Nam quản lý chạy tới, vội vã kéo nhân viên nữ ra sau, cung kính cúi nhìn Gia Nguyên, lẹ miệng chen vào cuộc hội thoại đang căng thẳng, nói:
“Chào cậu Nguyên, lâu quá mới thấy cậu Nguyên về nước. Nhân viên mới không biết chuyện, cậu đừng tức giận.”
Thấy có người nhận ra mình, Gia Nguyên liền nhìn cho thật kỹ nhưng lại thấy khá lạ lẫm nên hỏi lại:
“Anh là ai vậy? Sao lại biết tên tôi?”
Nam quản lý vội trả lời: “Người có tầm ảnh hưởng như cậu đương nhiên chúng tôi ai cũng phải biết rồi. Hôm nay cậu tới đây, chúng ta phải tiếp đón thật chu đáo. Tôi dẫn cậu vào phòng khách để bà chủ chúng tôi đón tiếp có được không?”
Gia Nguyên không nghĩ ngợi gì nhiều, trực tiếp từ chối thẳng:
“Tôi không rãnh. Bây giờ tôi muốn gặp Giao. Cô ấy đang ở đâu?”
Nam quản lý đắng đo không dám tùy tiện nói, bởi vì đắc tội với ai cũng đều nhận phần thiệt về mình. Anh ta biết vụ Gia Nguyên đi tù vì tội cưỡng hiếp Giao Giao, cũng biết cả chuyện Gia Nguyên có mâu thuẫn với tập đoàn LG, bây giờ không khôn khéo xử lý thí sẽ phải gánh hậu quả. Suy nghĩ mãi một lúc, cuối cùng nam quản lý mới nghĩ ra cách, vội nói với Gia Nguyên:
“Thẩm mỹ viện chúng tôi không thể tùy tiện đưa người lạ đi gặp khách hàng được. Nhưng mà...”
“Nhưng mà thế nào?”
“Nếu cậu Nguyên đây cũng là khách hàng, rồi tình cờ gặp người muốn gặp thì chúng tôi sẽ không vi phạm nguyên tắc.”
Gia Nguyên nghe tới đây liền cảm thấy khá thích người quản lý biết điều này, cậu cười rồi đeo kính râm vào, Phỉ Báo và đám đàn em cũng đi tới, cậu liền nói với họ:
“Đi vào nghe tư vấn dịch vụ chút đi, muốn làm gì thì cứ làm, tôi trả.”
Nói xong, cậu liền nhìn sang quản lý, người quản lý vội đưa tay mới cậu đi theo mình. Cứ thế mà Gia Nguyên thuận lợi bắt đầu kế hoạch của mình.
Một lúc sau, qua vài lời gợi ý của nam quản lý mà Gia Nguyên biết được hiện tại Giao Giao đang massage, cậu ngay lập tức muốn làm massage ở cùng phòng với cô. Nhưng khổ là nam nữ thường chia riêng khu vực massage, Gia Nguyên không vào cùng phòng với cô được. Nam quản lý đứng giải thích đến khan cả tiếng mà cậu một mực nói phải vào cùng phòng, nếu không sẽ đập nơi này. Quản lý cảm thấy mệt mỏi vô cùng, thấy không lo được vụ này nên đành bảo cậu chờ để đi đợi xin ý kiến của giám đốc. Gia Nguyên ngoài mặt gật đầu đồng ý nhưng trong lòng sớm đã có kế hoạch. Chờ khi quản lý vừa đi, Gia Nguyên âm thầm tìm tới các phòng massage rồi lén mở cửa từng phòng để xem. Liên tiếp ba căn phòng không có Giao Giao, đến căn thứ tư khi vừa hé cửa ra đã thấy Giao đang được ngâm chân trong nước hoa hồng. Gia Nguyên đắc ý nhếch môi cười rồi khép cửa lại. Con mồi lúc này đã trong tầm ngấm, cậu đứng bên ngoài kiên nhẫn chờ đợi cơ hội, trong lúc đó liền lấy ra vài điều thuốc để hút. Khoảng 30 phút sau, cậu dụi tắt điếu thuốc rồi mở cửa bước vào. Lúc này Giao Giao đang ở sau bức màn, bán khỏa thân nằm trên giường để nhân viên massage lưng. Gia Nguyên không nói lời nào, đi cũng không tạo ra chút tiếng động, âm thầm bước tới phía sau nữ nhân viên đang làm việc kéo cổ, bịt miệng lôi cô gái đi. Nữ nhân viên bị làm cho hoảng sợ cố gắng phản kháng nhưng rồi không đánh lại sức mạnh to lớn của cậu. Chỉ trong vài nốt nhạc, cậu nhét khăn vào miệng, lấy thắt lưng trói cô ta lại rồi xô ngã khỏi phòng sau cùng khóa trái cửa với một ánh mắt gian ác. Cánh cửa đã khóa, không gian bây giờ chỉ còn hai người ở trong một căn phòng có đủ giường và bối cảnh ánh đèn mờ mờ cùng vài đóa hoa hồng lãng mạn. Gia Nguyên không giấu được suy nghĩ xấu xa, cậu bước đến dưới chân của Giao Giao. Bấy giờ, Giao Giao không ngủ nhưng tâm hồn đang thả lòng hết mức, hoàn toàn mất cảnh giác và cũng không nhận ra có gì lạ. Gia Nguyên thấy cơ hội đã tới liền nhanh tay nhúng rửa vào thao nước ấm bên cạnh rồi thấm một chút dầu massage thơm ngát lên tay, từ từ chạm nhẹ tay xuống làn da lưng trắng mịn màn của Giao Giao. Cảm giác da thịt gần gũi thế này thật khiến Gia Nguyên không sao rời mắt được, cậu nhìn chăm chú vào từng đường nét một, bộ ngực tròn bị đè nén đang căng sang hai bên, chiếc eo thon thả kéo dài xuống là phần hông to gợi cảm đến mức phải suýt xoa rằng quá hoàn hảo. Gia Nguyên không dám tin có một ngày mình sẽ được chạm tới những nơi trên cơ thể cô năm xưa vốn thuộc về mình, cậu thèm khát nuốt nước bọt mấy lần…Được nhìn, được chạm bao nhiêu đây đã đủ, Gia Nguyên hít một hơi thật sâu rồi thu tay lại, quay sang lấy khăn lau tay mình và nói:
“Massage xong rồi, ngồi dậy nói chuyện với anh chút đi.”
Nghe chất giọng đàn ông quen thuộc này, Giao Giao lập tức mở mắt, hoảng hốt kéo khăn che người ngồi dậy. Vừa nhìn thấy Gia Nguyên cô đã không dám tin vào mắt mình, chân mày liền nhíu lại, cảm giác tức giận, cô hét lên:
“Gia Nguyên! Lại là cậu, cậu tới từ lúc nào? Sao lại biết tôi ở đây? Cậu lại theo dõi tôi nữa à?”
Gia Nguyên mỉm cười gian xảo, đi lùi ra sau ngồi lên bàn, lấy cành hoa hồng đang cấm trong bình hoa đưa lên mũi ngửi nhẹ rồi trả lời cô:
“Anh nói chắc em cũng không tin. Thật ra bây giờ anh hết tiền sài nên phải đi làm nhân viên massage. Khi nãy mới thay ca, nên anh vào đây. Nãy giờ anh massage cho em, em thấy tay nghề tốt thì bo cho anh chút tiền ăn sáng đi.”
Giao Giao nghiến răng, mắt lườm cậu chỉ hận không thể giết chết cậu mà thôi. Cô không muốn ở lại thêm nữa, lập tức kéo áo choàng tắm bên cạnh mặc vào lại rồi đi tới túi xách để sau tấm rèm chỗ thay đồ. Thấy cô vào đó, Gia Nguyên đứng dậy đi vào theo.Vốn dĩ định tiếp tục trêu đùa thêm một chút nhưng ai ngờ vừa vén rèm qua thì đã bị con dao bấm của cô kề vào ngực. Gia Nguyên biến sắc, lập tức đưa hai tay lên cao lùi lại. Giao Giao cũng không phải dạng vừa, cô bước tới theo, dao sắc nhọn cầm không run chút nào, ánh mắt cũng chả chút nhân nhượng. Sớm biết cô là người hễ cầm vũ khí lên là không có chuyện đùa, cậu đành hạ giọng cầu mong cô bỏ qua:
“Được rồi, anh không trêu em nữa. Em đừng nóng, dao rất sắc đó. Đừng làm bậy.”
Cô đã rất muốn đâm rồi, nhưng khổ nổi đâm vào thì tù tội, cô không muốn bẩn thanh danh. Thấy cậu đã chịu phục thù, cô mở điện thoại đang cầm bên tay kia lên, bấm gọi 113 rồi lạnh lùng báo án:
“Alo, cảnh sát có phải không? Ở chỗ tôi có một kẻ từng có tiền án hiếp dâm vừa mới ra tù….”
Gia Nguyên vừa nghe cô nói tới đây liền hoảng hốt vội lách người khỏi mũi sao sắc, lao tới giật điện thoại của cô rồi cúp máy. Tắt xong rồi, cậu không biết phải nói cô thế nào chỉ có thể tức tối chỉ tay vào mặt cô, muốn mắng nhưng lại không dám mắng, sau cùng cũng phải rút tay lại, căm lặng. Cô biết cậu bây giờ sợ nhất là lại dính vào chuyện tù tội, người có án tích còn chưa xóa mà lại phạm tội thì khó mà ngóc đầu lên nổi nữa. Gương mặt cô ngạo nghễ, thu dao bấm lại rồi khoanh tay trước ngực cười đểu cậu:
“Sợ rồi à? Tức lắm có phải không? Khôn hồn thì tránh xa tôi ra, trước khi tôi nổi cáu gọi báo công an. Ngựa quen đường cũ, tội nặng lắm đó nha.”
Cậu ấm ức, tức đến đỏ cả mắt. Vốn đã định không nhớ tới chuyện cũ nhưng giờ lại bị cô chọc cho phải nói, cậu không nhân nhượng nữa, trực tiếp nổi cơn lôi đình bước tới giật lấy con dao trong tay cô. Giao Giao dùng sức cố thủ, hai người cứ thế mà giằng co dữ dỗi. Cô đấu sức không lại Gia Nguyên, chỉ với vài phút, cậu đã lấy được dao rồi vứt nó đi. Bây giờ không còn gì phòng thân, cô sợ hãi lùi lại rồi chạy bỏ đi nhưng chính vào lúc đó lại bị Gia Nguyên túm tóc kéo ngược lại. Cô nằm gọn trong tay cậu, vừa đau đớn vừa bực tức hét lên:
“Cậu tới cơn điên rồi hả? Đầu tôi không phải để cho cậu nắm! Đồ chó chết! Đàn ông mà đánh kẻ yếu hơn mình liệu có còn là đàn ông không đó?”
Gia Nguyên trừng mắt, xiết tay mạnh hơn:
“Từ lúc em bỏ anh thì anh không còn là đàn ông nữa rồi. Em chửi anh là chó, anh công nhận mình là chó. Anh chỉ hận mình không ở trong hình dạng con chó để dễ cắn chết ông chồng già của em! Ở trong hình dạng con người này, chỉ mới ngủ với vợ thôi đã bị bắt tù tội hiếp dâm rồi, khốn nạn! Em coi mà liệu hồn, lúc anh còn cố làm người thì em đừng có chọc máu chó anh lên!”
Sự hung dữ này của cậu khiến cô sợ hãi mà căm nín, hai mắt cũng đỏ ửng lên. Biết phản kháng sẽ càng làm bị làm mình đau nhưng cô dần buông lỏng. Tuy rằng không kháng cự bằng hành động nhưng cô vẫn giữ ánh mắt lạnh nhạt, sắc đá đó để nhìn cậu. Giây phút nhìn vào mắt ấy, lòng cậu đau như thắt lại, cảm giác cô thật khó khuất phục và bất lực lại đến. Rồi sau cùng, cậu cố lấy lại bình tỉnh, bỏ tóc cô ra rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, giọng cũng hạ xuống nhẹ nhàng, nói:
“Sau này em đừng tìm cách chọc tức anh nữa, từ sau khi bị trầm cảm anh rất khó kiềm chế cơn nóng giận. Vụ việc năm đó là do em đột nhiên dắt con bỏ đi theo người đàn ông khác, anh là chồng, anh không ghen, không tức giận mới là chuyện lạ. Em hiểu cho anh, anh vì quá yêu em nên mới muốn em chỉ thuộc về anh. Em tha lỗi cho anh, đừng nhớ lại chuyện cũ rồi làm tổn thương nhau nữa.”
Cậu vừa dứt câu, cô liền lập tức xô cậu ra. Bây giờ sức chịu đựng của cô đã tới giới hạn rồi, cô rơi nước mắt nhưng vẫn cố giữ cho bản thân mạnh mẽ, tay chỉ vào mặt cậu, dứt khoát nói:
“Cậu biến khỏi cuộc đời tôi mới chính là cách để cả hai không tổn thương đó! Tôi có chồng rồi, tôi sống rất tốt, rất hạnh phúc, rất yên bình. Hiện tại Gia Kính hơn 40 tuổi rồi, tôi cũng đã 31, chỉ có cậu là vẫn đang ở tuổi hai lăm tươi trẻ. Cậu còn nhiều cơ hội, còn rất nhiều hạnh phúc đón chờ ngoài kia, cậu không có tôi thì cũng có người khác mà! Còn tôi, tôi đến độ tuổi này rồi, nếu mà vì cậu mà hôn nhân của tôi gặp trục trặc thì tôi biết tìm ai nữa đây? Còn cả Gia Kính nữa, ông ấy già rồi, không con không cháu, tôi không thể làm tổn thương ông ấy được. Cậu có yêu tôi thì làm ơn hiểu cho tôi, tôi đã rất mệt mỏi và chán cậu rồi.”