Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 50: Khó Lòng Vui Vẻ.



May mắn là khoảng thời gian đó không kéo dài lâu, sau một tuần ở bệnh viện theo dõi, Giao Giao được đưa về nhà, sức khỏe cũng đã ổn định. Đêm đầu tiên cô về nhà thì Gia Nguyên chỉ lo học bài để chuẩn bị cho bài kiểm tra ở trường ngày mai nên không nói gì với cô cả. Cô thì tưởng rằng cậu lo lắng chuyện học nên không có thời gian nói chuyện, chỉ có cậu mới biết mình đang cố tình lạnh nhạt với cô. Đêm khuya tới, Giao Giao đã ngủ say giấc từ bao giờ, khi ấy Gia Nguyên cũng đã ôn bài xong, cậu đứng dậy đi về phía giường nhìn cô. Lúc này cậu bỗng tưởng tượng ra trong não bao nhiêu cảnh tượng tình tứ của cô và bạn trai, hồi tưởng lại những lần nói dối trắng trợn của cô, cậu cảm thấy tức giận vô cùng. Càng nhìn cô êm đềm trong giấc ngủ cậu lại không kìm được lòng, cậu muốn rồi! Đôi tay vuốt nhẹ trên vai cô kéo vai áo cô xuống, hôn nhẹ lên đấy, ánh mắt mê man chìm dần vào dục vọng, trong lòng khao khát tràn trề. Nhưng chính vào lúc cậu định trao một nụ hôn lên môi cô thì cô bỗng nhiên kêu lên trong cơn mơ:

"Hiển.."

Vừa nghe cô gọi tên anh ta, Gia Nguyên vừa cảm thấy mất hứng vừa tức giận, cậu nắm chặt tay lại nhìn vào gương mặt nhỏ bé của cô mà lòng không kìm được cơn thịnh nộ:

"Lại là thằng đàn ông đó, hắn tốt lắm hay sao? Tôi đã cho hắn con đường sống vậy mà hắn vẫn không biết điều, vậy thì đừng trách sao tôi tàn nhẫn!"

Nói dứt lời, Gia Nguyên đứng dậy đi khỏi phòng, cậu đi xuống nhà định uống một cốc nước tỉnh tâm lại nhưng lại vô tình nhìn thấy Thùy Duyên nằm trên sofa với bộ đồ đầy khiêu gợi. Chân cậu ngay tức khắc không theo ý của cậu mà dừng lại, cả đôi mắt cũng không theo ý cậu mà nhìn chằm chằm lên người cô ta. Làn da trắng mịm màng đó, mái tóc đen dài, vòng ngực căng đầy cứ như cuống đàn ông vào suy nghĩ đen tối nhưng riêng với Gia Nguyên chỉ bị thu hút một chút rồi sau đó không có hứng thú ngoảnh mặt đi không để ý đến nữa. Thùy Duyên cảm thấy bị sỉ nhục, cô ta đứng dậy đi theo Gia Nguyên xuống bếp, thấy cậu đang uống nước cô ta liền nhào từ sau lưng ôm lấy cậu. Bị làm cho bất ngờ cậu bỏ ly nước đang uống xuống rồi quay lại xô cô ta ra, vẻ mặt rất tức giận:

"Em làm cái gì vậy? Có tin anh nói cho cô của em biết không?"

Thùy Duyên càng bị xua đuổi càng thấy thích thú, cô ta đứng trước mặt cậu không hề ngần ngại mà đưa tay tự bóp vào ngực mình, làm ra hành động khiêu dâm không thể nào nhìn nổi. Gia Nguyên vừa nhìn thấy cảnh đó liền che mắt quay mặt đi, thấy thế cô ta bước đến dâm đãng quỳ xuống dưới chân cậu ngược mặt gợi tình, nói:

"Có phải chị ấy bỏ đói anh phải không? Anh đói rồi sao không ăn em đi."

