Nghe đến đây, Giao Giao liền trừng mắt, giận dữ nói:
"Tôi cấm cậu động vào anh ấy, có gì hãy nhắm vào tôi đây này!"
Cậu không hề nao núng, cậu nhẹ nhàng trả lời:
"Em sẽ không giết hắn đâu, nhưng chỉ lần này thôi. Nếu chị còn nhắc đến hắn và muốn bỏ trốn cùng hắn lần nữa thì em sẽ không nương tay, cả chị cũng sẽ không đơn giản chỉ bị bầm một chút đâu."
Giao Giao cắn chặt môi nuốt không trôi nổi căm hờn, cô chỉ muốn tát vào mặt cậu. Gia Nguyên nhưng cô không dám. Nhìn thấy cô như thế, cậu lại tỏ ra rất thích thú, ánh mắt đầy tình ý nhìn cô đắm đuối rồi từ lúc nào đó đã sờ tay vào eo cô, tay còn lại vuốt nhẹ gương mặt cô, vẻ mắt đáng ghét của một trai hư lộ rõ, cậu nhếch môi cười thần bí vờn môi trước môi cô:
"Chị đi đường đã mệt rồi, để em giúp chị thư giản một chút nhé. Ngoan ngoãn em sẽ nhẹ tay.."
Giao Giao liếc mắt nhìn lại, bức tức tát thẳng vào mặt cậu không khiêm nhường nữa:
"Biến đi! Vừa chia rẽ tình cảm của tôi vậy mà giờ muốn tôi chiều cậu sao? Tôi không làm nữa!"
Cậu không hề cảm thấy hề hấn gì sau cú tát mà trái lại còn hưng phấn hơn, ánh mắt ham muốn đó thật khiến người ta phải sợ hãi, vì cô đã không đồng ý nên cậu phải dùng cách bạo lực, cậu lập tức dùng lời đe dọa:
"Hắn vẫn còn trong tay em, nếu muốn hắn lành lặn thì nghe lời một chút, em cũng không làm gì đâu mà sợ chỉ là ôm ấp chút thôi."
Nghe nhắc đến sự an nguy của bạn trai cô không thể không suy nghĩ, cô bắt đầu đắng đo chỉ vì Gia Nguyên không phải người chỉ biết hù dọa mà không biết làm, cô chỉ sợ vì mình mà liên lụy bạn trai lần hai mà thôi. Sau một hồi suy nghĩ cô cuối cùng cũng quyết định lấy an toàn của người mình yêu làm đâu, cô an phận nằm xuống giường chủ động tháo dây áo ra. Gia Nguyên thấy cô vì người yêu mà sẵn sàng làm theo yêu cầu cảm giác chả vui vẻ gì mà trái lại cậu càng ghét tên bạn trai kia hơn, nhưng người trước mặt cậu không dại mà bỏ qua. Ngay sau đó cậu cởi áo ra nằm lên người cô trao cho cô một nụ hôn nồng nàn. Từ trước tới nay đây không phải là lần đầu hai người làm vậy, họ rất thường xuyên thỏa mãn nhau bằng cách này nhưng Gia Nguyên vẫn chưa có ý định lấy đi lần đầu của cô, cậu vẫn luôn muốn dành đêm đầu cho ngày cưới. Giao Giao đã phải làm những việc như vậy từ lúc cậu lên 15 tuổi, trong những cảnh này cô lúc nào cũng sẽ nằm yên như một cái xác không hồn mặc nhiên cho cậu sờ mó đụng chạm, tổn hại tinh thần còn nặng nề hơn gấp nhiều lần việc trực tiếp quan hệ, chỉ là cô may mắn khi Gia Nguyên không phải người không quan tâm đến người khác, đó cũng chính là niềm an ủi lớn nhất của cô khi sống trong căn biệt thự xa hoa này.
Mười bốn năm trước, Giao Giao thu dọn đồ đạc chia tay người mẹ nuôi dưỡng mình mà đi về một nhà xa lạ. Ngày cô rời đi cũng chính là lần cuối cùng nhìn thấy mặt mẹ, sau này không còn cơ hội về xóm trọ đó nữa. Còn nhớ sau cái đêm bị Gia Nguyên làm mất hoàn toàn lòng tự tôn, Giao Giao vẫn còn giữ được trong trắng nhưng đối với cô cuộc đời chẳng còn gì lưu luyến nữa rồi, cảm nhận được trước mắt chỉ còn con đường chết, cô đã từng nghĩ tới cắt cổ tay tự sát nhưng cô lại nhớ tới mình vẫn còn một người yêu thương trên đời, đó là người bạn mà cô quen từ năm học lớp 10, người đó vẫn luôn giữ liên lạc với cô từ khi cô không còn tiếp tục đi học nữa. Vì lý do đó mà cô đã cố gắng sống tiếp. Chính vì thế nên cô rất yêu thương bạn trai của mình mặc kệ anh ta chỉ là một người chưa học hết cấp ba và phải thường xuyên dùng tiền của cô để trang trải cuộc sống nhưng cô vẫn yêu vì đối với cô đó là tình yêu duy nhất.. Thế mà một năm trước, vì để đảm bảo Giao Giao sẽ thuộc về mình, Gia Nguyên đã đề nghị cô xăm một hình xăm trên vai, nói là để che đi vết sẹo bỏng trên vai của cô nhưng thực chất là mượn cớ đó đánh dấu chủ quyền. Giao Giao hiểu rất rõ tính chất của việc này và biết nó sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của mình với người yêu nhưng cô không có quyền phản đối, và cứ như thế, theo ý của Gia Nguyên, Giao Giao có một hình xăm đặc biệt trên vai được ghép từ chữ G và N trong tên của cô và Gia Nguyên hoặc cũng có thể là kí tự ghép của tên một mình cậu mà thôi, cái này không ai hiểu rõ được.
Sau ngần ấy năm như thế, bốn năm cô học đại học, bốn năm đó cũng là bốn năm cô phục tùng Gia Nguyên. Không còn là cậu bé nghe lời, đáng yêu ngày nào, Gia Nguyên trở thành một người đàn ông luôn khao khát mọi thứ, tất cả những gì muốn đều phải đó được, cậu thay đổi hoàn toàn đến mức khó nhận ra. Bản tính độc tài di truyền trong dòng họ từ đời này qua đời khác, Giao Giao cố chịu nhưng cô chịu không nổi nữa. Thế nên, ngày tốt nghiệp đại học cô đã lập kế hoạch cùng người mình yêu bỏ trốn, đáng tiếc là mọi chuyện đều bị Gia Nguyên biết trước, thật quá đau đớn! Kẻ gây ra mọi đau khổ cho cô bây giờ lại chơi đùa trên thân xác của cô mà cô chẳng thể ngăn cản, chờ khi cậu thỏa mãn xong trên người cô lại có thêm vài vết hôn đỏ chót trên cổ và mấy vết cắn, trái tim của cô cũng càng trở nên buốt giá. Nếu có ai hỏi cô lối đi nào phía trước không có đau khổ? Thì cô sẽ không nghĩ ngợi gỉ mà trả lời: "Sống thêm một ngày thậm chí không cần đi cũng đã là đau khổ.."
Buổi tối đó, cả nhà Gia Nguyên tụ họp lại ăn cơm. Sau nhiều năm như thế, những người đó giờ cũng đã khác, chú Kính bây giờ đã già gần bốn mươi, bà Khánh đã sáu mươi tuổi, còn ông Gia Thành đã bước qua tuổi bảy mươi. Tất cả họ giờ đây đều có trong tay quyền lực nhất định, chẳng ai giữ lại được tính cách ngày xưa quá nhiều, mỗi người đều ẩn chứa chút nguy hiểm. Họ cùng nhau tụ họp quay quần ăn cơm trong nhà ăn sang trọng nhưng gia đình trông có vẻ xa cách.. Gia đình chủ đã ngồi vào bàn ăn, Gia Nguyên cũng ngồi vào bàn còn Giao Giao thì đứng bên cạnh chờ hầu. Cô đứng khiêm dè cúi mặt không dám nhìn, bình thường cô sẽ không như thế chỉ là do hôm nay làm sai chuyện mà thôi, vết hôn của Gia Nguyên trên cổ cô vẫn còn hằn đỏ, bà Khánh tinh ý nhìn thấy dấu vết đó liền nhìn sang Gia Nguyên, hỏi:
"Con còn yêu thương nó vậy sao? Bà cứ tưởng còn phải xử lý nó bằng roi chứ, đánh cho nó chừa tội bỏ nhà theo trai chứ, việc phạt nó bà giao cho con hình như sai người rồi."
Gia Nguyên thản nhiên lùa cơm vào miệng nhai đều rồi đáp lại:
"Đã phạt rồi thì nặng hay nhẹ gì cũng là phạt, bà không cần quan tâm tới đâu."
Bà Khánh nghe vậy liền liếc sang nhìn cô, Giao Giao vô tình chạm mắt với bà ta, cô sợ hãi càng cúi sát mặt xuống, bà ta không kìm chế được liền lớn tiếng mắng cô:
"Con điếm này đi theo thằng con trai đó thì cũng chẳng phải là loại tốt đẹp gì, còn ở với nó thì chỉ làm bẩn người thôi!"
Gia Nguyên nhíu mày, bỏ chén cơm xuống:
"Bà đừng chửi nặng như vậy, sau này cô ấy là cháu dâu của bà đó."
Bà Khánh kinh ngạc:
"Cháu dâu? Bà nói sẽ cưới nó cho con khi nào? Con đừng quên là nó chỉ để cho con chơi thôi, chơi chán thì bỏ, sinh con trai thì nuôi."
Gia Nguyên nhếch môi cười rồi nhìn sang Giao Giao, một tay chạm vào eo cô kéo cô lại gần mình:
"Món đồ này bà cho còn quá chất lượng, con chơi mãi không thấy chán thì phải làm sao bây giờ? Con tính sau sinh nhật 20 tuổi của con con sẽ làm lễ đính hôn với Giao Giao, làm đúng hết quy tắc lễ nghi nửa năm sau con rước cháu dâu về nhà cho bà, tới lúc đó bà chuẩn bị đồ cho cháu cố là vừa rồi."
Giao Giao nghe vậy liền bị làm cho giật mình, tim cô đập nhanh thình thịnh, ánh mắt run sợ cố lén nhìn vào mắt cậu xem cậu có phải là nói thật không, không ngờ vừa nhìn thấy mắt cậu thì đúng lúc cậu lại nhìn vào mắt cô, hai người vừa chạm mắt cô liền giật mình né tránh lùi ra sau. Điều này vô tình làm mất nhã hứng của Gia Nguyên, cậu biến đổi sắc mặt nhìn sang gương mặt bà của mình:
"Con phạt rồi nhưng bà cũng có thể phạt mà, bà cứ thẳng tay phạt đi miễn là đừng làm cô ấy có quá nhiều vết thương là được."
Giao Giao sợ hãi vô cùng, cô không nghĩ tới chỉ vì mình lùi lại một bước làm mất hứng của cậu mà cậu lại nói ra câu như vậy. Ngay sau đó, bà Khánh nhìn sang nữ quản gia đứng phía sau, nữ quản gia liền hiểu ý đi tới kéo tay Giao Giao ra khỏi phòng ăn đi xuống nhà bếp sau đó đá chân cô bắt quỳ xuống nền nhà, dữ tợn chỉ tay vào mặt cô, nói:
"Quỳ ở đây đến khi nào cậu chủ cần mới được đứng dậy."