Mặc dù đây là tin không tốt nhưng cậu vẫn không hoảng, vẫn bình tĩnh đứng dậy cầm tách cà phê của mình đi vào cùng quản gia…. Tới nhà chính, Gia Nguyên thần thái bước vào trong, nhìn thấy cả bốn đứa con trai đều bị Thùy Duyên dẫn tới cậu liền nắm chặt nắm đấm lại, dằn lòng bước đến trước mặt ông cố, hỏi:
“Ông cố, cho gọi con có việc gì không?”
Vẻ mặt của ông ấy rất khó coi, tay chỉ vào Duyên rồi thu lại, giọng mệt mỏi nói:
“Tự giải quyết đi, người ta tới tìm con.”
Nghe vậy Gia Nguyên liền quay lưng lại lườm cho Thùy Duyên một cái khiền cô ta sợ chết khiếp rồi nhìn sang biểu cảm của Giao Giao đứng cạnh chú Kính trong đám đông con cháu. Chú Kính thấy ánh mắt của cậu đặt vào Giao Giao thì liền bước lên che cô lại, hai người đàn ông lúc này chạm mắt nhau kịch liệt thù ghét. Nhìn một lúc, cậu bỗng bật cười rồi nghiêng đầu qua, dùng ánh mắt đáng sợ nhìn Thùy Duyên, hỏi:
“Cô đem chúng tới đây làm gì? Thấy cuộc sống của mình quá dài có phải không?”
Duyên sợ run rẫy, mấy đứa con nhỏ cũng sợ đúng nép vào chân mẹ. Đã tới nước này Thùy Duyên biết mình chỉ có thể liều mà thôi, cô đáp lại cậu:
“Em là mẹ chúng, em tới tìm cha cho con. Mấy đứa nhỏ nói nhớ anh.”
Gia Nguyên liền trừng mắt: “Cô nói gì? Hình như cô quên mình chỉ là người đẻ thuê thì phải. Cô có quyền nói mình là mẹ chúng sao?”
Thùy Duyên nén uất ức vào, nói tiếp:
“Em không đẻ thuê, em và anh đã được bà nội công nhận rồi, tuy rằng chưa đăng ký kết hôn nhưng việc vốn đã sắp đặt. Hôm nay em tới tìm anh là mong anh giới thiệu con của mình với ông cố để ông cố ghi tên con chúng ta vào gia phả nhà họ Tăng, cho em và các con một danh phận.”
“Nực cười! Đẻ thuê mà đòi có danh phận? Tôi cho cô biết, tôi chỉ nhận con, còn cô đã nhận tiền rồi thì nên im mồm đi.”
Sau câu nói đó, mọi người có mặt trong nhà chính bắt đầu xôn xao, không khí rất căng thẳng. Ông cố cũng chẳng biết nói gì chỉ nhìn sơ qua một lược thái độ của mọi người rồi rồi bỗng cất giọng, nói:
“Vợ Gia Kính đâu, ra rót trà cho ta.”
Nghe tiếng cháu dâu Giao Giao liền giật mình, gọi thế là gọi cô chắc rồi. Bất đắc dĩ lúc này cô phải lộ mặt đi lại chổ của ông cố, mà đến đó thì khác nào để cho Gia Nguyên và Thùy Duyên nhìn cô ba mặt một lời. Bao nhiêu ánh mắt lúc bấy giờ đều tập trung vào cô, cô hồi hộp rót trà cho ông cố xong liền vội đi lẹ để tránh đi. Nhưng chính vào lúc này, Gia Nguyên bỗng nhiên bước tới nắm lấy cánh tay của cô kéo lại. Giao Giao giật mình đẩy tay cậu ra, sợ hãi lùi lại, hành động này của Gia Nguyên làm cho chú Kính nổi cơn ghen, chú bước lên túm lấy cổ áo của Gia Nguyên một cách hung hãn, trừng mắt hỏi:
“Mày muốn gì? Ai cho phép mày đụng tay vào vợ tao?”
Cảnh bác cháu sắp đánh nhau này khiến cả họ nháo nhào, Giao Giao cũng hoảng hốt, đàn ông trong có mặt ở đó vội vào can nhưng tình hình không mấy khả quan, hai bác cháu vẫn cứ túm áo nhau dính như sam. Tình hình rối loạn, ồn ào như thế nhưng ông cố vẫn rất bình tĩnh, dường như là kế hoạch của ông ấy. Đợi đến khi Gia Nguyên và chú Kính bị kéo tách ra được, ông cố đặt tách trà lên bàn lại rồi mới cất lời:
“Thôi được rồi, đừng ôn ào nữa!”
Nghe tiếng ông cố, mọi người đều im thinh thít. Chú Kính đang máu lửa, gương mặt nóng giận nhìn sang Giao Giao, cô bâng khuâng chẳng biết nên làm thế nào. Lúc này, ông cố lại nói tiếp:
“Nhà họ Tăng xảy ra chuyện bất ổn, bác cháu nảy sinh mâu thuẫn vì giành đàn bà là chuyện chưa từng có tiền lệ. Chuyện cũng đã hơn hai năm mà hai đứa vẫn vậy thì ông già này đành ra tay sắp xếp rồi. Thế này đi, chuyện Thùy Duyên có gả cho Gia Nguyên không là do bà nội của Gia Nguyên quyết định, nhưng con cháu của nhà họ Tăng thì vẫn phải có danh phận rõ ràng. Ta tính, tạm thời để mấy đứa nhỏ và Thùy Duyên đều ở đây, từ từ rồi sẽ tính sau. Chiều nay làm lễ dù sau cũng vẫn cần một đứa con trai của Gia Nguyên cùng làm, vừa lúc có thể làm đúng lễ, không cần chế lễ ít đi. Ta nói vậy thấy thế nào? Vợ Gia Kính?”
Giao Giao giật mình vội trả lời: “Dạ, con không có ý kiến. Ông muốn sao cũng được.”
Ông cố liền gật đầu hài lòng: “Vậy được. Vậy trước lúc làm lễ, thân con làm dâu lớn nhất trong họ thì cũng nên giúp cho mấy đứa nhỏ. Lát nữa con cùng Duyên dẫn đứa con trai lớn của Gia Nguyên đi tắm rửa, coi như là giúp cháu chồng của mình chuẩn bị cho con trai đi… Ta nói xong rồi, bây giờ ta hơi mệt, ta về phòng trước đây, các con cứ tiếp tục ăn cơm.”
Nói rồi, ông cố đứng dậy vội để quản gia đỡ đi. Đây là hành động lãng tránh, cố ý không để cho Giao Giao phản ứng lại đây mà. Cô vô cùng bối rối, rõ ràng là không muốn liên can tới chuyện của Gia Nguyên nữa mà lại phải chăm sóc con cho cậu. Chú Kính vừa nghe đã nhận ra mưu đồ của ông cố rồi, chú tức giận hất mấy người đang giữ tay mình ra rồi đi sòng sọc tới chỗ Giao Giao kéo tay cô lôi đi. Gia Nguyên cũng đã hiểu ra ý đồ tác hợp của ông cố, cậu nở một nụ cười đắc ý rồi liếc mắt nhìn qua Thùy Duyên sau đó cũng rời đi.
….
Chú Kính dẫn Giao Giao về phòng, bấy giờ trên mặt chú đầy sự lo sợ, chú áp cô vào tường, đưa hai tay kìm chặt mặt cô, làm cô có chút không quen, căng thẳng nhìn vào mắt chú:
“Sao…sao vậy?”
Chú Kính nói trong bất an:
“Giao, Gia Nguyên đã ra điều kiện giống như em nói rồi. Thế lực của ông cố rất đáng sợ, nếu có ông ấy giúp chắc chắn chúng ta không chống lại nổi. Anh có ý thế này, hay là chúng ta sang Anh sống đi. Nội trong năm nay anh sẽ tranh thủ chuyển hết tài sản qua Anh, tập đoàn cũng chuyển trụ sở chính sang Anh luôn. Em có đồng ý đi với anh không?”
“Anh nói sao? Chuyển hết toàn bộ như thế làm sao xong trong một năm được? Ban đầu không phải anh nói Gia Nguyên không có gan ra điều kiện với ông cố à? Sao giờ anh lại lo sợ?”
“Anh tính sai rồi. Hai năm qua nó đã thay đổi, em nhìn cái bộ dạng của nó bây giờ như một tên tội phạm, chẳng còn coi anh là bác nữa, cũng chẳng coi ai vào mắt, không còn nể nan quy tắc nữa rồi! Xong lễ khuya nay anh đưa em về thành phố, ngày mai anh sẽ thuê vệ sĩ đi theo bảo vệ em.”
Giao Giao hoang mang vô cùng, chẳng biết ông cố đã nói gì mà lại khiến chú Kính vốn là người bình tĩnh lại trở nên lo sợ cuốn lên như thế. Cô không biết nói thế nào chỉ biết gật đầu làm theo lời chú mà thôi.
….
Đầu giờ chiều, trong lúc vợ chồng Giao Giao đang liên lạc với những người có thể giúp họ chuyển tài sản ra nước ngoài thì có quản gia đến gọi cô đi. Giao Giao chẳng biết từ chối thế nào, chỉ có thể nhìn chú Kính lưu luyến rồi bị quản gia đưa đi. Trong lòng chú Kính thừa biết là cô bị lôi đi chăm sóc cho con trai của Gia Nguyên nhưng chẳng thể cản được nên rất tức tối nắm chặt nắm đấm của mình lại, cố kiềm chế hết sức.
Đi một hồi, Giao Giao bị đưa tới một căn phòng. Quản gia không nói gì chỉ đẩy cô đi vào rồi đóng cửa lại. Lúc ấy cô rất hoang mang thì bỗng có đứa con trai lớn của Gia Nguyên chạy ra ôm lấy chăn cô làm cô giật mình đến thót tìm. Đứa bé là Gia Hứng, chỉ mới ba tuổi, nó ngây ngô ngước mắt nhìn cô, nói:
“Cô ơi, cha con nói cô rất thương con, sẽ cho con kẹo có phải không?”
Cô hoang mang đẩy nó ra nhưng nó cứ ôm không buông. Cùng lúc đó Gia Nguyên từ sau bức bình phong xuất hiện, nhìn thấy cậu đối với cô chẳng khác gì nhìn thấy ma, cô lùi lại sau để mở cửa nhưng cửa đã khóa từ lúc nào. Không thoát được, cô hoảng sợ vô cùng, vừa lơ mắt khỏi cậu để cạy cửa thì cậu đã đi đến nơi rồi vỗ vai cô. Giây phút đó cô điếng cả người, tim và cả các cơ quan như thắt chặt lại im thinh thít không dám phát ra tiếng động. Gia Nguyên mỉm cười một cách gian xảo, đưa bàn tay từ từ sờ lên mặt cô rồi bất ngờ bóp chặt cằm kéo cô ngược ra sau dựa vào ngực mình. Bị kéo bất ngờ như vậy khiến cô hoảng sợ, lại thêm bị kéo ở đằng sau khó mà kháng cự, cô chỉ biết cố hết sức cắn lấy tay cậu. Gia Nguyên như không biết đau còn trưng vẻ mặt biến thái cúi đầu thổi hơi vào tai cô làm cô nổi hết cả gai óc. Đứa trẻ đứng bên dưới hai người lúc ấy vẫn ngây ngô, hỏi cha:
“Cha, cha với cô làm gì thế? Sao cô lại sợ vậy?”
Giao Giao nghe tiếng của thằng bé liền mở miệng ra, vội vã cầu xin:
“Gia Nguyên, có đứa nhỏ ở đây, cậu thả tôi ra đi. Chúng ta từ từ nói chuyện.”
Mặc kệ cô nói gì, Gia Nguyên vẫn mạnh tay kéo cô cô lôi đi, đứa nhỏ bên dưới cũng bị cậu đẩy ra xa, cậu kéo cô vào góc rồi chống hai tay lên tường, ép cô vào giữa. Giao Giao lúc này mặt mày tái nhợt, mắt cô mở to nhìn Gia Nguyên nhưng cậu lại mỉm cười, nhỏ giọng hỏi:
“Sợ lắm à? Anh chẳng làm gì em đâu. Em đó, đi với ông già đó không hợp chút nào cả.”
Cô kiên định không khuất phục đáp lại lời chê bai của cậu:
“Ông ấy có già thì vẫn tốt hơn cậu. Cậu cố tính dẫn tôi tới đây làm gì? Chồng tôi mà biết sẽ đánh chết cậu đó!”
“Đánh anh sao? Ông ta đánh lại không?”
“Rốt cuộc cậu muốn cái gì? Muốn tôi thì cũng đã từng có tôi rồi, thậm chí là rất nhiều lần có tôi, tôi còn gì để cậu hứng thú nữa chứ? Bây giờ tôi đã ngoài ba mươi, từng sinh con, còn làm vợ của người khác hai năm, chẳng còn như thời còn con gái, có gì mà cậu tiếc!”
Cậu cười: “Em sinh con cho anh mà, anh đâu phải tên đàn ông tệ bạc đi chê bai cơ thể người phụ nữ sinh con cho mình. Còn việc em lấy ông già kia, anh cứ coi là em bị tai nạn, bị người ta ép buộc là được. Càng nghĩ như thế anh càng muốn giải cứu em khỏi ông ta.”