Gia Nguyên bắt đầu cọc cằn, cậu liếc mắt một cách đáng sợ rồi mở cửa đi ra khỏi xe, giận dữ đóng mạnh cửa lại rồi tự mình đi ra xa một chút, bắt một chiếc taxi khác đi mất. Người tài xế già vô cùng bất lực đành gọi báo cho quản gia rồi quay về nhà.
Sau khi lên taxi, Gia Nguyên đã kêu chạy tới quán bar. Chẳng bao lâu sau cậu tới quán bar và vào đó uống rượu. Mãi cho đến hai giờ rưỡi chiều cậu bắt taxi trở về nhà. Mất khoảng 15 phút sau cậu về tới, taxi chỉ đưa được tới cổng nên cậu phải đi bộ vào. Đi được một đoạn thì cậu bỗng phát hiện Giao Giao đang kéo vali đi giữa đường. Ban đầu cậu tưởng mình say quá rồi nhìn lầm nên mặc kệ mà đi tiếp. Gia Nguyên đi sau cô mà cô chẳng hề nhận ra, bởi vì lúc này cô rất khó thở nên chẳng còn tâm trạng quan sát nữa. Đi được một lúc, Gia Nguyên càng lúc càng nghi nhờ mình không nhìn nhầm, cậu thử bước đến gần để nhìn thử nhưng không ngờ còn chưa kịp nhìn thì cô đã ngã quỵ xuống đất. Giật mình, Gia Nguyên vội chạy tới đỡ cô lên, cô thở dốc nắm lấy cánh tay của cậu bóp chặt, không hề nhận ra là Gia Nguyên, cô nói:
“Anh…anh làm ơn dìu… tôi vào trong. Tôi khó thở quá.”
Đứng ở khoảng cách gần như này cậu đã nhận ra chính là Giao Giao rồi. Thấy cô không ổn cậu liền bề cô lên chạy thật nhanh vào nhà. Giao Giao chỉ tưởng là người làm trong nhà nên cũng không có phòng bị gì, cô nhắm mắt dựa vào vai cậu nghỉ ngơi. Gia Nguyên trực tiếp đi cô về phòng mình, đặt cô lên giường rồi tức tốc chạy ra ngoài gọi lớn:
“Quản gia! Quản gia! Ông đâu rồi! Trong nhà có bình oxi không?”
Quản gia không xuất hiện nhưng người làm vườn gần đó thì lên tiếng:
“Ở phòng của ông cố có hai bình oxi.”
Vừa nghe vậy Gia Nguyên lập tức chạy đi tìm phòng của ông cố. Tới phòng, cậu liền xông vào mặc kệ ông cố đang ngồi ngay trên giữa phòng uống trà đang ngớ người nhìn, cậu chạy vào ôm bình ô xi chạy đi mất dạng không kịp nghe ông cố nói một câu.
Lát sau, cậu chạy về phòng, vội vã, hối hả đặt mặt nạ vào mũi Giao Giao. Có được chút oxi, Giao Giao vội ôm lấy mặt nạ hít thở mạnh nhưng chỉ được một lúc bởi vì căn bản là phổi của cô bị tắc nghẽn, thở oxi chỉ là cách tạm thời. Nhìn cô sống dỡ chết dỡ thế này lòng cậu vô cùng đau và khó chịu, cậu nằm chặt tay cô, lo sợ hỏi:
“Thuốc của em đâu? Em để chỗ nào? Bộ quên ở nhà rồi sao?”
Cô lắc đầu. Biết cô không nói được, cậu quay sang xả bình oxi nhiều hơn để cô dễ thở rồi đứng dậy đi ra ngoài xem có chỗ nào mua thuốc cho cô không. Cậu vừa lái xe rời khỏi nhà một lúc thì chú Kính chạy xe về lướt qua tầm mắt của cậu. Lúc này cậu đã hiểu ra mọi chuyện, vội vã quay đầu xe trở về….
Chú Kính chạy xe thẳng vào trong sân trước phòng khách, tay chú cầm lọ thuốc vừa chạy tìm cô vừa gọi lớn:
“Giao, em đâu rồi? Có thuốc rồi đây!”
Gia Nguyên đứng ở bụi hoa gần đó âm thầm quan sát chú, ánh mắt như một kẻ sát nhân sắp ra tay giết người vậy. Chừng vài phút sau, Gia Nguyên rời khỏi đó để đi tới chỗ chiếc vali mà Giao Giao khi nãy bỏ lại, cậu kéo nó đi vào trong, bỏ ngay trước đầu xe của chú Kính rồi hậm hực bỏ đi, lái xe tiếp tục đến quán bar uống rượu.
Trong thời gian cậu đi, chú Kính đã kịp thời cho Giao Giao dùng thuốc rồi bế cô về phòng của hai người đã được sắp xếp từ trước, họ vẫn không hề biết phòng vừa ở là của ai và cũng không biết ai là người đưa Giao Giao vào phòng.
….
Tối đó, Giao Giao cùng chú Kính đến chào ông cố. Ông cố ngồi trên ghế nhìn hai người họ đang đứng cúi đầu, nhìn một lúc lại nhìn kĩ sang Giao Giao từ đầu tới chân rồi lắc đầu thở dài. Tiếng côn trùng kêu râm ran bên ngoài cùng với không khí căng thẳng lúc này làm cho Giao Giao hồi hộp. Thấy ông cố lắc đầu cô liền lo lắng nắm chặt lấy tay chú Kính. Ông cố tiếp tục thở dài lần hay rồi đứng dậy đi tới trước mặt cô, nói:
“Rốt cuộc thì cô có gì tốt mà khiến hai bác cháu một nhà tranh giành nhau sứt đầu mẻ trán như vậy? Lúc trước tôi thật quá xem thường cô. Hai năm nay không gặp thì thôi, gặp rồi thì phải nói. Cô sinh con cho Gia Nguyên mà ở với Gia Kính thì đứa con gái đó tốt nhất nên để cho Gia Nguyên nuôi, hoặc là để ở đây cho tôi nuôi. Con thì phải nhận cha, không có chuyện lộn xộn gốc gác như vậy, còn ra thể thống gì? Còn nữa, cái họ của con bé đó, nếu cô không đổi sang họ Tăng thì nó đừng mơ vào nhà thờ tổ nữa bước. Hôm nay cô không đưa nó tới là điều thông minh đấy.”
Giao Giao sợ hãi nhưng không khuất phục, cô ngẩng mặt nhìn vào mắt ông cô mà đáp lại:
“An Lạc là con cho tôi sinh ra, gốc gác của nó chính là tôi. Tôi sống với Gia Kính rất hạnh phúc, tôi về đây là vì Gia Kính muốn, không phải về đây để nghe ông trách móc.”
Ông cố trừng mắt: “Dám trả lời tôi sao? Con bé An Lạc đó, nói tới nói lui chắc gì nó là con của Gia Nguyên. Con người cô mê hoặc hai bác cháu trong một nhà, khiến hai người đàn ông điên đảo thì làm sao dám chắc cô không mê hoặc người khác ở bên ngoài.”
Nói khó nghe đến thế ông cố như đang khiến chú Kính nổi nóng. Chú Kính mất kiên nhẫn sau khi nghe câu nói đó, trực tiếp đứng chen giữa ông cố và Giao Giao, giấu kĩ cô ở phía sau mình, nghiêm nghị nhìn ông cố, nói:
“Ông đừng nói khó nghe như vậy. Giao Giao hiện tại là vợ của con, An Lạc gọi con một tiếng ba, từ lâu Gia Nguyên đã chẵng còn ảnh hưởng gì đến gia đình con nữa. Nếu ông bênh vực cho Gia Nguyện vậy thì con phải xin phép ông cho con tách khỏi họ giống như hai đứa em của con rồi.”
Mặt ông cố biến sắc rất khó coi nhưng sau đó lại nở một nụ cười thần bí, nói:
“Được rồi được rồi, Ta không nói nữa, Gia Nguyên mấy hôm nay cũng không nói tới, coi như ta lo chuyện bao đồng đi. Tối rồi, hai đứa về phòng mình nghỉ ngơi đi, sáng mai Gia Kính thức sớm tới từ đường bàn bạc công việc với mấy chú bác khác, đừng vắng mặt.”
Chú Kính nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ôm vai Giao Giao dắt cô rời khỏi phòng của ông cố. Bị người khác nói khó nghe như thế vốn dĩ Giao Giao đã có chuẩn bị tinh thần nên cũng không quá tổn thương. Về đến phòng riêng, chú Kính im lặng xem sắc mặt của cô, muốn cô nói vài câu trách móc lên người mình nhưng cô lại im không nói gì cả. Hai người họ ngồi trên giường cứ như thế mà im lặng. Lúc bấy giờ Gia Nguyên vừa từ quán bar trở về ghé sang phòng của họ để xem, cậu đứng ngoài sổ lén lút quan sát. Chú Kính ngồi giữ im lặng không bao lâu thì khó chịu buột phải nói ra, chú nắm lấy tay Giao Giao, nhẹ nhàng nhìn bàn tay đó rồi hỏi:
“Có phải em buồn lắm không? Lần này ông cố không vừa mắt em, sáng mai em đừng đến gần ông ấy. Anh sẽ cố gắng để họ chấp nhận, nếu không thể nữa thì chúng ta đoạn tuyệt quan hệ với họ.”
Chú nói thế càng làm Giao Giao nặng lòng, khó xử hơn. Cô thở dài gạt tay chú ra ngồi đứng dậy đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài. Gia Nguyên ở gần cửa sổ giật mình vội đứng nép sát vào tường, mắt cậu liếc nhìn khuôn mặt buồn bã của Giao Giao. Lúc này cô cất giọng nói tiếp:
“Gia Nguyên bản tính ngang tàn, cố chấp, không thích bị bó buộc. Cậu ta chịu bó mình làm theo những yêu cầu bà Khánh đặt ra đã là hết sức chịu đựng rồi. Bây giờ cậu ta lại đảm nhận chức trưởng tộc, chịu gò bó trong nhà thờ tổ đúng thật là rất lạ. Theo em thấy, với việc này nhất định cậu ta có ra điều kiện hoặc nhận được lợi ích gì đó hơn bình thường. Bằng không, với gia sản của bà Khánh bên Mỹ, cậu ta có bỏ họ Tăng cũng thiếu tiền để sống. Ông cố tính tình hà khắc, quy tắc như thế, để đảm bảo đời mình vẫn truyền cho đích tử chính tông thì sẽ không từ chối yêu cầu. Em sợ là….yêu cầu của Gia Nguyên chính là em.”
Chú Kính nghe xong liền mỉm cười, vẻ mặt này là đang không tin giả thuyết của cô, chú đáp lại lời cô:
“Anh không nghỉ thằng nhóc đó dám đưa ra điều kiện với ông cố đâu. Cho dù nó có đưa điều kiện là em thì bằng cách nào ông cô lấy em cho nó đây? Em suy luận không phải không có chỗ đúng, Gia Nguyên nhất định không chịu gò bó làm trưởng tộc, nhưng có điều em không biết. Nhà thờ tổ này có rất nhiều bí mật, chức trưởng tộc ngoài hương quả cho nơi này ra còn có trong tay những thứ mà cả đời em cũng không nhìn thấy được. Anh nói cho em biết, theo ước tính của anh, tài sản của ông cố truyền cho Gia Nguyên bằng gấp 20 lần tập đoạn GL anh đang quản lý, bằng 17 lần tập đoạn AI ngày xưa. Số tài sản khủng khiếp mà hội đồng trưởng tộc đang giấu đủ để Gia Nguyên cam tâm tình nguyện gánh vác.”
Nói rồi, chú đứng dậy đi tới ôm lấy em cô, vuốt ve eo cô một lúc thì nhỏ giọng lại, nói tiếp:
“Bây giờ em đi ngủ được chưa? Đừng lo sợ nữa, đã có anh đây rồi.”
Mặt Giao Giao vẫn còn rất căng thẳng, cô quay lại nhìn vào mắt chú:
“Không phải em không đoán ra được phía sau nhà thờ tổ có khối tài sản khủng. Nhìn vào con cháu của Tăng gia, chẳng ai là không có sự nghiệp to lớn ở ngoài nhưng vẫn râm ráp kính sợ ông cố, em thừa biết họ vì gì mà sợ ông cố mà. Nhưng anh nghĩ thử đi, tài sản nhiều thế mà giấu thì nhất định có phạm pháp trong này, Gia Nguyên cũng đâu phải ngốc, cậu ta chịu nhận tài sản phạm pháp sao? Gia Nguyên bị ép, cậu ta nhất định có yêu cầu để đảm bảo không bị thiệt. Anh từ giờ phải cẩn thận, Gia Nguyên thù rất dai, cậu ta không tha cho anh đâu.”
Chú Kính bật cười, thái độ vô cùng xem thường Gia Nguyên:
“Em không cần phải lo, thằng nhóc con chỉ biết đánh người đó chẳng làm nên trò trống gì đâu. Hai năm trước nó đấu không lại anh thì sau này cũng sẽ vậy thôi. Em bây giờ là của anh rồi, muốn cướp lại em trừ khi nó dám giết anh, bằng không anh không buông tay em đâu.”
Cô không sao yên tâm được, nói sợ chỉ là sợ Gia Nguyên làm liều không ai nghĩ tới thôi. Nhưng thấy chú không muốn mình nói thêm nữa nên cô cũng thôi không nói. Hai người sau đó tắt đèn rồi lên giường, chú Kính bỗng nhiên sốt sắn kéo áo cô xuống, cô biết ý chú nên mặc dù đang lo cũng ưng thuận để vợ chồng vui vẻ. Gia Nguyên đứng ở bên ngoài lén nhó mắt mắt thấy cảnh đang ôm ấp nhau trên giường liền lập tức nhặt một viên đá ném thẳng vào trong rồi bậ hết sức chạy đi. Viên đá đó ném làm vỡ tính tủ gần giường làm cho hai người giật mình phải ngồi bật dậy, chú Kính chạy nhanh ra cửa sổ xem là ai ném vào nhưng không nhìn thấy người nữa. Giao Giao ngồi trên giường kéo vai áo lên, mắt hướng về những mảnh kính vỡ. Hình như cô đã đoán ra người gây nên việc này, sợ lo sợ, bất an vì thế mà càng lớn.