Gia Nguyên toát mồ hôi hột lùi lại:

"Tôi là đàn ông có vợ rồi. Trước nay tôi đều xem cô như em gái bởi vì cô là cháu của quản gia, bây giờ cô không biết giữ liêm sĩ ở trước mặt quyến rũ người đã có vợ thì sau này tôi sẽ không nể mặt cô đâu. Trước khi mọi thứ quá muộn thì cô nên dừng lại là được rồi."

Thùy Duyên bật cười, cô ta chòm tới sờ nắn chỗ ngại cảm của Gia Nguyên. Lúc này đây Gia Nguyên nhìn xoay mặt lại nhìn cô ta, cái biểu cảm gương mặt chờ đợi đó khiến não cậu như đứng sững lại, bàn tay cô ta sờ một lúc rồi từ từ kéo khóa quần cậu xuống, cậu bắt đầu run lên suýt chút mất tỉnh táo, nhưng khi cảm nhận được bàn tay của cô ta chỉ còn cách da thịt mình một lớp vải cậu tự nhiên nhớ đến Giao Giao. Hoảng hốt, cậu lập tức hất tay cô ta ra lùi lại kéo khóa quần lên:

"Cô điên rồi à? Tôi đã có vợ rồi, đừng dụ dỗ tôi làm chuyện có lỗi, cô về phòng ngủ đi!"

Nói rồi, cậu quay lưng bỏ đi. Bị cậu cự tuyệt mà Thùy Duyên vẫn không chịu bỏ cuộc, cô ta đứng dậy lần nữa chạy theo, đến phòng khách cô ta lại chạy bổ từ phía sau đến ôm hôn lên vai cậu, nói:



"Cô ta nhớ bạn trai rồi, anh chỉ là kẻ thứ ba thôi. Cô ta cắm sứng anh như vậy anh còn yêu cô ta làm gì?"

Mọi chuyện đã vượt quá sức chịu đừng của cậu, cậu bỗng trở nên dữ tợn, ánh mắt vô cùng đáng sợ quay lại bế Thùy Duyên lên sau đó ném lên sofa. Trong lòng cô ta vốn nghĩ Gia Nguyên đã sập bẫy nhưng không ngờ lúc này cậu lại nhìn cô với ánh mắt căm ghét mà nói:

"Cô cũng như bọn họ đều muốn tôi không có được Giao Giao, đều muốn chia rẽ chúng tôi, cô là đồ đáng ghét! Cô muốn có được tôi, vậy thì tôi chiều cô!"

Trong lòng đang tức giận nên cậu mất kiểm soát thế là liền lao vào người cô ta. Thấy cậu đã đáp lại tình cảm của mình Thùy Duyên rất vui, nhưng giây trước vừa vui giây sau đã là chuyện kinh hoàng. Gia Nguyên bây giờ quá mất kiểm soát, cậu trút hết giận dữ từ bấy lâu dồn nén lên người Thùy Duyên, hết xé quấn áo rồi vừa cào vừa đánh cô ta. Tuổi của cô ta còn trẻ, chưa nhìn thấy bản chất con người nên khi gặp những chuyện này cô ra rất hoảng sợ, bị đánh đau đến khóc thét. Mặc kệ Thùy Duyên đang kinh hãi đến mức nào Gia Nguyên vẫn tiếp tục xé quần áo của cô ta để trút giận, khi đã xé đến mức cô ta không còn manh áo thì cậu dừng lại nhìn vào đôi mắt ướt đẫm nước mắt và hoảng loạn của Thùy Duyên trước mắt với một vẻ hung tợn, không nói gì, cậu đứng dậy khỏi người cô ta cởi chiếc áo mình đang mặc ném lên người cô ta rồi ngoảnh đầu lạnh lùng bỏ lên phòng. Thùy Duyên như bị ám ảnh bởi ánh mắt đó, cô ta ôm chiếc áo che thân mà bật khóc, có lẽ bây giờ cô ta đã đủ sợ hãi để hiểu rõ thế nào là bị sỉ nhục rồi.

