở trên chiếc của cô lúc này có hơi im lặng một chút, thấy Giao Giao cứ im lặng, cậu không đành lòng nên liền đưa tay qua choàng lên vai cô để an ủi nhưng ngay lập tức cô giật mình lùi ra xa.

“Cậu làm gì vậy?”

Gia Nguyên sẽ chạm tay lên má gạt nước mắt cho cô rồi nói:

“Sao này chị đừng khóc như vậy nữa. Có muốn khóc thì chỉ cần tìm tôi mà khóc.”

Giao Giao ngơ ngác nhìn cậu, cô chẳng hiểu cái hành động đầy đàn ông này của tại sao lại được thực hiện bởi một thằng nhóc 10 tuổi, cô bối rối vô cùng. Trong lúc sự bối rối của cô vẫn chưa dừng lại thì Gia Nguyên bất chợt hôn lên trán cô. Ngay lúc đó, cảm giác của Giao Giao là không ai có thể hiểu được nếu như không ở trong cùng hoàn cảnh. Cô phát hoảng la lên rồi liền úp mặt xuống đùi mình, da gà cũng sởn cả lên, cô bắt đầu xoa trán nhìn Gia Nguyên mà hét lớn:

“Cậu làm cái hành động gì vậy? Sao lại hôn tôi? Cậu vẫn còn là con nít đó!”

Gia Nguyên khẽ cười rồi ngồi vào vị trí ghế cách xa cô khi nảy, cậu ngoảnh mặt ra cửa sổ.

“Đợi một thời gian nữa tôi cũng không còn là con nít nữa đâu.”

Lúc này Giao Giao thật sự quá giận, cô sẽ khó chịu nếu không tán cho Gia Nguyên một cái, nhưng cô thừa biết không nên động tới cậu khi đang có người ngoài, cô đành kiềm lòng không đánh.

Ngồi trên xe được một lúc, Giao Giao bỗng nhận ra đây không phải là đường trở về nhà, cô liền quay sang hỏi Gia Nguyên:

“Cậu định đưa chị đi đâu vậy? Đây đâu phải đường về nhà?”

Gia Nguyên lãnh đạm trả lời:

“Hôm nay chị thi ngày cuối, tôi thấy thời tiết cũng khá đẹp nên đã sắp xếp thời gian để đi chơi một chút.”

“Đi chơi? Đi đâu chơi?”

“Chị muốn đi đâu?”

“Chị không đi đâu, chị không có tiền.”

“Tôi sẽ trả cho chị.”

“Không cần, chị đã nói là sẽ không dùng tiền nhà của cậu. Thôi chết! Hôm nay chị đi xe với cậu rồi! Không được rồi, mau thả chị xuống, chị phải đi bộ về.”

Nói rồi, cô chòm lên chỗ ghế tài xế lớn tiếng gọi anh Khôi đang lái xe:

“Mau dừng xe lại! Bà chủ mà biết là sẽ trừ tiền lương của tôi đó! Dừng ngay!”

Anh Khôi liền nhìn lên gương chiếu xem thái độ của Gia Nguyên, ban đầu Gia Nguyên hình như không đồng ý nhưng thấy cô hối hả như vậy, cậu gật đầu cho xe dừng lại. Bấy giờ xe mới dừng lại trước một siêu thị, Giao Giao liền vội mở cửa để ra ngoài nhưng cửa xe vẫn con khóa, lúc này Gia Nguyên bỗng lấy trong người ra một chiếc hộp nhỏ được gói rất đẹp đưa cho cô:

“Đây là quà tôi tặng chị vì đã thi tốt, chị lấy đi.”

Giao Giao liền xua tay không nhận:

“Cái này chị không nhận được, cậu giữ lại đi.”

“Chị cứ nhận, cái này không tính tiền đâu, đây là tiền của tôi, không phải tiền của bà nội.”

“Không nhận là không nhận. Chị không muốn thêm nợ đâu.”

Gia Nguyên bắt đầu nổi nóng, cậu quát lớn:

“Có nhận hay không?!”

Giao Giao giật mình đổi sắc mặt sắc mặt e sợ nhìn cậu:

“Sao tự nhiên cậu chủ nạt chị? Chị thật sự không thể nhận.”

Vừa nghe xong, Gia Nguyên buông tay bỏ hộp quà đó rơi xuống rồi cậu khoanh tay lại, ánh mắt có phần hơi buồn, cậu nói:

“Chị chỉ coi tôi là cậu chủ, uổng công tôi dành tình cảm cho chị. Sau này chị đừng nói bất kỳ lời nào trước mặt của tôi nữa, cũng đừng lãng vãn trong phòng tôi dọn dẹp. Tôi không cần chị.”

Giao Giao khi đó liền nghĩ cậu nhất định là có vấn đề ở não nên mới lúc nóng lúc lạnh như vậy. Cô không nói gì thêm mà chỉ ngồi đó chăm chú quan sát hành động của cậu đề phòng. Sau một hồi im ắng, cậu bỗng nhặt lại món quà rồi nhét nó vào tay của cô.

“Cái này là rác tôi bỏ rồi, chị cứ nhặt lại thấy dùng được thì dùng, không dùng được thì cứ bỏ đi, tôi không cần nữa.”

Nghe vậy Giao Giao mới dám cầm món quà nhưng cô vẫn đề phòng ánh mắt của anh Khôi phía trước xe, cô nói:

“Vậy chị nhận vậy. Đây chỉ là rác thôi phải không? Cậu bỏ rồi chị mới dám nhận.”

“Ừm, là rác. Chị nhặt rác xong rồi có thể đi chơi với tôi một ngày hay không? Đã lâu tôi không đi ra ngoài rồi.”

“Chị không có tiền đâu.”

“Tôi sẽ trả, đây là một phần công việc của chị, chị không định trốn việc chứ?”

“Công việc à?”



“Ừ.”

“Là công việc thì được.”

Ngay lúc này, xe lại lăn bánh, Gia Nguyên liền nói với anh Khôi:

“Lấy xe đến trung tâm mua sắm đi.”

“Dạ cậu chủ.”

Gia Nguyên sau đó lại ngồi ngay ngắn lại, cậu lạnh lùng đến độ rất lạ, khác hoàn toàn với những gì mà một đứa trẻ 10 tuổi phải biểu hiện ra. Lúc đó Giao Giao liền suy ngẫm: “Có phải vì mình chỉ lo học mà không quan tâm đến Gia Nguyên hay không? Trong nhà nó có nhiều người như vậy nhưng mỗi người một việc, ông bà cũng không trò chuyện nhiều, với bác hai càng ít. Gia Nguyên ngoài đi học và đi khám bệnh ra thì chẳng bao giờ rời khỏi nhà. Nhìn thằng bé cũng tội nghiệp, có lẽ mình nên vui vẻ cởi mở với nó hơn.”

Xe đi dần vào trung tâm thành phố, bấy giờ trên một tấm poster quảng cáo có ảnh một cô người mẫu chụp hình cùng một con thú nhồi bông rất to, vừa thấy nó, cô liền lấy đó làm đề tài để bắt chuyện với Gia Nguyên, cô xích lại gần cậu rồi vui vẻ nói với cậu:

“Cậu chủ, cậu có thấy con gấu bông đó đẹp không? Nhìn nó chị cũng muốn có một con.”

Vừa nghe cô nói, cậu liền ngoảnh đầu lại xem thử rồi tỏ ra chê bai nó:

“Bình thường thôi, không đep.”

“Như vậy mà không đẹp sao? Vậy thì làm sao mới đẹp? Cậu có thích gấu trúc không? Hay là cậu thích chó bông hơn?”

“Mấy thứ đó không đẹp, tôi là con trai, tôi không bao giờ thích những thứ vô vị đó.”

“Chà, vậy cậu nói xem con trai thích cái gì mới không vô vị?”

“Tất cả con trai thì tôi không biết, riêng tôi thì tôi chỉ thích một thứ thôi.”

“Thứ gì vậy?”

“Từ từ chị sẽ biết.”

“Là gì vậy? Nói ngay đi.”

“Không nói, từ từ chị biết.”

“Có nói không?”

“Không nói.”

Hai người đang nói chuyện nghiêm túc với nhau, vẻ mặt Gia Nguyên còn chưa có chút vui vẻ nào thì bỗng Giao Giao véo mặt cậu nựng.

“Cái thằng nhỏ này lớn rồi nên không thèm chị nữa phải không?”

Gia Nguyên khi đó nương mặt theo hướng tay cô nhưng vẫn tỏ ra lạnh lùng.

“Tôi chỉ cho chị véo trong 1 phút, sau 1 phút chị không buông ra thì chết với tôi.”

“Thách chỉ hả? Chị véo đến mai luôn.”

Dứt lời, Giao Giao đưa thêm tay kia véo luôn má còn lại, Gia Nguyên ngồi đó, miệng bị banh ra nhìn trong rất hài hước nhưng cậu vẫn tỏ ra bình thản, càng làm thế cậu càng khiến Giao Giao thích chí hơn, cô kéo Gia Nguyên đến gần hơn rồi vén tóc mái của cậu lên, thổi hơi vài cái vào mặt cậu.

“Cười lên một cái cho đáng yêu coi, đã xấu xí lại còn ít cười thì có cô nào dám thương!”

Ánh mắt Gia Nguyên bỗng tập trung lại, cậu đưa hai tay nắm lấy tay cô rồi nhìn vào mắt, hỏi với vẻ rất nghiêm túc:

“Chị thích con trai hay cười sao?”

“Đương nhiên, cười sẽ trông đẹp hơn.”

“Nếu lỡ cười trông xấu hơn thì sao?”

“Vậy thì cười cho mình chị xem là được rồi, không cần cười với người khác.”

“Vậy nếu tôi cười chị có thích tôi không?”

“Thích chứ!”

Lúc này, Gia Nguyên tự nhiên đỏ mặt, cậu kéo tay Giao Giao ra rồi lại ngồi khoanh tay nhìn xuống.

“Không chơi nữa. Anh Khôi, chạy xe đến khu resort đi, tôi muốn ở lại đó vài hôm.”

Vừa nghe lệnh, anh Khôi liền lập tức dừng lại di chuyển xe qua đường rồi quay đầu xe lại. Sau đó, Gia Nguyên lại nói với Giao Giao:

“Khu resort khá xa, đi khoảng vài tiếng mới đến, chị tranh thủ ngủ chút đi.”

Nghe vậy, Giao Giao liền xích đến gần cậu, cô khoác tay lên vai cậu rồi ngửa mặt ra sau lấy gối ngủ đặt sẵn trong xe kê đầu ngủ. Một lát sau, khi cô đã ngủ say, Gia Nguyên cũng dựa vào vai cô mà ngủ.Lúc này anh Khôi ngồi phía trước mới thử nhìn lên kính chiếu hậu xem họ đã ngủ thế nào, nhìn thấy hai gương mặt hao hao giống nhau đó, anh ta bỗng mỉm cười:

“Đúng thật là có tướng phu thê.Vậy là sau này Gia Nguyên không phải mất công tìm vợ nữa rồi.”

….



Hai tiếng sau, xe chạy tới dừng trước cổng của một resort, Gia Nguyên bấy giờ thấy xe dừng nên liền thức dậy gọi Giao Giao dậy nhưng cô lại ngủ say như chết, cậu đành nói với anh Khôi:

“Anh bế chị ấy lên phòng giúp tôi, có lẽ mấy ngày thi này chị ấy mệt mỏi nhiều rồi.”

Anh Khôi nghe lời bước khỏi xe mở cửa sau bế Giao Giao lên rồi cả ba người cùng nhau vào resort. Họ đi đến một căn phòng ngủ rất rộng, có ba mặt là cửa kính và tất cả đều hướng ra một hồ bơi rộng vô cùng đẹp. Giao Giao được đặt lên chiếc giường êm ái, cô ngủ rất say đến nổi chẳng biết gì cả. Gia Nguyên thấy vậy cũng không làm phiền, cậu bèn nói với anh Khôi:

“Kêu họ chuẩn bị thức ăn đi, tối chút nữa chị ấy thức dậy rồi dọn ra ngoài bể bơi, tôi muốn ăn riêng với chị ấy.”

“Dạ.”

Anh Khôi nhận lệnh xong liền đi ra ngoài. Riêng Gia Nguyên, cậu vẫn ngồi trên giường ngắm nhìn cô ngủ, ánh mắt cậu thật sự khác thường, không hề giống ánh mắt của một đứa trẻ nên có, có cảm giác như cậu đang thật sự trưởng thành và yêu thương Giao Giao rất nhiều. Cậu ngắm nhìn cô một cách say đắm rồi bỗng dưng lại tỏ ra khó chịu, cậu nắm chặt mảnh chăn gần mình bóp rất mạnh:

“Tôi chỉ cần sinh ra trước chị giờ thôi thì có lẽ bây giờ chị đã là vợ tôi rồi!”

Cậu vừa nói dứt câu thì Giao Giao bỗng cử động rồi ngồi dậy nhìn xung quanh. Gia Nguyên giật mình lập tức đổi sắc mặt, cậu vội quay mặt đi.

“Chịu dậy rồi đó sao? Tôi cứ tưởng chị chết rồi chứ?”

Giao Giao quay qua nhìn cậu, cô bỗng ngã qua ôm lấy vai cậu.

“Cậu chủ, chị hết tiền rồi!”

Gia Nguyên rất thích được cô ôm như thế nên không thể làm giấu nổi cảm xúc, cậu mỉm cười nắm lấy tay cô, ánh mắt như dịu dàng lại:

“Sao tự nhiên vừa thức dậy lại nói hết tiền? Có chuyện gì sao?”

Giao Giao trả lời bằng một giọng nũng nịu:

“Có… Chị hết tiền để đi học tiếp rồi. Nợ càng chồng chất, sau này chị làm sao mà sống đây? Tiền học và những chi phí trong năm học ít nhất cũng phải 10 triệu 1 nămc. Lúc trước chị không cần lo ăn mặc vì đã có sư cô, còn bây giờ chuyện gì chị cũng phải lo cả. Lương của chị chỉ có 7 triệu, chị còn phải lo đủ thứ, chị sợ dù có đậu tuyển sinh cũng không có tiền mà học.”

“Chị nói tôi chuyện này làm gì? Không phải nhà em luôn lo chuyện học cho chị sao? Cũng cho chị 3 năm rồi đó, thêm 3 năm nữa thì có là gì.”

“Cậu không biết tiền đó đều bù vào nợ sao? Chị chỉ chết cho rồi, cứ sống như thế này chắc chị chết mất.”

Nghe vậy, Gia Nguyên liền xoay người lại, thấy vậy cô cũng định ngồi dậy không ôm cậu nữa nhưng đột nhiên cậu lại kéo cô nằm lên đùi mình, Giao Giao bấy giờ khó tránh khỏi ngạc nhiên, cô liền bật dậy:

“Cậu làm gì đấy!”

Gia Nguyên lại lần nữa kéo cô nằm xuống.

“Tôi muốn nói chuyện với chị, chị nằm đi rồi chúng ta nói.”

Giao Giao trong lòng cảm thấy hơi lạ nhưng cô không nghĩ một đứa bé 10 tuổi muốn mình nằm lên đùi là có mục đích gì xấu, cô chỉ hơi ngại khi mình đã lớn mà lại phải tỏ ra nhỏ bé hơn một đứa con nít mà thôi.

“Cậu…cậu chủ nói nhanh đi rồi cho chị ngồi dậy.”

Gia Nguyên mỉm cười chạm tay lên mặt cô:

“Chị không cần lo lắng, hiện tại tôi còn phải chờ một thời gian nữa mới làm gì chị được. Quay về việc khi nãy đi, chị không cần than vãn chi cho cực khổ, có tôi ở đây, tôi sẽ giúp chị.”

Giao Giao liền trả lời:

“Chị chỉ nói cho giải tỏa nỗi lòng thôi, không có ý định nhờ giúp đỡ.”

“Chị thật sự không cần giúp đỡ sao? Tôi thừa biết chị làm việc ở nhà rất vất vả, lại còn phải lo chuyện học hành ở trường, sau này lên cấp ba sẽ càng khó hơn.Nếu chị đồng ý nhờ tôi giúp thì tôi sẽ năn nỉ bác hai cho chị ăn cơm và tắm rửa trong nhà, sau này chị không cần lo chuyện đó nữa.”

“Không cần, chị cũng không muốn dùng đồ của nhà cậu.”

“Chị thật sự không muốn sao? Tiền cơm nước không phải số tiền nhỏ, cho dù chị một ngày ăn 1 củ khoai thì cũng là tiền. Lên cấp ba chị còn phải may áo dài, áo dài ở đâu mà chị mặc? Còn quản gia nữa, bà ấy đối xử với chị không tốt, bây giờ chị còn lo đi học nhiều hơn, bà ấy nhất định sẽ càng gây khó dễ với chị.”

“Có cậu chủ bênh vực là được rồi, bà già đó chỉ giỏi cái miệng hay chửi, chị không sợ.”

“Chứ chị muốn sao? Thật sự chỉ cần tôi bênh vực là được sao? Chị không muốn tôi giúp đỡ thật sao?”

“Ừm.”

“Vậy thì chị làm cách nào trả nợ đây?

Đến đây, Giao Giao bỗng lặng người, cô dùng một hơi thở nhẹ làm bay tóc mái của mình, giọng cô trầm xuống:

“Chị đã tính đến việc khi đủ lớn sẽ bán 1 quả thận, chị sẽ có kha khá tiền, lúc đó có thể sẽ trả nợ nhiều hơn được một chút.”

“Chị đã nghĩ tới việc sẽ bán thận hay sao? Chị có bị điên không vậy?”

“Chị không điên. Chị nhất định phải trả nợ, nhưng cũng phải tiếp tục học. Cuộc đời chị không thể dễ dàng vứt bỏ như vậy.”

Nói rồi, cô lấy chăn trùm đầu lại rồi lăn nơi khác, Gia Nguyên khi đó chỉ biết nhìn cô, trông cậu cũng rất buồn phiền, cậu nói trong lòng mình: “Chị yên tâm đi. Đợi sau này tôi lớn, tôi nhất định sẽ cho chị cuộc sống sung túc, chị không cần trả nợ tiền bạc cho nhà tôi nữa. Tôi nhất sẽ lo cho chị.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv