Sáng hôm sau Giao Giao được xuất viện và đưa về nhà Gia Nguyên tiếp tục. Ngồi trong xe cùng Gia Nguyên lòng cô vô cùng trống rỗng, không biết mình đấu tranh mãnh liệt như thế để làm gì mà giờ lại phải cúi đầu râm rấp nghe theo lời người nhà họ Tăng lần nữa. Bây giờ trong lòng cô đầy mông lung, có chút hận Gia Nguyên và gia đình cậu, có chút hận mẹ, có chút hận người cha đã mất, lại có chút hận người bạn trai tham lam, vô tâm đã chết. Những người xung quanh cô tất cả cô đều hận một chút, khiến cho cô giờ đây chẳng biết lấy lý do gì để sống tiếp. Gia Nguyên ngồi cạnh luôn chăm chú quan sát cô, từng biểu cảm tuyệt vọng, buồn bã của cô cậu đều nhìn rất rõ, cảm thấy mối quan hệ giữ hai người gần đầy gặp nhiều biến cố cậu mong muốn sớm trở về vui vẻ bên nhau. Tình cờ lúc đó xe chạy đến một cửa hàng đá quý lớn cậu liền kêu xe dừng lại rồi quay sang nhẹ nhàng nói với Giao Giao:
"Chúng ta vào trong thăm quan chút được không?"
Giao Giao như người mất hồn dựa đầu vào cửa không đáp lại, Gia Nguyên chỉ đành tự mình đi. Cậu đi vào trong và nhanh chóng đến nơi trưng bày trang sức đắt tiền nhất sau đó không chút đắng đo mà chọn mua một sợ dây chuyền kim cương quý giá đặt hết tình cảm vào nó mong cô có thể vì nó mà trở nên vui vẻ lại. Mua xong, cậu quay lại xe, khi đó Giao Giao đã chợp mắt ngủ được một lát. Chiếc xe sau đó nổ máy bắt đầu chạy khiến cô giật mình mở mắt ra, vừa lúc đó Gia Nguyên ở bên cạnh lại đang mở hộp đựng dây chuyền kim cương lấp lánh đề trước mắt cô, cô có chút bất ngờ nhưng vẫn giữ vẻ mặt cau có:
"Gì nữa đây?"
Cậu mỉm cười, dùng đôi mắt hi vọng mà nhìn cô:
"Tặng chị đó, chị nhận đi."
Nhìn kim cương lấp lánh trước mắt cô chẳng những không vui mà còn thấy chán nản, cô gạt tay Gia Nguyên ra rồi khoanh tay lại tiếp tục dựa đầu vào cửa nhắm mắt lại, nói:
"Tôi chán những thứ này rồi, ở trong phòng đã chất thành một hộp tôi chẳng dùng tới bao giờ cả."
Cậu liền trở nên buồn bã:
"Chị không thích nó sao? Thế chị thích gì? Chị thích gì em cũng tìm mọi cách có nó về cho chị."
"Thích cậu như Michael Jackson."
"Sao? Chị thích em biết hát ư? Vậy sau này em sẽ tập hát, tập nhảy có được không?"
"Không, tôi thích cậu như ông ấy."
"Như ông ấy là thế nào?"
"Ông ấy chết rồi."
"..."
Nghe xong cậu không còn biết nói thêm gì nữa, gương mặt ỉu xìu ủ rủ để hộp dây chuyền quý giá vào lại túi rồi thở dài quay mặt ra cửa sổ ngồi trầm tư.
Lát sau về đến nhà, Giao Giao liền lên phòng ngủ một giấc có kêu cách nào cũng không thức. Đó là giấc ngủ để cô lấy tinh thần để sẵn sàng quay lại chuỗi ngày sống tủi nhục trước kia vì món nợ đời. Gia Nguyên không hề biết gì, khi thấy cô ngủ trên giường cậu cũng rất muốn ngủ cùng nhưng lại sợ cô phát hiện sẽ tức giận nên tối đó cậu đành ngủ dưới sàn nhà. Đêm đó cậu nằm suy nghĩ mãi về những việc mình đã làm, sau đó lại tự hỏi: "Phương pháp của mình đã sao rồi ư? Nếu còn tiếp tục như thế có khi nào mình sẽ càng đẩy chị ấy ra xa hay không? Mình phải làm sao đây? Phải im lặng trước tất cả sao?"
Câu hỏi trong đêm còn chưa có lời giải thích thì bỗng có tiếng xoay người của Giao Giao làm cậu giật mình. Lo cô khó chịu trong người cậu liền ngồi dậy nhìn lên giường xem cô có còn ngủ ngon giấc không. Nhưng không ngờ cô bất thình lình cất tiếng hỏi:
"Không ngủ trên giường sao?"
Gia Nguyên bất ngờ tưởng như mình nghe nhầm, cậu bối rối đứng dậy thử chạm nhẹ vào vai cô thử xem có phải cô nói mớ không thì cô lại nói:
"Lên giường ngủ đi, bà cậu mà nhìn thấy sẽ mắng tôi đấy!"
Bây giờ cậu đã tin rằng mình không nghe nhầm, được cô hỏi thăm trái tim bỗng trở nên đầy hơi ấm:
"Không.. không sao đâu. Chị vừa xuất viện cứ ngủ một mình cho khỏe."
"Mấy hôm nay tôi ngủ trong bệnh viện không được, bây giờ vừa về mệt quá nên mới ngủ thiếp đi, tôi có làm cậu buồn phiền gì không? Có thì nói để tôi nhận lỗi.."
"Không không, không có buồn phiền gì hết chị đừng nói khách khí như vậy! Ngủ trong bệnh viện không được chắc do lạ giường đó, bây giờ về giường nhà mình rồi chị cứ ngủ thoải mái đi."
"Ừm.. Cậu cũng lên ngủ đi, tôi ngủ có cậu cũng quen rồi."
Gia Nguyên nghe xong liền đứng hình mất ba giây, mất một lúc cậu mới tỉnh táo lại hỏi lại lần nữa một cách dè dặt:
"Chị.. chị vừa nói gì?"
Giao Giao hít một hơi ngắn, chạm rãi đáp:
"Tôi bảo tôi ngủ có cậu quen rồi."
Cô đã nói lại hai lần thì cậu cũng không còn lý do gì để từ chối, cậu nhặt gối lên và tựa lưng lên giường nằm cạnh cô, tưởng chừng như cô đã chấp nhận tha thứ cho cậu thì khi cậu đưa tay định ôm eo cô, cô lại đẩy ra. Từ hành động đó cậu biết cô vẫn chưa bỏ qua được mọi chuyện, cảm giác lúc này nằm trên giường còn không bằng nắm dưới sàn, cậu buồn bã xoay người nghiêng đi mắt bỗng nhìn vào tắm ảnh chụp cùng cô hồi cậu đầu tuyển sinh 10 treo trên tường, nhìn nụ cười của cô lúc đó khiến cậu bỗng thấy nhớ ngày xưa. Đây có lẽ là đêm đầu tiên hai người nằm chung một giường mà lại xa cách như thế.. Nhưng khoảng cách đó duy trì không được lâu, buổi sáng khi thức dậy Gia Nguyên đã ôm chặt Giao Giao trong lòng rồi. Hai người cùng thức dậy đúng lúc mở mắt nhìn thấy nhau, trong lòng cả hai đều có chút cảm giác quen thuộc đến mức chẳng bất ngờ và cũng chẳng màn đẩy nhau ra.
Đến giờ ăn sáng, Giao Giao xuống nhà trước dọn thức ăn, coi bộ sau một đêm cô đã thay đổi rất nhiều không còn chống đối ra mặt nữa. Hôm nay trong nhà chú Kính và ông Gia Thành đều không có mặt và bà Khánh lại bận việc đi khỏi nhà sớm nên chỉ dọn mỗi đồ ăn sáng cho Gia Nguyên ăn rồi đi học. Trong lúc cô đang chăm chỉ dọn thức ăn ra bàn thì quản gia xuất hiện bên cạnh, bà ta nói với cô:
"Bà chủ trước khi đi khỏi có dặn tôi kêu cô dọn cỏ trong vườn để chuẩn bị cho sinh nhật cậu Nguyên vào tối nay, cô không được dùng máy cắt, phải dùng tay hết toàn bộ. Nội trong hôm nay phải làm xong."
Nghe quản gia nói Giao Giao mới giật mình nhớ ra tối nay là sinh nhật Gia Nguyên, nhưng cô cũng chả quan tâm đến chuyện đó cho lắm, cô chỉ biết sau này bà Khánh sẽ càng khó khăn với cô hơn. Lần bà ta cố tình giao việc làm khó như vậy, cô đoán biết ngay là kế hoạch phục thù của bà ta nhưng cô không chê bai hay phản đối gì cả mà ngoan ngoãn gật đầu với quản gia:
"Tôi biết rồi, dọn đồ ăn cho cậu chủ xong tôi sẽ đi làm."
* * *
Đúng theo lời đó, sau khi dọn đồ ra bàn xong, cô nghe theo lời của quản gia ra vườn làm cỏ. Lúc này Gia Nguyên vừa bước từ phòng ra, trên người vẫn đang mặc áo choàng tắm, hình như vừa mới cạo bộ râu sau 1 tuần không cạo. Không thấy Giao Giao trong phòng, cậu vội đi xuống lầu tìm cô thì có một nam giúp việc đi tới mới cậu đến ngồi vào bàn đã chuẩn bị dọn thức ăn, đúng lúc cậu cũng đang đói nên cũng rất háo hức. Trước khi ăn, Gia Nguyên ngồi nhìn xung quanh một lát, không thấy Giao Giao cậu tỏ ra lo lắng, hỏi người giúp việc đang thay vị trí của Giao Giao hằng ngày đứng bên chờ phục vụ:
"Chị Giao đâu, sao lại là anh?"
Nam giúp việc trả lời:
"Dạ thưa, sáng này dọn thức ăn xong cô đã ra vườn dọn cỏ theo lời của bà chủ dặn."
"Vậy à? Chị ấy vừa xuất viện làm sao làm việc nặng nhọc thế được!"
Nam giúp việc sợ cậu biệt sự thật Giao Giao bị làm khó nên vội nói dối trấn an cậu:
"Dạ không sao đâu, có mái cắt cỏ người làm dọn xong cô chỉ cần quan sát là được nên sẽ làm nhanh thôi, không mệt đâu ạ."
"Vậy à, vậy thì được."
Gia Nguyên nghe vậy liền không chút nghi ngờ gì nữa, cậu bắt đầu mở nắp thức ăn ra. Ăn được một lát, thấy không khí hơi ngột ngạt nên cậu kêu người làm mở ràm cửa. Từ vị trí bàn ăn khi mở rèm cửa ra có thể thấy cảnh ngoài vườn nhà, trong vừa có rất nhiều loài hoa và cây cảnh, Giao Giao cũng đang ở ngoài đó nhưng ngồi vào chỗ khuất tầm nhìn nên Gia Nguyên không nhìn thấy cô. Ở ngoài vườn, Giao Giao đang ngồi một góc để làm cỏ thì vô tình thấy cậu đang ăn trong nhà, ngay lập tức cô dừng tay lại. Cô không vì cảm giác "say nắng" yêu đương của thiếu nữ mà chăm chú nhìn cậu như trong phim, thay vào đó cô chỉ chăm chú nhìn cậu bởi vì chú ý thấy cậu mặc áo choàng tắm phanh ngực đầy lông đến cả đôi chân cũng lông rậm rạp. Cô nhớ trước đây mình từng kêu cậu cạo, cậu cũng đã cạo rồi nhưng bây giờ lại ra rậm lại khiến cô thật sự không chịu nổi mà phải chề môi chê lắc đầu, người mình đã ghét thì đến cả người đó thở cũng thấy ghét, cô tự hỏi không hiểu sao mình lại có thể ngủ cùng một tên đàn ông đáng ghét như vậy hằng đêm. Càng nghĩ, cô càng thấy không chấp nhận nổi việc cả đời phải sống cùng cậu, và lúc này cô bỗng nhớ tới người bạn trai kia. Dường như trong trí nhớ của cô, người yêu của cô là một người đàn ông mặc dù có chút tham lam và vô tâm nhưng vẫn là người đàn ông rất dễ nhìn và sạch sẽ. Đến đây thì cô lại có chút chạnh lòng, lòng cô bỗng đau nhói, cô không muốn làm việc tiếp nữa. Để thỏa lòng thương nhớ cô đi lại một gốc cây lớn ngồi dưới bóng râm, lấy trong người ra một tấm ảnh chụp cùng bạn trai khi cô còn học cấp ba. Những yêu thương giờ đã là hối ức nhưng nó lại khiến cô trở nên vui vẻ, lòng cô bỗng nhẹ nhàng và đôi môi cũng mỉm cười nhận ra rằng dù bạn trai có xấu tính đến đâu thì cô vẫn còn yêu anh ta rất nhiều.
Trong lúc này, Gia Nguyên ở trong phòng ăn đã ăn xong, cậu cầm chiếc khăn giấy lau miệng rồi đi lại cửa kính định ngắm cảnh ngoài vừa một chút, ai mà ngờ vừa nhìn ra đã thấy rành rành cảnh Giao Giao ngồi ngoài vừa cười vừa nhìn vào thứ gì đó giống bức ảnh, trực giác nhạy bén của một người đàn ông đánh hơi ra nụ cười đó có ẩn tình, ngay tức khắc cậu vo tròn tấm khăn giấy trên tay lại. Quan sát một lúc lâu mà cứ thấy cô không rời mắt khỏi tấm hình đó chút nào, nụ cười trên môi càng như thế. Cậu không chịu nổi mà quay lại nói với nam giúp việc đứng cạnh:
"Anh chạy ra chỗ chị Giao đang ngồi lén xem coi chị ấy đang coi gì mà chăm chú vậy, coi xong vào nói với tôi."