….
Tưởng cậu đi đâu, hóa ra lại là quay lại trường đó làm thủ tục xin nhập học cho Gia Hưng, dường như cậu đang rất gấp gáp thực hiện kế hoạch của mình. Chạy tới chạy lui làm giấy tờ, bận rộn cả ngày cuối cùng cũng thuận lợi cho con trai nhập học. Nhưng nhờ đó mà cậu mới hay tin chủ nhật tuần trường này sẽ có lễ hội có mặt phụ huynh. Cơ hội tốt lại đến với cậu rồi!
Hết việc, tối đó cậu không về nhà mà lại tới nhà hàng của đầu bếp Chung, bạn của mình để ăn. Ăn no nê từ chiều đến tận tối muộn ai gọi điện thoại cũng không nghe máy. Mãi đến lúc nhà hàng vắng khách, cậu liền vào bếp gọi Chung ra ngoài nói chuyện. Hai người bạn lúc này mới ngồi lại, Gia Nguyên cũng không quá dài dòng, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề:
"Tao tới đây là có việc cần mày giúp đỡ. Nếu mày chịu giúp tao sẽ trả công hậu hĩnh cho mày."
Chung có chút thắc mắc, trong đầu ngầm suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười khá dè chừng đáp:
"Là chuyện gì? Đừng dụ tao làm chuyện xấu đó."
Gia Nguyên bật cười:
"Ha ha, đương nhiên là không phải chuyện xấu. Tao nghe nói mày có nhiều bạn bè ở nước ngoài, tao muốn nhờ mày tìm một người độc thân, gia thế tốt, sự nghiệp ổn định, tốt tính hiền lành để làm mai cho một người bạn của tao."
"Bạn của mày? Ai vậy?"
"Cô ấy tên Thùy Duyên, 24 tuổi, đang mang thai sắp sinh rồi. Nhưng chờ mày tìm được một người thích hợp thì chắc cô ấy đã sinh xong. Tao muốn người đàn ông chọn làm mai phải bản lĩnh, ấm áp và chấp nhận được chuyện cô ấy từng sinh con nhiều lần và nếu được thì phải thương yêu con riêng của vợ. Mày tìm được người đó không?"
Chung dừng lại suy nghĩ một lúc như đang lục lại trí nhớ, sau đó thì mỉm cười, đáp:
"Người nước ngoài rất phóng khoáng, chuyện từng sinh ra chẳng là gì cả miễn là xinh đẹp thì đều được. Bạn bè của tao cũng có vài người được gần giống tiêu chuẩn của mày, nhưng lại sợ bạn mày không chịu."
"Cô ấy ban đầu nhất định sẽ không chịu, cho nên tao mong là anh chàng kia có tình cảm với cô ấy trước rồi từ từ chinh phục. Cô gái này rất tốt, việc gì cũng có thể làm, lại rất chung thủy, cưới về không sợ thiệt đâu."
"Ừm, để tao cố tìm người làm mai cho bạn mày. Cho tao vài tuần có được không?"
"Được chứ. Lâu cũng không sao, cô ấy còn chưa sinh con ra mà. Cứ thong thả mà tìm."
"Vậy thì được..."
Nói được mục đích của mình ra, Gia Nguyên cũng không muốn ở lại thêm nữa. Cậu nhanh chóng lấy cớ bận việc mà tạm biệt bạn ra về. Ra tới xe, cậu thở phào một hơi rồi nghĩ tới Giao Giao đang bệnh mà lấy xe đi tới tiệm thuốc. Đảo đảo lòng vòng trong tiệm một hồi cậu mới quyết định mua vài hộp vitamin và viên sắt để bồi bỏ. Mua xong, cậu lại tiếp tục lái xe đến trước cổng biệt thự nhà Giao Giao. Lúc này trời cũng đã khuya nên nhà Giao đã tắt đèn hình như đã ngủ. Gia Nguyên đắng đo sợ trong nhà còn vệ sĩ và camera nên không vào vội. Đậu xe quan sát tầm nửa tiếng hơn, cậu suýt định đi về thì một chiếc xe ô tô bất ngờ xuất hiện dừng lại trước cổng. Chưa hết bất ngờ cậu đã thấy Giao bước ra khỏi xe cùng Hùng. Chẳng biết hai người họ đang làm gì vào giờ khuya này nhưng cậu vừa nhìn đã thấy tức, nếu là cậu thì cô sẽ không bao giờ có cơ hội đi khuya như thế này. Hùng và Giao chào hỏi vài câu rồi Hùng ra về. Nhân cơ hội Giao định đi vào nhà, Gia Nguyên cầm bịt thuốc mình mua tung cửa chạy thật nhanh ra ngoài gọi lớn:
"Giao!"
Tiếng kêu khiến cô giật mình ngoảnh lại, nhìn thấy Gia Nguyên chạy tới sắc mặt cô liền trở nên hốt hoảng vội vả chạy vào trong nhưng lại không kịp mà bị cậu nắm được tay kéo lại. Tình hình lúc này khó giải quyết, Giao nhăn nhó nhìn vào nhà như canh chừng rồi nhìn sang người làm ra hiệu cho người đó quay lưng đi sau đó nhìn lại Gia Nguyên vừa nói vừa kéo tay mình lại:
"Cậu tới làm gì nữa vậy? Không phải nói ở bệnh viện sao?"
Gia Nguyên cười tươi, ánh mắt mừng thầm trả lời trong vui vẻ:
"Anh mới xuất viện hồi sáng. Em nói em bị bệnh, bệnh đã hết chưa mà làm việc về khuya thế? Lại còn mặc váy ngắn, em không lạnh à?"
Cô đầy cọc cằn, trả lời:
"Chuyện của tôi không liên quan tới cậu. Cậu đi về đi, tôi mệt rồi."
Nói xong, cô liền quay lưng đi. Cậu sợ không kịp nên vội nhét bịt thuốc vào tay cô rồi mới chạy ra xe cho cô không thể trả lại được. Cầm bịt thuốc trên tay, cô hoang mang nhìn lại thì cậu đã chạy đi, có gọi chí chóe kêu thế nào cũng không quay lại. Thấy cậu đã đi xa, cô đành bất lực nhận lấy đem vào nhà nhưng cũng chẳng thèm ngó đến, tiện tay đưa cho người giúp việc vứt giùm rồi vào nhà…Khi cô về thì chú Kính đã ngủ say nên không hay biết, cô lại cảm thấy rất mệt tự nhiên không muốn ngủ cùng chú nên sang phòng dành cho khách để ngủ. Tắm rửa xong, trước khi lên giường cô dành chút thời gian chăm sóc da, lúc lấy điện thoại ra xem thì mới thấy có tin nhắn của Gia Nguyên gửi đến với nội dung nhắc nhở cô uống thuốc mình đưa. Cô không mảy may tới, xóa nhanh tin nhắn rồi chặn luôn số đó. Tuy nhiên, cô biết việc chặn này không có ý nghĩa, đối với Gia Nguyên cái không thiếu nhất chính là tiền, có tiền thì có cả ngàn số điện thoại cũng được.
Chăm sóc da xong Giao Giao đi ngủ. Lúc bấy giờ Gia Nguyên vẫn ở trong xe bên ngoài chưa về và cũng không có ý định đi về. Cứ thế, đêm đó cậu ngủ lại trong xe, cố chấp ở trong lòng cậu không phải là dạng nhẹ, cứ hễ nghĩ tới là cậu chỉ muốn làm mọi thứ để đạt được mục đích quên mất cả bản thân đang từng ngày một lúng càng sâu vào vũng bùn không lối thoái.
….
Sáng hôm sau, Gia Nguyên trở về nhà liền kéo Gia Hưng ra xe nói là đưa con đi học. Thùy Duyên không ngờ lại nhập học nhanh như vậy, cô ta vội chuẩn bị cho con trai một chiếc balo nhỏ và một bài chiếc bánh để ăn. Đưa được Gia Hưng ra khỏi nhà, cậu liền ghé một cửa hàng mua thật nhiều kẹo để vào xe, lúc đi tiếp lại cẩn thận dặn dò con trai:
“Một hồi đến lớp cha sẽ chỉ cho con một bạn để chơi, con cứ đi theo bạn đó, cha cho mua kẹo bánh rất nhiều con tặng cho bạn đó ăn dần, bao giờ hết cứ nói với cha. Con phải ăn nói đàng hoàng, đối xử tốt với bạn đó, nhắc đến cha nhiều một chút, nhớ là nói cha rất tốt. Chiều cha đến đón sẽ hỏi lại một ngày con đã làm gì. Đã nghe rõ chưa?”
Đứa trẻ Gia Hưng có chút lo lắng, trong ánh mắt hiện lên vẻ ngây ngô hoảng sợ:
“Cha không ở lại trường với con sao?”
“Không. Sợ rồi à? Không phải nói muốn đi học sao?”
“Con nhớ mẹ, đi về nhà đi!”
“Đã đi rồi thì không có dễ về đâu. Con trai mà sợ cái gì, ở trường cũng chẳng ai làm thịt mày. Đi học cho biết với người ta, suốt ngày ở nhà mẹ mẹ. Không có mẹ mày cũng không có chết đâu, tao thử rồi.”
Càng nghe cậu nói thằng bé càng sợ, nó rưng rưng nước mắt rồi òa lên mà khóc. Gia Nguyên mặc kệ nó mà lá xe càng nhanh hơn. Tới nơi, cậu lôi thằng bé khóc mếu máo xuống xe, một chút nương tình cũng không có. Vào đến sân trường, đúng lúc nhìn thấy An Lạc đang chơi leo lưới cùng bạn, cậu liền bế Gia Hưng lên chỉ tay về hướng An Lạc dặn dò kĩ lại:
“Đó, bạn gái đang leo trên lưới đó mày phải làm bạn bằng được cho tao, nếu không được tao bỏ mày ở đây luôn, không cho mày gặp mẹ nữa.”
Gia Hưng sợ cậu nên chỉ biết gật đầu nhưng vẫn khóc mếu máo ôm cổ cậu suýt ngạt. Nhìn thấy còn trai mình nhút nhát như thế, cậu quả thật không an tâm lắm, tuy ngoài mặt rất cứng rắn nhưng trong lòng vẫn mềm mỏng. Cậu để con trai xuống, kéo tay nó đi lại chỗ đám đông, đeo balo cho con rồi bỏ lại giả vờ ra về nhưng thực chất là trốn lại sau bụi cây để quan sát. Gia Hưng tưởng cậu đi thật nên càng khóc nhiều hơn, nó cứ đứng không dám đi đâu. Sự ồn ào của nó làm cho những đứa trẻ xung quanh bắt đầu chú ý, vài đứa trẻ mạnh dạn đi đến gần xem trong đó có cả An lạc. Trong một đám đông chỉ có hai đứa trẻ mắt nâu, màu tóc nâu sáng rõ mồn một làm những đứa trẻ khác thích thú chỉ trỏ. Trước giờ chỉ có mình An Lạc đặc biệt có màu tóc này, nay lại có thêm một bạn khác y như vậy, An Lạc như tìm được đồng loại, lập tức bước tới bắt chuyện với Gia Hưng. Hình như do là anh em ruột nên hai đứa vừa nhìn đã thấy quen, nhanh chóng đi cùng nhau. Gia Nguyên ở phía xa nhìn thấy hai con trai con gái của mình hòa thuận không kiềm được vui mừng mà rưng rưng nước mắt, trong lòng cậu chỉ ước các con đều yêu thương nhau như thế mà thôi. Cậu tiếp tục ở lại trường quan sát hai đứa trẻ không dám về vì sợ Gia Hưng giữa chừng khóc đòi mẹ, cả ngày hôm đó cậu không rời khỏi con trai nửa bước. Buổi trưa ở lại trường để ngủ Gia Hưng khóc đòi về, cậu đành ra mặt ở bên cạnh ru cho con trai yên. Đối với những đứa con này cậu không yêu thương nhưng trách nhiệm phải chịu thì đã in sâu trong tiềm thức nên khó lòng mà bỏ lơ được.
Cả một ngày mệt mỏi quan sát con trai, Gia Nguyên nhận ra so với An Lạc thông minh nhanh nhạy, thích hoạt động thì Gia Hưng ù lì nhát gan và kém thông minh hơn rất nhiều lần. Chẳng hiểu sao thụ tinh nhân tạo chọn lọc kĩ mà lại thua một đứa bé gái sinh sản tự nhiên, khiến cậu càng cảm thấy mình với Giao Giao hợp lại mới ra được nồi giống tốt nhất. Tiếc là giờ gần có đứa con thứ năm với Thùy Duyên, chẳng biết trong năm đứa đứa nào sẽ làm nên trò trống rạng danh mặt mũi, chỉ thấy cả một đám bom nổ chậm một ngày nào đó sẽ phản lại cậu. Đối với cậu, những đứa con sinh ra không phải do cậu quyết định, cậu cũng không làm gì để có chúng, nói trắng là bị động hoàn toàn. Nhưng trong mắt con cái thì việc cậu không thương yêu chúng chính là cái ghét bỏ thậm chí là hận sâu trong tim, chúng sẽ trách móc cậu đã không làm tròn trách nhiệm. Việc này thật quá mệt mỏi, chẳng biết ai mới là người sai, nhìn góc độ bên nào cũng thấy phần hợp lý. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu được.