Đoạn clip mà Gia Nguyên gửi cô chưa từng nghe nói tới, lúc ngất trong phòng mổ cô cũng không nhớ Gia Nguyên đã hoảng sợ bao nhiêu. Đây là lần đâu tiên cô chứng kiến lại cảnh sinh tử của mình, cảm giác trong lòng cô bỗng trở nên khó tả. Đoạn clip không dài 1 tiếng như Gia Nguyên nói, cũng không phải là clip nóng khó coi. Giao Giao xem xong cảm thấy vô cùng xúc động, cô mới biết là Gia Nguyên cũng lo cho cô, nó làm lòng cô đâu đó nhớ đến lúc Gia Nguyên chăm con, và chăm cô lúc ở cữ. Cố kiềm xúc động, cô tắt đoạn clip rồi cho thẻ SD đó vào một chiếc hộp cất vào tủ. Chân cô khẽ bước đi lại cửa kính nhìn xa xăm ra bên ngoài bâng khuân suy nghĩ. Ngày trước do cô không có thiện cảm với Gia Nguyên nên đã không hề để ý tới những việc tốt cậu đã làm mà chỉ chăm chăm nhìn vào việc xấu mà thôi. Lúc mới sinh xong cô không làm gì được, chú Kính cũng không tiện đến gần chăm sóc nên chỉ có mỗi Gia Nguyên. Cậu chăm lo bữa ăn cho cô, thức trắng đêm để canh chừng cô. Phụ nữ sau khi sinh mỗ thường được dẫn ống tiểu trong thời gian đầu, Gia Nguyên nhiều lần không ngại dơ bẩn mà thay từng túi nước tiểu cho cô. Có nhưng chuyện như lau rửa, vệ sinh đặc biệt mà chỉ có vợ chồng mới làm được, mà phụ nữ lại không thể tự giải quyết nên phải nhờ chồng. Lúc sinh An Lạc là lúc cô thấy mệt mỏi và tiều tụy nhất, ai làm gì cô cũng không vừa bụng đặc biệt là Gia Nguyên. Mấy ngày sau khi sinh cô bị tắt sữa, Gia Nguyên phải xoa bóp đủ kiểu, tiếp xúc với nhau đã chẳng còn gì để giấu, từ đầu đến cuối khi phụ nữ sinh con chỉ có người chồng mới giúp được. Tính ra Gia Nguyên là thiếu gia nhà giàu được cưng chiều từ bé mà cũng không chê bai việc giúp vợ phục hồi sức khỏe sau sinh, cũng chưa từng chê sau khi sinh vợ mập mạp, xấu xí hay bụng có vết sẹo mổ. Những việc khác có thể là cậu sai nhưng việc làm tốt trách nhiệm của người chồng, người cha, cậu đều chưa từng làm sai bao giờ. Giao Giao không thích Gia Nguyên, cậu có làm việc gì tốt cô cũng sẽ lơ mắt bỏ qua, lâu dần đã quên mất đi những điểm tốt của cậu. Hôm nay Gia Nguyên gửi clip này không biết là có ý gì. Định để cô nhớ lại thời khắc hạnh phúc đón chào đứa con đầu lòng hay là nhắc cô về nghĩa vợ chồng năm xưa? Nhưng cho dù là ý gì thì dường như cậu cũng đã đạt được cả hai mục đích rồi, cô đã bắt đầu nghĩ tới những việc năm xưa mình vì thù hận làm mờ mắt mà bỏ qua.
Giữa lúc Giao Giao đang suy tư thì chú Kính bước vào phòng. Cô bị tiếng động làm cho giật mình rồi ngay tức khắc tỉnh khỏi suy nghĩ vội đi lại trước mặt chú Kính, hỏi:
“Anh có chuyện gì tìm em à?”
Chú Kính tươi cười đưa ta kéo cô ôm vào lòng, xoa nhẹ tóc cô, dịu dàng nói:
“Cả tháng qua em chịu khổ vì tập đoàn nhiều rồi, cảm ơn em nhiều lắm.”
Nghe câu này cô không giấu được cảm xúc mà mỉm cười ngước mặt nhìn chú:
“Là việc em nên làm mà. Làm xong việc đúng hẹn chúng ta mới có thời gian dẫn An Lạc đi chơi chứ.”
“Cũng phải. Tối nay về anh xuống bếp nấu cơm cho mẹ con em ăn. Lát nữa có mở tiệc, em nhớ đừng uống rượu, chúng ta tiếp một chút rồi về sớm ăn cơm nhà.”
Cô gật đầu, nhỏ bé dựa vào lòng chú: “Dạ.”
Hai người cứ như thế mà ôm nhau liếc mắt đưa tình, cảm giác tình cảm không khác trước là mấy mà còn thêm. Bên cạnh chú Kính thế này thì cô cũng gạt Gia Nguyên sang một bên. Nãy giờ suy nghĩ cô cũng ra rút ra được quyết đoán cuối cùng cho mình. Đúng là Gia Nguyên có điểm tốt nhưng điểm xấu kể ra đã che hết điểm tốt rồi. Có từng giúp nhau thì cô sẽ nhớ, nhớ bằng cách sẽ cố nghĩ thoáng cho cậu về vài việc làm trong quá khứ của cậu. Tất cả những thứ cần thiết chỉ là thời gian mà thôi.
…..
Trời vừa tối, tiệc của công ty bắt đầu. Giao Giao đã nói không uống rượu nhưng cũng không chối bỏ được mà uống vài ly. Chú Kính đi cạnh cô, từ lâu đã nói không với rượu nên rất dễ từ chối. Nhìn thấy cô uống càng lúc càng hăng say, chú có vẻ khó chịu. Đợi lúc không còn ai mời rượu nữa chú liền kéo cô đến một góc khuất ít người. Trong lúc cô còn chưa biết chuyện gì thì đã bị chút áp sát tường chấp vấn:
“Anh nói em đừng uống rượu mà, em không nhớ sao?”
Giao Giao nghe thế liền biết chú đang giận nên nhanh nhẹn đưa tay ôm lấy eo chú làm nũng:
“Em uống có mấy ly à. Em không uống nữa, chồng đừng giận.”
Chú rất dễ bị cô làm cho mềm lòng, được cái ôm này chú đã không muốn trách cô thêm rồi. Chú vuốt nhẹ lưng cô, khẽ giọng lại nói:
“Anh không giận, anh chỉ lo cho sức khỏe của em thôi.”
“Em biết rồi.”
Nói câu này xong, hai người họ bỗng nhiên nhìn vào mặt nhau mà không ai hẹn cả. Giao Giao có chút hơi men nên bắt đầu muốn đùa giỡn, tay của cô từ eo luôn nhẹ sờ lên mông chú. Hành động này của cô làm chú giật mình định đầy cô ra nhưng bất ngờ cô lại hôn nhẹ lên môi chú. Hôn xong, cô cười tươi rồi lại chuyển sang choàng tay lên cổ chú, nói:
“Tự nhiên giờ em muốn….”
Nghe câu này, chú đỏ mặt vội che miệng cô lại:
“Suỵt! Nói nhỏ chút, người khác nghe bây giờ.”
Cô gạt tay chú ra, lại nói:
“Anh sợ ai nghe? Mình là vợ chồng, người ta nghe thì cũng chẳng sao. Trừ khi…anh sợ bồ nhí của anh nghe.”
Chú Kính nhíu mày: “Em nói cái gì vậy? Anh làm gì có bồ nhí?”
Cô cười: “Nói không có bồ nhí thì phải chứng minh đi! Trong phòng làm việc của anh không phải có giường ngủ riêng sao, vã lại còn ít ai vào. Chúng ta vào đó, anh dám không?”
Tới đây thì chú đã hiểu ra ý đồ dụ dỗ của cô rồi. Nhưng trong người có chút hơi mệt, nên không muốn làm. Để không làm cô buồn, chú liền mỉm cười, dịu dàng xoa đầu cô:
“Bây giờ anh hơi mệt, để mai có được không? Ngày mai là chủ nhật, cả ngày anh sẽ ở nhà với em.”
Chú vừa nói xong thì bỗng trợ lý Hùng của chú tìm tới. Nhìn thấy người chú liền vội kéo tay cô xuống, chỉnh cà vạt ngay ngắn lại rồi nắm tay cô dắt lại chỗ trợ lý. Trợ lý biết vừa mới phá đám cảnh mặn nồng của vợ chồng họ nên có hơi ngại, mặt Giao Giao lúc đó đang thất vọng nên cũng không dễ coi mấy. Nói sao thì Hùng cũng là bạn trai cũ của cô, chú Kính cũng biết nên để nhìn thấy cảnh này cả ba ai cũng có chút gượng gạo. Để ngắt bầu không khí này đi, chú Kính buông tay cô để kéo Hùng đi chỗ khác. Cô đứng ở lại nhìn theo họ, vừa không hiểu sao lại khó xử vừa không hiểu sao chú lại từ chối mình trong khi một tháng qua cả hai thậm chí chỉ ngủ chung giường có mấy lần. Buồn bã, cô quay đầu đi vào thang máy định lên phòng làm việc nghỉ ngơi một chút cho tỉnh rượu. Đứng trong thang máy một mình, cô tự ngắm mình trong gương ở đó để coi mình có còn hấp dẫn hay không. Ngắm nghía kĩ lưỡng cô lại vô tình nhổ được một sợ tóc bạc. Mặt cô lúc đó liền biến sắc, sợ hãi mà tiếp tục soi kĩ mặt mình hơn và nhận ra da mặt đã lâu không chăm sóc kĩ nên đã nổi mụn cám ở mũi. Chuyện nổi mụn đối với cô quả thật là một chuyện rất kinh hãi, từ lúc mới lớn cô đã bị áp đặt là phải luôn xinh đẹp, không có chút khuyết điểm để vừa mắt Gia Nguyên nên tới tận bây giờ vẫn còn chút ảnh hưởng về vấn đề bắt buộc phải đẹp. Chỉ cần nhìn thấy một đầu mụn nổi lên là cô đã hoảng sợ đi tới thẩm mĩ viện chăm sóc da ngay, nó giống như một loại ám ảnh cưỡng chế khó lòng mà bỏ. Ngay lúc đó, cô không chờ được mà liền gọi đến thẩm mĩ viện để đặt chỗ để sáng mai đi.
Tối, cô về nhà cùng chú Kính. Chú giữ lời hức nấu cơm cho cô và con gái ăn nhưng cô ăn không nổi nữa, vừa ăn vài đũa đã bỏ lên phòng không nói tiếng nào. Nhìn thấy cô như thế tay chú tự nhiên cũng run vì hồi hộp, nhưng sợ con gái hiểu lầm là hai người đang có chuyện cãi nhau nên chú vẫn tỏ ra vui vẻ ngồi ăn cơm cùng con. Lát sau ăn xong, chú để chén cho người làm dọn dẹp rồi bế An Lạc lên phòng tìm Giao Giao. Lúc chú mở cửa bước vào thì cô đang đắp mặt nạ, chú chầm chậm đi tới ngồi lên giường rồi ra hiệu cho An Lạc đi lại chỗ cô. An Lạc nghe lời lập tức chạy lại ôm lấy eo cô, nói:
“Mẹ, chơi với con có được không?”
Giao Giao nhìn lại con bé, ánh mắt chiều chuộng vuốt ve, trả lời:
“Đợi mẹ một chút, con qua chơi với ba trước đi.”
An Lạc thất vọng nhìn sang cha, chú Kính lại không làm được gì đành đi tới bế con bé ra khỏi phòng, đưa con về phòng của nó rồi chơi chung con. Chú vẫn đợi Giao giữ lời một chút nữa sẽ qua chơi cùng An Lạc. Nhưng chú chờ mãi, chờ đến lúc tới giờ ngủ của An Lạc, con bé lên giường ngủ được một lúc mà Giao Giao vẫn chưa thấy qua. Chú vô cùng buồn, hôn nhẹ lên trán con gái rồi tắt đèn rời khỏi phòng con. Trong lòng chú lúc này đang nghĩ là do việc chú từ chối nhã hứng của cô lúc ở buổi tiệc nên cô giận mới không thèm quan tâm đến mình và cả con gái. Chú muốn xin lỗi cô nên trước khi về phòng chú đã xuống bếp chuẩn bị một dĩa dâu tây đỏ mọng đem lên. Trong lòng đang lo không biết nói thế nào để cô hết giận thì khi mới bước một chân vào cửa chú bất ngờ nghe thấy Giao Giao đang đứng gần cửa sổ nghe điện thoại, nói ngay đoạn:
“…Yếu, yếu lắm! Lúc đầu còn tạm được, càng về sau càng như không chịu nổi. Không có mạnh gì hết, chẳng khác gì phủi bụi, chán gì đâu! Bỏ thời gian ra mà chả được gì! Tôi đang nghĩ tới chuyện bỏ luôn đây.”
Do chuyện nãy giờ suy nghĩ trong đầu là về chuyện cô giận khi mình từ lúc lỡ từ chối nên Chú Kính ngờ ngợ nghĩ cô đang chê bai về mình với ai đó. Chú không biết chắc nên giả vờ đi vào đặt dĩa dâu tay lên bàn rồi hỏi cô:
“Nghe điện thoại sao? Em đang nói chuyện với ai vậy?”
Tiếng của chú làm cô giật mình. Vừa lúc cuộc gọi cũng kết thúc, cô đi lại giường kéo chăn xếp gối rồi nằm xuống, nói:
“Em nói chuyện với bạn. Bây giờ em phải ngủ rồi, em ngủ trước nha.”
Chú Kính ngạc nhiên:
“Mới giờ này đã ngủ sao? Còn sớm mà!”
Cô quay sang ôm gối ôm, vừa nhắm mắt vừa trả lời: “Em mệt rồi, ngủ sớm một bữa.”
Thấy cô như vậy, tâm hồn nhạy cảm của chú lại bị làm cho dậy sóng. Phen này chú chắc chắn là cô đang giận mình. Lo sợ, chú đi nhanh lại chỗ cô, chạm lên vai cô để gọi dậy, nhỏ giọng:
“Chuyện ở buổi tiệc đó…bây giờ anh không thấy mệt nữa, hay là…”
Cô không tỏ ra chút hứng thú nào, cũng không có chút phản ứng, chỉ nói:
“Em muốn ngủ sớm. Anh cũng nghỉ ngơi đi.”
Nghe câu này, tim chú liền cảm giác được có chút tổn thương. Chú không biết phải làm thế nào, chuộc lỗi cũng không được nên vô cùng hoang mang. Nhìn gương mặt của chú bây giờ thật khiến người ta cảm thấy thật khó coi.