Buổi chiều sau giờ học, Gia Nguyên cố tính dắt Gia Hưng đi tìm An Lạc để làm quen. Lúc tìm được là lúc An Lạc đang đu trên xà đơn trong sân trường. Gia Nguyên cảm giác như đây mới là con mình, nở nụ cười hiền dịu trực tiếp đi lại gọi tên con bé:
"An Lạc, con biết chơi xà đơn nữa à? Giỏi quá!"
An Lạc buông tay quay đầu nhìn lại trông rất ngạc nhiên, chắc con bé cũng đang thắc mắc sao người lạ biết tên mình. Thấy cậu đến gần, gương mặt dần rõ nó liền nhận ra đã từng gặp cậu trước kia, ngay lập tức nói:
"Chú là bạn của mẹ con phải không? Lúc trước con gặp chú trước cổng nhà còn nè."
Biết An Lạc nhận ra mình làm cậu rất vui, tay nắm tay Gia Hưng mà mắt nhìn An Lạc như sáng rực phải kiềm chế hết sức mới không ôm con bé vào lòng nựng cho đã tay, cậu trả lời:
"Phải rồi, là chú đây. Hôm nay chú dẫn con trai đến học, hai đứa lúc sáng có biết nhau rồi đó. Sau này con giúp đỡ cho em nó học nha."
An Lạc nghe vậy liền nhìn sang Gia Hưng, đôi mắt của hai đứa trẻ y hệt, nhìn không kĩ còn tưởng là sinh đôi trai gái. An Lạc thông minh cũng nhận ra được mình giống với cậu bạn trước mặt, lập tức hỏi lại Gia Nguyên:
"Con trai chú nhìn chả khác con chỗ nào cả, bạn bè còn hỏi có phải chị em không đó. Bộ chú với mẹ con là anh em hả?"
Gia Nguyên cười khổ:
"Không có, chú không có huyết thống gì với mẹ con đâu. Nếu hai đứa đã giống tới vậy thì cứ coi như chị em đi, mẹ con cũng thích con trai chú lắm đó."
"Vậy sao? Sao trước giờ không nghe mẹ nói...Chú là bạn của mẹ con thật phải không?"
"Đương nhiên, chú nói dối con làm gì? Do chú ở nước ngoài lâu quá mới về nên tình cảm với mẹ con có chút lạnh nhạt. Vài hôm nữa con chơi thân với em Gia Hưng rồi thì có thể về nhà chú chơi, nhà chú vui lắm, có cả hồ bơi nữa đó."
An Lạc không tỏ ra chút thích thú nào, thẳng thừng đáp lại:
" Nhà con cũng có hồ bơi mà. Không có gì thú vị hơn hả?"
Gia Nguyên cứng họng, tạm thời chưa nghĩ ra thứ thú vị hơn. Cùng lúc đó An Lạc thấy xe của chú Kính tới trước ở đằng xa, nó liền không nói lời nào với cậu mà mừng rỡ chạy đi nhào vào lòng chú Kính. Đứng ở xa nhìn thấy cảnh này khiến cậu cảm thấy khó chịu vô cùng, cái cảm giác trơ mắt nhìn con nhận người mình hận làm cha còn khó chịu hơn cả việc bị vợ cắm sừng. Vừa cau cú, vừa ấm ức lại vừa đau lòng khó mà tả được.
Hết ngày hôm đó trở về nhà cậu không làm sao quên được hình ảnh của An Lạc trong vòng tay của chú Kính. Nằm trằn trọc cả đêm cậu chỉ nghĩ, giá mà lúc trước đủ chính chắn không vì nhất thời thiếu thốn nhu cầu sinh lý lâu ngày mà đi tìm đến Thùy Duyên thì đã không có cớ sự chồng chéo này xảy ra. Càng nghĩ cậu càng tiếc, nhưng thời gian không thể quay về được nữa, sai thì cả đời vẫn là sai....
Từ ngày hôm đó cậu ngày nào cũng đưa Gia Hưng đi học rồi tranh thủ nói chuyện với An Lạc tạo sự thân thiết. Chỉ trong vài hôm, An Lạc đã dần quen với cậu và cũng chơi thân với Gia Hưng theo đúng kế hoạch.
…Chẳng mấy chốc đã đến chủ nhật, vừa là ngày sinh nhật của Gia Hưng vừa là ngày trường tổ chức lễ hội. Sáng đó Giao Giao nghĩ việc ở tập đoàn để đi với con gái. Cô đi rất vui vẻ, hoàn toàn không biết là Gia Nguyên hôm nay cũng có mặt. Trong lúc cô chơi các trò tập thể cùng với An Lạc thì cậu luôn đứng một bên để quan sát. Nhìn thấy cô tươi cười cậu lại nhớ đến dáng vẻ trong sáng, hồn nhiên hồi cô mới đôi mươi. Trong lòng vừa vui vừa buồn man mác chỉ mong sớm ngày có cơ hội chuộc lại lỗi thời bồng bột. Gia Hưng đứng bên cạnh, thấy mắt đầu ưu sầu liền ngây ngô cất lời hỏi:
"Cha buồn hả? Cha cũng muốn hơi trò chơi phải không?"
Nghe hỏi cậu liền nhìn con, đôi môi mỉm cười:
"Không có, tao chỉ đang nghĩ. Nếu có một ngày tao và mẹ mày không ở bên nhau nữa thì mày sẽ đi theo ai?"
Mặt thằng bé sau khi nghe câu hỏi liền nhăn lại, có vẻ khó lựa chọn. Nó nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng lại trả lời:
"Con sẽ ở với mẹ 1 tuần, ở với cha 1 tuần. Cha cũng hay đi không về, lúc cha đi con sẽ về với mẹ."
Cậu bật cười xoa đầu con trai:
"Mày cũng khôn quá chứ! Nếu mà là tao, tao sẽ chọn ở một mình, tìm một chị xinh đẹp để yêu."
"Chị xinh đẹp? Có phải là chị ở trong mấy bức ảnh trong phòng cha không? Con thấy nhiều lắm."
"Ừm, ít nhất phải đẹp như vậy. "
" Nhưng con lại thấy mẹ mới đẹp nhất, mẹ nói sẽ sinh em gái cho con đó."
" Thích em gái sao? Có thích chị gái không?"
"Dạ thích.". " Vậy sau này tao dẫn chị gái về cho mày, mày nhớ phải đối tốt với chị đó."
"Con có chị gái thật sao?"
"Có. Chị mày điểm nào cũng ưu tú hơn mày cả. Lo mà học hỏi, dỡ là tao không nhận mày con tao đâu."
Gia Hưng mỉm cười: “Con biết rồi, con sẽ giỏi mà!”
Thằng bé Gia Hưng ngây thơ không nhận ra cha mình thật sự không yêu thương mình, nó vẫn luôn rất yêu quý Gia Nguyên cho dù cậu đối với nó rất nghiêm khắc. Dù sao vẫn là trẻ con, còn rất nhiều thứ suy nghĩ đơn giản và ngây ngô, chuyện của người lớn nó làm sao hiểu được. Nhiều năm trước khi Gia Nguyên và Giao Giao vẫn còn là những đứa trẻ cũng đã từng không biết những sắp đặt của người lớn. Lúc ấy có ghét người lớn vì bị dắt mũi nhưng giờ họ lại trở thành như vậy rồi. Đây chính là vòng lặp trưởng thành.
Cậu cùng con trai đứng ở đó chờ đến khi các trò chơi đều đã xong mới đi hòa vào dòng người vui vẻ ở lại xem văn nghệ để chờ kết quả. Tuy rằng ngồi xem văn nghệ cùng con trai nhưng mắt cậu vẫn đảo quanh để tìm Giao Giao. Ngồi được một lúc thì thấy Giao đi về phía tòa nhà đang vắng người, trên người cô lúc đó đang dính đầy bùn đất do mới nãy có chơi một trò trong bùn. Thấy cô đi, cậu liền bỏ lại Gia Hưng chạy theo sau. Lén lút một hồi, quả nhiên là cô đi vào nhà vệ sinh để tắm. Trong lòng cậu hí hửng, quyết không bỏ cơ hội hiếm có này. Chờ khi Giao đã vào phòng tắm, cậu âm thầm lẻn vào đi sang phòng bên cạnh. Do là nhà vệ sinh này dành cho trẻ em nên tường cũng không quá cầu kỳ, cậu loay hoay một hồi thì phát hiện ra trên vách có một khe nhỏ. Cậu nở một nụ cười đầy xấu xa đặt mắt vào khe hở nhìn trộm Giao Giao tắm. Khi lớp bùn trôi đi, cơ thể nõn nà mềm mại đó liền đập vào mắt làm cậu không khỏi thèm thuồng. Rất lâu rồi mới thấy được cô trong bộ dạng này, cậu ngắm ngía từng chỗ một, khi nhìn thấy hình xăm tình yêu trên người cô vẫn còn cậu càng vui hơn. Lúc ấy cậu lại nhớ hình xăm chỉ có mỗi mình cô xăm mà thôi còn cậu vì khi đó còn nhỏ nên chưa thể xăm. Tự nhiên cậu lại nảy ý muốn xăm một hình như vậy. Đang lúc cậu đắm chìm trong cảm giác mĩ miều thì Giao chợt tắt nước, tiếng chuông điện thoại reo lên từ trong túi treo trên móc. Cô xoay người lấy điện thoại, vô tình làm nhìn thấy mũi giày của Gia Nguyên ở bên kia. Vẻ mắt cô lúc đó liền trở nên khó coi, mũi giày đó rõ ràng không phải của trẻ con, cô bắt đầu nghi ngờ mình bị nhìn trộm. Trong lòng cô tức giận, vội vàng mặc quần áo vào định qua bên kia bắt quả tang. Gia Nguyên nhìn thấy sắc mặt cô thay đổi liền chột dạ, không biết có chuyện gì vẫn tranh thủ mở cửa bỏ chạy trước. Giao vừa lúc thay xong thì nghe thấy tiếng bước chân chạy, cô lập tức xông ra ngoài nhưng lại va vào một bé gái đang đi tới khiến cô chùn bước chỉ có thể thấy được dáng đàn ông chạy đi mà thôi. Đứa bé gái bị va phải liền bậc khóc, cô muốn đuổi theo kẻ biến thái nhưng lại không bỏ đứa trẻ lại được. Thế nên đành bỏ qua để đỡ đứa bé trước. Vỗ nín đứa bé xong, cô nhanh chóng chạy ra ngoài ngó xung quanh nhìn nhưng giờ chẳng còn ai nữa. Cùng lúc đó, điện thoại của cô lại có tin nhắn, cô mở lên thì thấy là chú Kính nhắn tin đã vào trường và đang cùng An Lạc xem văn nghệ. Bây giờ cũng không bắt được ai, cô đành đi tìm chồng con trước rồi tính sau.
…
Lát sau, cô đến hội trường sân khấu. Trong đám đông người ở đó, cô mắt đảo tìm con gái nhưng vẫn chú ý quan sát xem có kẻ nào đáng nghi không. Bị người lạ nhìn cơ thể không phải là chuyện dễ dàng chấp nhận, là ai thì cũng sẽ lo sợ mà thôi. Chú Kính ở gần đó nhìn thấy cô liền vội chạy lại nắm lấy tay cô. Hành động bất ngờ của chú làm cô trong trạng thái cảnh giác bị hoảng sợ vội giật tay lại. Chú Kính bị thái độ của cô làm cho ngay người, lo lắng vội hỏi:
“Em…em sao vậy?”
Nhận ra là chú, cô liền vội bước vào trong lòng chú, nhỏ tiếng nói:
“Ban nãy em bị biến thái nhìn trộm trong nhà vệ sinh.”
Chú Kính nghe vậy liền rất kích động, ánh mắt không giấu được bức xúc vội choàng tay lên vai cô kéo cô đi, bây giờ ngay cả chú cũng cảnh giác với xung quanh. Cả hai đi đến ngồi cạnh con gái, lúc này chú mới cỡ áo vest của mình khoác lên cho cô rồi lo lắng hỏi nhỏ:
“Em có thấy được người đó là ai không?”
Cô lắc đầu. Thấy thế chú càng tức, nắm đấm nắm chặt lại, vẻ mặt rất căng thẳng, nói:
“Anh sẽ điều tra vụ này, nhất định không để yên đâu. Ở trong trường cho trẻ con mà cũng có dạng biến thái đó thật sự không thể chấp nhận được!”
“Anh đừng nóng, cũng có thể do em nhìn lầm thì sao? Chúng ta đừng nói tới chuyện đó nữa, để con nghe không hay đâu.”
Chú nghe vậy liền thôi không nói nữa nhưng lại đưa tay nắm chặt lấy tay cô. Bụng dạ của chú bây giờ nóng như lửa đốt, người vợ xinh đẹp mình cưng chiều, quý trọng như vàng ngọc mà lại bị một kẻ biến thái nhìn trộm thật sự không thể nuốt trôi nổi cục tức này được.