Bên này xe chở Giao Giao gần đến nhà, nhưng không ngờ, tình hình của Giao Giao vừa về nhà liền trở nặng, cô sốt cao, khó thở phải chuyển ngay đến bệnh viện ngay trong đêm. Gia Nguyên bị dọa một phen, đến bệnh viện cấp cứu bác sĩ nói rằng cô có dấu hiệu của bệnh tắt nghẽn phổi mãn tính khiến cậu lo cho cô đến nổi cả đêm không ngủ được ở bên giường của cô không rời nửa bước.
Đến sáng hôm sau, tình hình của Giao Giao đã ổn định nhưng vẫn phải dùng máy thở xâm nhập, cô tỉnh lại trong cơn mơ màng thì nhìn thấy Gia Nguyên đang ngồi trên ghế bên cạnh giường mình ngủ gật. Bấy giờ trong đầu cô chẳng nghĩ được gì ngoài kế hoạch trả thù của Anh Hiển, cô không biết người bạn trai đó có phải vì quá hận Gia Nguyên mà đã mất cả tình yêu hay không? Cô đã nhiều lần nhắc nhở về thời gian sẽ thay đổi mọi thứ và nổi khổ của cô khi ở cùng Gia Nguyên thế nhưng anh ta chẳng còn lo lắng, nghĩ suy cho cô như trước. Thời gian qua rốt cuộc anh đã trải qua chuyện gì mà lại khiến anh thay đổi như vậy? Gương mặt cô buồn bã nhìn lên người Gia Nguyên, có cái gì đó đâm vào tim cô, biết rằng Hiển không phải bạn trai tốt nhưng suy cho cùng cũng là do Gia Nguyên ra tay độc ác, cô cố gắng nén đau thương để nghĩ về thực hiện lời hứa với Hiển. Cô đưa tay chạm lên đùi cậu, ngay lập tức Gia Nguyên bừng tỉnh dậy, người đầu tiên cậu nghĩ tới là cô nên liền gọi tên cô. Giao Giao vỗ nhẹ lên đùi cậu, cậu quay lại nhìn cô, thấy cô đã tỉnh cậu vui mừng đến phát khóc, nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống rồi quỳ xuống đất mà ôm chầm lấy cô:
"Chị tỉnh lại rồi! Chị làm em sợ lắm có biết không hả? Tự nhiên nửa đêm chị chạy ra đường làm gì vậy? Em tưởng chị lại muốn bỏ trốn, chị mà đi thật em sẽ không sống nổi đâu!"
Mặc dù ghét Gia Nguyên nhưng thấy cậu quan tâm chăm sóc cho mình cô cũng cảm thấy cảm động. Lần đầu tiên cô nở một nụ cười chân thật với cậu và còn vuốt ve đầu Gia Nguyên, cất giọng nói đầy yếu ớt an ủi cậu:
"Cậu lớn rồi, đừng làm hành động như vậy nữa.. Mau đứng dậy đi, để bà nội thấy cậu quỳ gối bà sẽ la đó."
Gia Nguyên không đứng dậy mà lại nhụi đầu vào ngực cô rồi nằm đó rồi thút thít mãi:
"Em chỉ muốn ôm chị mãi như thế này mà thôi. Chiếc giường này quá nhỏ lại quá thấp, em không quỳ xuống thì sẽ không ôm chị được."
Bây giờ cô đang rất đau đầu, muốn ngồi dậy nhưng cô chỉ vừa nhít vai nhẹ được một hai cái thì tự nhiên cảm thấy khó thở. Gia Nguyên thấy vậy liền nhanh chóng lấy thuốc xịt bên cạnh rồi đỡ cô ngồi dậy cho cô dùng thuốc. Dùng thuốc xong, cô dần dễ thở hơn, lúc này Gia Nguyên biết không thể giấu cô nên buộc lòng nói:
"Tối qua chị ngất đi, khi em đưa chị về nhà thì chị bị sốt và khó thở. Sau đó em đưa đến bệnh viện này, bác sĩ nói rằng chị bị có dấu hiệu đầu của bệnh phổi tắc nghẽn mãn tính nhưng bệnh tình còn nhẹ. Từ nay chị bắt buộc phải luôn đem thuốc theo bên người, không được làm việc quá sức. Đợi bác sĩ có phát đồ điều trị riêng cho chị em sẽ đưa chị đến bệnh viện chữa trị, chị không cần lo gì cả."
Nghe tình hình bệnh của mình như vậy, Giao Giao cảm thấy vô cùng buồn bã và phiền lòng, cô nhìn vào mắt Gia Nguyên với vẻ mặt ưu sầu:
"Chị biết ngay phổi của mình sẽ không ổn được tới lúc tuổi trung niên, xem ra chị đã đúng rồi. Xem ra đã nặng hơn trước.. bệnh này nghe nói chết nhiều người lắm phải không?
" Chị nói nhảm cái gì không biết! Chị sẽ không bị gì đâu, chỉ cần đảm bảo ăn uống và nghỉ ngơi điều độ là sẽ không sao, có tốn bao nhiều tiền em cũng sẽ trị khỏi bệnh này cho chị. "
" Là ý trời không cãi được đâu. Ngày đầu ra đời đã bị ngấm nước mưa đến viêm phổi, kể từ đó lúc nào cũng ho, may lắm mới sống được tới bây giờ thế mà lại thêm bệnh chứ không mất bệnh.. Chị không hút thuốc, không uống rượu đã hơn mười bốn năm nay, làm sao mà lại bị loại bệnh này chứ? "
" Bác sĩ nói có thể là do di truyền hoặc căng thẳng.. Nhưng mà chị yên tâm, em nhất định sẽ ở cạnh chị mãi mãi cũng không để chị một mình nữa, cho dù sau này chị già.. cho dù có ra sao em vẫn sẽ không rời xa chị. "
Gia Nguyên vừa nói vừa rơm rớm nước mắt nhìn cô, thấy cậu chân thành cô cố gượng cười cho cậu vui, cách mà cô nhìn cậu đã khác hẳn cảm thấy cậu rất đặc biệt khác hoàn toàn với cách nghĩ của cô về cậu trước giờ. Càng nghĩ tốt cho cậu thì lòng cô lại càng phiền muộn, vừa mang tâm bệnh lại phải chịu hành hạ thể xác vì bệnh đường hô hấp đeo bám hai mươi mấy năm trời, bao nhiêu đó gôm khiến cô mệt mỏi thở dài, cô nhắm mắt lại định nghỉ một chút. Gia Nguyên thấy vậy liền kéo chăn đắp lại cho cô sau đó rời khỏi phòng cho cô yên tĩnh. Bước ra khỏi phòng cậu chợt nhớ ra bác sĩ có dặn khi nào cô tỉnh thì báo cho ông, nhớ ra rồi nên cậu phải vội đi tìm bác sĩ để nói. Cậu rất bình tĩnh đi dài hết dãy hành lang để đến thang máy nhưng còn chưa kịp chờ tới khi thang máy mở cửa thì chuông điện thoại bỗng vang lên, thấy là Khôi gọi cậu liền nghe máy, nét mặt và giọng nói đều trở nên rất nghiêm túc:
" Sao rồi? Bắt được chưa? "
Từ trong điện thoại tiếng anh Khôi trả lời:
" Bắt được rồi, bây giờ đang nhốt nó ở nhà kho chứa hàng ngoại thành. "
" Rất tốt, vậy hãy bắt đầu tra hỏi hắn đi, thằng khốn đó cỡ nào cũng không chịu đau được mà nói hết ra thôi. Tôi rất muốn biết khi hai bọn họ bên nhau đã nói những gì. "
" Tôi đã sớm tự tra hỏi hắn rồi, hắn nói cô Giao nói không muốn ở lại nữa, cô ấy bảo muốn đi.. "
Nghe đến đây, mặt Gia Nguyên bỗng biến sắc, cậu ngắt ngang điện thoại rồi quay người đi ngược lại phía phòng bệnh của Giao Giao với cặp mắt đầy sát khí. Một lúc nhanh sau, cậu đi đến đứng trước cửa phòng lấy một hơi đầy rồi mở cửa bước vào, vừa hay tiếng mở cửa làm cho Giao Giao đang lim dim ngủ tỉnh giấc, cô nhìn về phía cậu, hỏi:
" Còn có chuyện gì nữa à? "
Gia Nguyên không nói gỉ chỉ im lặng nhìn cô một lúc lâu. Thấy cậu kì lạ cô chẳng thèm để tâm đến nữa mà nắm xuống ôm chăn ấm ngủ. Khi cô đã một lần nữa lim dim ngủ thì cậu bỗng cất giọng hỏi:
" Tối đêm qua chị đâu? Người đàn ông bỏ chạy đó là ai? "
Giao Giao nghe tới đây liền điếng người bật dậy, cặp mắt cô hốt hoảng dường như cũng vừa nhớ đến bạn trai mình tối đó đã chạy đi nhưng không rõ là có bị bắt lại không. Bấy giờ cô lo cho an nguy của bạn trai và lại càng lo cho bản thân khó có lời giải thích hợp lý nên vội giả vờ như không nhớ gì, cô nói:
" Người đàn ông nào? Tối qua có người đàn ông nào sao? "
Gia Nguyên gật đầu mỉm cười nhưng cặp mắt lại rất nguy hiểm:
" Chị đã nói vậy thì em cũng hiểu rồi, chắc do em nhìn lầm. Không làm phiền chị nữa, em đi đây. "
Giao Giao cười đáp lại, gật đầu một cách gượng gạo. Bấy giờ Gia Nguyên mới quay lưng định rời khỏi phòng lần nữa, cậu vừa quay lưng vẻ mặt liền hiện lên một tính cách độc ác tìm ẩn trong cơ thế, Biết cô chỉ giả ngốc cậu cũng không nói gì nhìn sơ có vẻ là bỏ qua nhưng thái độ này của cậu đối với Giao Giao mà nói mới chính là sự mất niềm tin cuối cùng. Tính cách của Gia Nguyên trước giờ hơi độc đoán, khi cậu đã biết hết sự thật mà vẫn giả vờ như không biết cho người khác vui thì cậu sẽ không quên nói một câu để dằn mặt dọa cho họ tự hiểu. Đứng quay mặt vào cửa, cậu cầm tay nắm cửa và nói lại với cô:
" Chị là người đã có gia đình rồi, sau này đi đâu cứ nói với em một tiếng em sẽ đích thân đưa chị đi. Ban đêm mà phải trình mò lén lút tự đi như thế, để người ngoài biết người ta lại nói em vô năng không biết chiều lòng vợ, có mỗi việc ban đêm giữ vợ ở nhà cũng không được, để vợ phải đi ra ngoài ngắm hoa ngắm cỏ, thì người làm chồng như em biết giấu mặt đâu đây? Người biết liêm sỉ, biết đạo đức, biết tình, biết lý, để người ta phải nói một lần ắt sẽ tự hiểu không cần phải gánh hậu quả rồi mới biết hối hận. Chị ở với em nào giờ tính em chị biết rõ rồi.. em cũng đâu phải kẻ ngốc không biết gì có phải không?"
Nói xong, cậu liền lặng lẽ bước ra ngoài. Giao Giao lúc này mới cảm thấy run sợ, biết rõ là mấy câu thâm sâu đó là giành cho mình, cô chẳng dám nói gì thêm và cũng chẳng dám làm gì trong thời gian này. Và cứ như thế, những ngày tiếp theo ở bệnh viện bên cạnh cô tự dưng có thêm hai vệ sĩ nữ quan sát nhất cử nhất động, còn có một bác sĩ tâm lý túc trực lúc nào cũng nhìn chầm chầm vào cô kể cả khi cô nói chuyện với Gia Nguyên rồi ghi chép gì đó, tất cả nhưng điều trên đều khiến cô vô cùng căng thẳng và áp lực, cứ luôn thấp thỏm ra cậu biết mình vốn dĩ không thật lòng.