Về phần Gia Nguyên, sau khi lên phòng cậu đã đi vào phòng tắm tắm nước lạnh một lúc rất lâu, sau khi tắm xong, cậu bước ra với một chiếc khăn quấn ngang hông cùng một mái tóc ướt sũn bước lại giường. Bấy giờ Giao Giao vẫn đang ngủ rất ngon, nhìn gương mặt xinh đẹp đó cậu lại không sao căm phẫn được dù giận cách mấy nhưng yêu thì vẫn khó mà bỏ, cậu cầm lòng không được vẫn phải cúi người hôn lên trán cô. Không ngờ là trong lúc hôn cậu đã vô tình để nước trên tóc nhỏ xuống mặt cô, cô cứ như vậy mà bị làm cho tỉnh giấc mở mắt ra nhìn cậu trong cơn buồn ngủ:

"Sao nữa vậy? Đã mấy giờ rồi mà còn chưa ngủ?"

Gia Nguyên vẫn giữ tư thế cúi người đó đáp lại:

"Em vừa đi tắm tóc còn ướt nên chút nữa mới ngủ."

Giao Giao vừa nghe cậu nói thế liền bất ngờ ngồi dậy, cô dụi mắt cô vẻ như cũng rất buồn ngủ nhưng vẫn gắng gượng thức quay sang nhìn cậu, vừa nói vừa lấy tay che miệng ngáp:

"Cậu ngồi đây đợi chị một chút."

Không biết cô định làm gì nên Gia Nguyên định thử đợi xem sao. Nói xong với cậu thì cô liền đứng dậy đi lại tủ còn cậu thì ngoan ngoãn ngồi lên giường đợi. Một lát sau, vẫn với cái mặt buồn ngủ đó Giao Giao lấy ra một chiếc máy sấy tóc rồi bò lên giường ghim điện sau đó ngồi bên cạnh bật máy sấy tóc giúp cho cậu. Cậu còn chưa kịp hết bất ngờ về hành động của cô thì cô đã nói ra những lời cảm động đánh gục trái tim cậu:

"Buổi tối học bài khuya không nên tắm để tỉnh táo đâu, cậu nên uống một tách cà phê, nếu không biết pha thì gọi chị dậy. Ngày mai là thi rồi, chị biết áp lực của cậu rất hơn nhưng cũng phải giữ gìn sức khỏe, bà nội tuy đặt ra yêu cậu cho cậu cao nhưng cũng không muốn nhìn cậu bệnh đâu. Cố lên một chút thì sẽ qua thôi mà, đời người ai cũng phải thi cử cả."

Lời của cô khiến cậu thổn thức, cậu ngước mắt nhìn lên cô, ôi gương mặt đó vẫn đẹp như mới ngày nào, giờ phút này cậu mới hiểu ra từ lâu bản thân đã coi cô là hình tượng phụ nữ lý tưởng nhất trên đời, cho dù phụ nữ bên ngoài có hút mắt người khác thì cũng không thể so sánh được với cô. Nhưng cũng chính vào lúc cậu nhận ra tình yêu của mình đối với cô mãnh liệt vô bờ vượt ngoài trí tưởng tượng thì cậu lại nghĩ về tình cảm của cô đối với mình có được như thế không? Khi cậu còn chưa nghĩ ra thì cô đã dừng máy sấy cất tạm trên tủ để đèn rồi nằm xuống ngủ tiếp. Cậu thấy như thế liền nằm xuống theo, tay vỗ hai cái đèn trong phòng liền tắt, cậu tận hưởng cảm giác ôm cô vào lòng, cảm giác thật tuyệt. Đi cùng với cảm giác đó là sự mơ hồ, dường như cô năm bên cạnh nhưng vẫn chưa trao trọn vẹn hết mọi thứ cho mình, điều đó khiến cậu lạc lỏng mất đi cảm giác an toàn trong mối quan hệ. Đem theo nỗi bất an đó, cậu nhắm mắt lại, đan tay vào tay cô tận hưởng cảm giác chưa hề phai nhạt qua năm tháng rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv