Sau khi chú Kính nói chuyện với Giao Giao thì buổi khuya hôm đó lại tới lượt bà Khánh. Đợi lúc Gia Nguyên đã ngủ say, bà Khánh gọi cô ra nói chuyện, bị đánh thức khiến cô chẳng vui vẻ gì. Bà Khánh kéo cô đến cuối hành lang nói chuyện, trước mặt cô, bà ta vẫn không hề hạ khí thế, nói:
"Cô phải ngăn chặn đám cưới lại, ngày mai tuyệt đối không được đi chụp ảnh cưới."
Giao Giao biết rõ suy nghĩ của bà ta, cô cũng ham thích gì cái đám cưới này nên chẳng thèm nghĩ gì đã nói:
"Tôi cũng chả ham thích thì cưới cháu trai bà đâu. Bà chiều cậu ta thì bà chịu đi!"
"Tôi không muốn nó buồn thôi, ai ngờ nó lại làm nhanh như vậy. Tôi đã nghĩ ra cách rồi, cô chỉ cần làm sau cho nó buộc phải dừng hôn lễ, còn về phần tôi, tất cả thiệp mời nó định gửi đi tôi sẽ kêu người lén thu lại hết, sẽ không ai biết tới đám cưới này đâu."
"Thật vậy sao? Vậy lỡ đám cưới tổ chức mà không có nổi một người khách thì Gia Nguyên sẽ thế nào đây? Từ đầu bà cản là được rồi, ai bảo bà cưng chiều cháu quá làm gì?"
"Bây giờ không phải là lúc nói chuyện đó. Nếu không cản đám cưới được thì cô không yên với tôi đâu, tôi không biết cô làm gì, ngày mai tôi muốn phải có kết quả!"
Nói dứt lời, bà ta không thèm nghe cô nói thêm gì nữa mà rời đi, mọi chuyện lúc này đều dồn hết trách nhiệm lên cô. Biết trước sẽ không yên với bà ta, Giao Giao thở dài nhưng trong ánh mắt của cô dường như đã nghĩ ra cách giải quyết từ lâu. Cô thản nhiên đi đến cầu thang đứng nhìn sàn bên dưới hồi lâu rồi bất ngờ tự làm mình ngã lăn xuống. Sau khi ngã, chân của cô bị bong gân cô liền la lên một tiếng. Người giúp việc trong nhà nghe tiếng kêu liền bừng tỉnh chạy ra xem, thấy Giao Giao bị ngã họ liền chạy đi báo với Gia Nguyên, Gia Nguyên đang ngủ thì phải hoảng hốt chạy ra xem rồi giúp cô sơ cứu vết thương. Cậu rất tức giận luôn miệng trách mắng người giúp việc còn suýt chút đánh cả họ, mà những người giúp việc đó hoàn toàn không biết là do Giao Giao cố ý làm vậy. Thấy họ bị mắng oan, cô liền lên tiếng bênh vực:
"Không phải lỗi của họ đâu là do chị bất cẩn tự ngã.. Xem tình hình này chắc không làm đám cưới được rồi, chắc ý trời không muốn chúng ta kết hôn."
Gia Nguyên nghe vậy liền khó chịu phản bác lại:
"Ngã bị thương thì chừng nào lành lại sẽ đám cưới, tại sao lại nói không làm cưới được? Buổi chụp ảnh ngày mai dời lại một vài ngày có gì đâu!"
Nói rồi, cậu bế cô đi lên phòng, trong lòng cậu đã có chút nghi ngờ, nghĩ thầm: "Nửa đêm nửa hôm Giao Giao xuống nhà làm gì?"
Vì cú ngã đó mà hôm sau họ không thể đi chụp ảnh cưới được, khiến cậu chẳng vui chút nào. Qua hôm sau nữa cậu bất chấp đưa cô đi chụp ảnh cưới mặc kệ cô có than chân chưa hết đau. Vào studio, cô không cần làm gì cả, một mình Gia Nguyên quyết định váy cưới, phong cách, trang điểm, kiểu tóc, tất cả mọi thứ cô chẳng thể nhúng tay vào được. Nhân viên cửa hàng đó cứ y như lời cậu mà áp dụng lên người cô, cô như một con búp bê không hơn không kém. Chỉ trong chưa đầy một tiếng, lớp make up và váy cưới đã chuẩn bị xong, Giao Giao ngơ ngác bị đẩy ra bên ngoài. Lúc này Gia Nguyên đã ăn mặc chỉnh chủ đứng chờ đợi, vừa thấy cô đi ra cậu liền nhanh chân đi tới nắm lấy tay cô nhìn ngắm một cách hài lòng:
"Chị đẹp lắm, cách make up và bộ váy này rất hợp với chị."
Giao Giao không chút cảm xúc, lần đầu tiên trong đời mặc váy cưới mà cô cứ như người vô hồn. Chẳng bao lâu sau, hai người ngồi vào vị trí chụp ảnh, nhìn mặt cô cứ ngơ ra không biết Gia Nguyên và mấy người kia làm cái gì mà nhốn nháo hết làm kiểu này rồi tới kiểu nọ, bàn bạc rất nghiêm túc, cô chỉ biết làm theo mà thôi, ai kêu cười thì cười, tư thế nào thì làm theo tư thế đó. Chụp mấy chục bức ảnh là phải thay hơn 10 bộ váy cưới, áo dài có, váy kín đáo có, váy hở bạo có, kèm theo đó là thêm những tư thế chụp đủ kiểu từ âu yêm đến hôn hít, trong sáng đến gợi cảm. Phen này hình như Gia Nguyên đã quyết đây là lần kết hôn duy nhất trong đời nên mới chu đáo kĩ càng như thế.. Một ngày chụp ảnh mệt mỏi cuối cùng cũng xong, Giao Giao mệt lã nằm vật ra chiếc sofa rộng trong studio thở dài. Đúng vào lúc này, Gia Nguyên đang xem lại ảnh để chọn ảnh in cỡ lớn, vừa chọn được một tắm ưng ý cậu liền đi lại chỗ cô đang nằm lay cô ngồi dậy xem. Cô mệt mỏi chỉ muốn ngủ mà thôi nên lăn đi, uể oải nói:
"Kêu cái gì nữa.. chụp cả ngày rồi, ê vai ê lưng, mệt chết được!"
Nghe cô nói thế cậu chỉ cười rồi âu yếm xoa bóp vai cho cô:
"Chị mệt thì em cũng mệt mà, dù sau cũng chỉ có một lần trong đời chị ráng chút đi. Hôm nay do chân chị bị đau nên phải chụp trong studio, đợi hai hôm nữa hết hẳn chúng ta sẽ chụp ngoại cảnh."
Giao Giao nghe xong liền thể hiện ra vẻ mặt khó coi nhìn cậu:
"Còn nữa hả? Chụp bao nhiêu đây không đủ sao, bộ cậu tính chụp một lần rồi lấy làm hình thờ luôn sau này không chụp nữa hả?"
Nghe cậu này mặt của cậu đang vui cũng tự khắc hiện lên vẻ tức giận:
"Chị nói cái gì vậy? Ý chị là không muốn chụp nữa à? Đám cưới của mình em đã lo hết từ đầu tới cuối rồi chị chỉ có mỗi việc chụp ảnh cùng em mà cũng không làm đươc sao?"
Cô vì quá mệt nên hơi nóng tính không kiểm soát được lời nói mà lớn tiếng với cậu:
"Cậu trách tôi cái gì? Tôi đã nói đồng ý cưới chưa? Cậu chuẩn bị đám cưới là chuẩn bị cho người thân với bạn bè nhà cậu chứ gia đình nhà tôi cậu có quan tâm không? Nói tiếng đám cưới cậu mời mấy trăm bàn vậy mà đến một câu hỏi xem tôi có muốn mời bạn bè của tôi không cũng không hỏi, đám cưới rõ ràng là của cậu chứ đâu phải của tôi! Hôm nay chụp được bao nhiêu đó ảnh là quá sức rồi, tôi đã diễn quá đạt rồi đó, cậu tự làm gì tiếp thì làm đi, tôi đi về!"
Nói dứt lời, Giao Giao đứng dậy kéo váy bỏ đi. Cả studio có mặt ở đó đều nhìn họ khiến Gia Nguyên cảm thấy rất mất mặt và hơn hết là đau lòng, thất vọng.
Về đến nhà, cậu muốn nói chuyện riêng với cô nhưng cô lại cuộn tròn trong chăn trốn tránh không chịu ra nói chuyện, cố tình tạo không khí lạnh nhạt giữa hai người. Đến cả ban đêm khi Gia Nguyên muốn dùng cách âu yếm để làm cô hết giận nhưng lại bị cô thẳng thừng từ chối, không những thế, cô còn dọn đồ xuống sofa dưới phòng khách ngủ để tránh nửa đêm cậu không kiềm được động tay động chân.
Tình hình lạnh nhạt đó kéo dài cho đến khi đám cưới chỉ còn cách ba ngày. Hôm đó cậu đem thiệp cưới giao cho người chia ra đem đến từng nhà khác để mời rồi mới đi học. Chuyện bất hòa của hai người suốt mấy ngày nay luôn khiến cậu mệt mỏi và ở trong lớp cậu cũng không thể không ngừng suy nghĩ tới chuyện đó, lúc này cậu bỗng cảm thấy mình là người có lỗi. Thế là chưa kịp học hết buổi trưa cậu đã trốn học về nhà định giản hòa. Một lúc sau cậu đến nhà, vẻ mặt căng thẳng chuẩn bị một bó hoa tươi định tặng cô, nhưng trong lúc chuẩn bị đi lên phòng thì cậu lại vô tình nhìn thấy một nữ giúp việc đang đốt giấy, đứng từ xa cậu nhận ra ngay đó là thiệp cưới của mình vì thiệp cưới là do đích thân cậu thiết kế nên chẳng thể nhìn lầm được. Không hiểu chuyện gì xảy ra, cậu đi thật nhanh lại giật lấy xấp thiệp cưới từ trong tay người giúp việc, lớn tiếng hỏi:
"Thiệp cưới của tôi sao lại ở đây?"
Nữ giúp việc không biết gì chỉ ngây ngô trả lời lại:
"Là bà chủ bảo tôi đốt."
"Bà nội tôi kêu ư? Rõ ràng tôi đã gửi thiệp cho khách hết rồi mà?"
"Tôi.. tôi không biết, bà chủ kêu gì thì tôi làm đó thôi."
Lúc này Gia Nguyên dường như đã ngộ ra mọi chuyện, cậu nắm chặt những tấm thiệp cưới mà mình cất công tạo nên, trong lòng vô cùng đau đớn, đám cưới mà cậu kì vọng ngày đêm chuẩn bị hóa ra chỉ có mỗi cậu là mơ đến còn những người khác đều không muốn nó diễn ra. Cậu mang theo nỗi ủy khuất đó đi lên phòng cùng những tấm thiệp cưới trên tay. Cậu bước vào phòng, Giao Giao đang ngồi trên bàn dùng laptop cá nhân viết nhật ký, còn chưa nhận ra sự xuất hiện của cậu thì đã bị cậu từ phía sau ném xấp thiệp cưới vào người. Khi ấy, cô mới hoảng hốt quay người lại, điều đầu tiên làm là gấp vội laptop lại rồi giả vờ như không làm gì đứng dậy hỏi cậu:
"Cậu bị sao thế? Tại sao hôm nay là về sớm vậy, không phải vẫn trong giờ học sao?"
Gia Nguyên không kìm được nóng giận, cậu bước tới nắm chặt tay cô, dữ tợn hỏi:
"Có phải chị và bà đều cố ý ngăn cản không cho đám cười của chúng ta diễn ra phải không? Chị cố ý ngã để đám cưới không thể cử hành, còn bà thì âm thầm thu lại hết thiệp cưới của tôi. Tại sao vậy? Tôi đã chờ ngày này rất lâu rồi chị có biết không? Từ cái ngày tôi gặp chị lần đầu tiên tôi đã muốn chúng ta mãi mãi bên nhau rồi!.. Chị không yêu tôi sao?"