Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 159: Kẻ Bám Đuôi.



Mặt Gia Nguyên sầm lại, biểu cảm đè nén sự nóng nãy vào lòng. Nhìn cô rồi, mắt cậu cũng rưng rưng. Tới lúc cảm xúc dâng lên cậu lại cảm thấy lúng túng bèn lấy một điếu thuốc và bật lửa ra hút. Khói thuốc phà ra làn khói đầu tiên, khung cảnh căn phòng liền trở nên ảm đạm. Nhìn lặng một hồi, cuối cùng cậu cũng kiềm chế được cảm xúc, biểu cảm trở lại với vẻ mặt ngỡn nhỡn lùi lại ngồi xuống ghế rồi nhìn cô mà cười, nói:

“Em chán anh? Chán anh chỗ nào cũng tốt hơn ông ta sao? Nực cười! Anh đẹp trai, trẻ trung, cao ráo, nhà giàu, học giỏi, nam tính, có thể sinh sản. Còn ông ta thì già, bị vô sinh, còn bị cận nặng, lùn, chưa nói tới không chừng bị yếu sinh lý. Anh hỏi thật, trong mắt em ông già đó tốt chỗ nào vậy? Em kém ông ta 13 tuổi, xứng tấm chú cháu đó. Nếu đổi lại là anh năm 13 tuổi mà buông thả thì tới tuổi của ông ta, anh đẻ ra được mười đứa con gái bằng tuổi em.”

Cô hít mạnh gạt nước mắt đi, mặt nghiêm túc lại. Vẻ mặt chán nản đảo mắt nhìn sang chỗ khác rồi trả lời cậu:

“Ông ấy dịu dàng, không bao giờ đánh tôi, cũng không bắt ép tôi phải sinh con như cậu.”

Cậu nhếch môi cười khinh bỉ:

“Hức! Không bắt em sinh con là phải rồi, ông ta làm gì cho em con cái được mà đòi hỏi. Không có thằng đàn ông nào mà không muốn vợ sinh con cho mình, nếu ông ta mà có khả năng thì cũng sẽ ép em thôi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, em lúc nào cũng nói anh ép em sinh con làm em đau khổ lắm. Vậy mà đẻ đứa con gái ra em coi nó như vàng ngọc sống chết không thiếu được. Rõ ràng là có anh em mới có con, vậy mà em không quý anh lại đi quý đứa con rồi chuyển sang ghét anh. Có ai uống nước quên nguồn như em không? Phận đàn ông thật quá bạc bẽo, phụ nữ chơi xong đều phủi mông đi coi như không quen. Hầy….”

“Cậu đừng ở đó điêu hoa mồn mép nữa. Con tôi đẻ thì tôi thương, còn cái loại đàn ông như cậu tới cơn thì tìm chỗ trút vào có cần biết tới ai là ai đâu. Nếu tôi không bỏ cậu thì cậu cũng không biết tới hai từ thương con, cậu mê con trai mà, đòi tôi sinh thêm đứa con trai cho cậu. Tới lúc con mới đẻ mấy tháng không chịu nổi liền đi tìm vợ nhỏ rồi có con với người ta. Phận cậu có bạc bẽo lắm thì cũng do chính cậu còn không tôn trọng nhân phẩm của mình thì ai mà tôn trọng cậu được? Tôi chỉ cầu trời cho bốn đứa con trai của cậu sau này lớn lên chẳng đứa nào chăm cậu về già, cho cậu ở đó mà nếm mùi cay đắng.”

“Hầy…nói tới nói lui em vẫn trách chuyện anh ngoại tình. Anh đã kêu bỏ qua rồi mà.”

“Bỏ qua? Sao lúc cậu nằn nặc đòi tôi đẻ, tôi nói cậu bỏ qua cho tôi cậu không bỏ? Những việc cậu làm, xứng đáng nhận quả báo về già cô độc trong viện dưỡng lão.”

Nghe tới đây, Gia Nguyên liền bật cười, hai mắt cong lên cười thành tiếng khàn:

“Ha ha…Em nói đúng chuyện anh sợ rồi. Anh thì không hi vọng vào mấy thằng còn trai kia, anh hi vọng vào An Lạc của chúng ta thôi.”

“Nằm mơ! Cha của An Lạc là Gia Kính, nó không có nhiệm vụ gì với cậu cả.”

“Thế à? Chậc, thế là không ổn rồi! Vậy thì giờ chúng ta phải gấp rút sinh thêm đứa nữa rồi, sinh thêm lần hai em mới nhớ ra là sinh cho ai. Tối nay đi nhà hàng ăn cơm với anh nha? Chúng ta bàn xem đặt tên đứa thứ hai tên gì, sẵn sản xuất gấp một đứa cho nóng”

Lời của cậu làm Giao Giao có cảm giác như bị xúc phạm, cô nắm chặt nắm đấm lại, nghiến răng căm phẫn liếc nhìn cậu:

“Hạ lưu, bản chất của cậu không thay đổi được nữa rồi. Tôi không bao giờ muốn thấy mặt cậu nữa, lần sau còn để tôi gặp tôi sẽ gọi báo cảnh sát. Tới lúc đó đừng trách tôi không nương tình.”



Nói dứt lời, cô đi lại nhặt điện thoại lên bỏ vào túi xách rồi dứt khoát bỏ ra khỏi phòng trong bộ dạng mặc áo choàng tắm như thế. Thấy cô đi, Gia Nguyên cũng đứng dậy đi theo. Ra tới cửa thì cửa đã khóa, cô cố mở nhưng không được, cậu đi tới nhẹ nhàng lấy chìa khóa mở rồi đưa tay mời cô đi trước. Giao Giao vô cùng tức giận, cô đi thẳng xuống dưới đại sảnh đông người định tìm quản lý nói chuyện nhưng khi cô vừa bước tới đại sảnh thì đám người của Phỉ Báo đang ngồi chờ ở đó liền đứng dậy đi tới chặn trước mặt cô. Nhìn thấy chúng, cô cắn rắng đấm cho mỗi tên một cái vào mặt thế mà chẳng ai dám phản ứng lại cả. Gia Nguyên đứng ở sau bỏ tay vào túi quần thích thú cười, nhìn xung quanh mọi người đang chú ý cậu liền cất giọng cố tính nói lớn trêu chọc cô:

“Vợ à, đừng đánh người làm nữa. Lần sau anh không đến đây tìm mấy cô em xinh đẹp để massage nữa đâu.”

Nghe câu này, cô liền quay lại trừng mắt, cơn giận lên tới não, trán cô nổi cả gần xanh. Gia Nguyên khoái chí cười đùa cợt, nghe mọi người chỉ trỏ rằng mình đang bị vợ bắt ghen lại thấy vui sướng. Biết không chơi lại kẻ bất cần đời, cô chỉ còn cách nhìn sang quản lý của thẩm mỹ viện mà quát lớn:

“Sau này có chết tôi cũng không tới nơi này nữa! Chuyện hôm nay, các người phải trả giá!”

Dứt lời, cô đi thằng ra ngoài cửa, mặc kệ chân vẫn đang đi dép bông, người vẫn mặc áo choàng mà đi ra xe lái bỏ đi. Gia Nguyên chạy theo ra cửa nhưng vẫn không kịp tốc độ lấy xe khỏi chỗ đậu nhanh như cắt của Giao Giao. Xe cô đã đi, cậu đứng chống hông nhìn theo, ánh mắt cợt nhã ban nãy liền trở thành nghiêm túc, có chút trầm tư. Dường như xưa nay cậu chỉ giả vờ không biết suy nghĩ cho người ta xem mà thôi. Giao Giao đi được một lúc thì quản lý thẩm mỹ viện đem theo túi đồ chạy ra đưa cho cậu, cậu nhìn vào thì mới biết đó là quần áo của cô vẫn chưa kịp thay bỏ lại. Thứ này vừa hay lại đúng ý của cậu rồi, cậu trở vào xe nhưng chỉ giữ lại một người lái xe còn số còn lại bị bỏ lại. Trong lúc xe chạy, cậu chăm chút lấy từng món đồ trong túi ra. Lấy tới chiếc áo lót đỏ bằng ren của cô cậu liền ngửi trong sung sướng như hưởng của trời cho.

….

Chừng 1 tiếng sau, Giao Giao trở về nhà. Trên đường về cô đã ghé một shop thời trang để mua quần áo mặc vào. Bước chân vào nhà, cô liền hít thở một hơi thật sau, cố gắng trút hết bực tức không vui ở ngoài cửa. Khi tâm trạng đã ổn, cô lập tức đi tìm chú Kính. Tìm một hồi cô mới nhìn thấy chú Kính đang đọc sách ở gần hồ bơi. Chú đeo kính cần, dáng ngồi thẳng lưng, người mặt áo sơ mi trắng, quần rộng dài, bộ dạng tri thức nghiêm túc đó làm cho cô cảm thấy hứng thú, muốn phá bộ dạng đó đi. Việc trước tiên, cô lặng lẽ đi lên lầu bảo người giúp việc vào phòng chơi với An Lạc đừng cho nó xuống nhà và cả người giúp việc cũng không được xuống. Tiếp theo, cô gọi nhắc nhở vệ sĩ đang ở gần đó lập tứ rời khỏi. Bước cuối cùng, cô vào phòng tắm tắm rửa, thay một bộ váy lụa dài đầy quyền rũ, sau đó đi đến bể bơi. Lúc cô tới, chú Kính hoàn toàn không nhận ra, cô cũng không cần báo cho chú biết trước mà trực tiếp đi lại kéo sách của chú ra, rồi ngồi lên đùi. Chú Kính bị làm cho bất ngờ, vội chính mắt kính lại, hỏi:

“Em về rồi đó à? Có đói không anh bảo người nấu gì cho em ăn?”

Cô lắc đầu, tay nâng niu gương mặt chú. Mắt cô nhìn thăm thẳm, trong lòng biết rằng chú đã không còn trẻ nữa rồi nhưng không hiểu sau cô lại thấy ấm áp khi ở cạnh chú hơn bất kỳ ai. Môi cô muốn hôn, liền hôn lên trán, lên mũi rồi lên cằm, cuối cùng là khóa chặt môi chú. Chú chiều theo nụ hôn của cô, hai tay ôm lấy eo cô không muốn rời. Mãi đến khi cô dừng, chú mới hỏi:

“Chuyện gì vậy? Sao tự nhiên em lạ thế?”

Gương mặt cô toát lên vẻ phiền não nhưng lại không muốn nói ra. Ánh mắt cô tập trung lên môi chú, thân dưới xít sát kẹp lấy người chú rồi nói:

“Em muốn sinh con cho anh quá, nếu con của em được một phần giỏi giang như anh thì tốt biết mấy.”

Nghe câu này, lòng chú liền bâng khuâng, chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc thế và cũng chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến thế. Giao Giao còn trẻ, ham muốn còn nhiều, cô muốn chú làm gì chú cũng cho được thế nhưng đến đứa con thì chú lại không đáp ứng được. Lúc này, cô bỗng muốn cởi nút áo của chú ra, chú không kiềm được lòng nữa, trực tiếp bế cô lên đem lên phòng, cùng nhau ân ái mãnh liệt.

.



.

.

Sau khi xong, chú Kính vẫn ôm Giao Giao trong lòng, hai mắt mơ màn hôn lên bờ vai tròn trịa trắng nõn của cô. Chú nhớ tới chuyện tối qua cô nói, hôm nay muốn hỏi rõ nên lân la gợi chuyện:

“Mỗi lần cùng anh thế này, em có cảm thấy hài lòng không? Có gì không hợp ý em cứ nói, anh nhất định sẽ sửa đổi ngay.”

Giao Giao mỉm cười, hai má đỏ ứng vẫn còn đang thở gấp đáp lời chú:

“Rất ổn mà, em có gì không hài lòng chứ?”

“Thật sao? Em có chê anh yếu không? Có cảm thấy trước kia Gia Nguyên đáp ứng em tốt hơn không?”

Nghe câu này cô liền khì cười, đưa tay nắm lấy tay chú:

“Vậy là đủ với em rồi. Còn trước kia với Gia Nguyên em làm gì có cảm giác mà so với anh được. Em chỉ yêu mỗi anh thôi.”

Chú Kính hài lòng, liền hôn nhẹ lên má cô. Đúng vào lúc ấy, đột nhiên ở ngoài cửa có tiếng của An Lạc gọi lớn:

“Mẹ ơi! Mẹ, mở cửa cho con.”

Nghe tiếng con gái, hai người liền bật dậy mặc quần áo lại. Khi cả hai đã mặc xong, chú Kính thấy lại tư thế nghiêm nghị, bình tĩnh bước ra mở của cho An Lạc. Nhìn chú, An Lạc liền nói:

“Ba mẹ còn sáng mà đã đi ngủ rồi sao?”

Chú Kính lúng túng không biết trả lời làm sao, định khom xuống bế con bé lên để đánh trống lãng sang chuyện khác thì con bé đột nhiên lại chạy băng vào phòng. Chú hốt hoảng định cản lại nhưng đã không kịp nữa, con bé nhanh chân nhảy lên giường ôm lấy Giao Giao chỉ vừa kịp mặc váy vào còn chưa kịp mặc áo lót. Ngay khi ôm lấy cô, An Lạc liền hỏi:

“Mẹ, cô giáo nói chủ nhật tuần sau trường sẽ tổ chức trò chơi. Các bạn đều dẫn ba hoặc mẹ theo để chơi cùng. Hôm đó mẹ có rãnh tới trường chơi trò chơi với con không?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv