Gồng nắm chặt nắm đấm lại, chú đứng dậy đi ra cửa nói chuyện:
“Có chuyện gì đây?”
Tiếng của Gia Nguyên từ trong điện thoại cất lên rất nghiêm túc:
“Tôi gọi để báo cho chú là tôi sẽ giành Giao Giao lại. Loại người thừa nước đục thả câu như ông không còn hênh hoan được lâu đâu.”
Chú Kính khinh bỉ nhếch môi cười:
“Hứ! Cậu nghĩ cậu là ai? Hai năm trước cậu đấu không lại tôi thì cậu nghĩ bây giờ đấu lại không? Giao đang là vợ của tôi, tôi và em ấy ngày đêm mặn nồng bên nhau, cậu dựa vào gì để chen vào? Đừng có mơ mộng hảo huyền nữa, lúc có không biết giữ, mất rồi thì đừng tìm.”
Gia Nguyên tức giận bóp chặt điện thoại, ánh mắt vô cùng đáng sợ:
“Ông nghĩ có được cô ấy là oai lắm sao? Thứ gì ông đang hưởng thụ đó tôi đều đã dùng qua. Có gì mà đáng tự hào?”
“Cậu nói thật nực cười! Đúng là Giao Giao từng là của cậu, từng để cậu chơi đùa mặc sức nhưng giờ thì là của tôi. Cả cuộc đời của cô ấy mà cậu chỉ có được cô ấy trong mấy năm thì có gì đáng nói chứ! Tôi đây mới là cả đời. Bây giờ có kẻ muốn nghe giọng còn không được, thèm muốn một cái nắm nay cũng không có. Hôm nay cô ấy tăng ca rồi, nếu mà có mặt ở đây thì tôi sẽ quay cảnh chúng tôi hôn nhau cho cậu xem để đỡ ganh tỵ. Ha Ha ha, cậu là kẻ thất bại, mãi mãi vẫn là kẻ thất bại.”
Vừa nói xong, chú Kính liền tắt máy, trong lòng chú bây giờ nói không lo lắng cũng không phải. Người ta nói ngựa quen đường cũ, chú sợ rằng người nguy hiểm như Gia Nguyên lại dùng cách hạ đẳng bắt cóc, cưỡng bức của ngày xưa mà phá hoại gia đình mình.
Sau khi chú tắt máy, Gia Nguyên cũng chỉ nhếch môi cười một cái rồi bỏ điện thoại xuống đảo mắt qua nhìn tắm ảnh gia đình của chú Kính trên bàn phía xa. Vẻ mặt của cậu bây giờ như một kẻ biến thái, cậu đứng dậy bứt nút áo ở cổ áo sơ mi đen mình đang mặc ra, từ từ chậm rãi đi tới cầm bức ảnh lên. Nhìn từng gương mặt trong bức ảnh, có Giao, An Lạc cùng chú Kính vui cười , cậu lấy kéo cắt chú Kính ra, sau đó lấy ảnh của mình ráp vào thành một gia đình với Giao và An Lạc. Làm xong việc đó cậu hả dạ nhìn hình của Giao Giao ngay bên cạnh tên mình mà mỉm cười:
“Cho dù anh không giành lại được em thì anh cũng sẽ không cho em hạnh phúc với ông ta. Em đừng mơ thoát khỏi tay anh.”
…
Sáng sớm hôm sau, ở nhà thờ tổ trời còn chưa sáng tỏ. Trong phòng, Gia Nguyên đang trùm đầu ngủ thì bị bốn người đứng hai bên vách giường nhìn chằm chằm vào, từ dưới chân lại xuất hiện thêm ông quản gia đứng chấp tay sau lưng lấy giọng rồi nói lớn:
“Cậu hai! Ông cố gọi cậu.”
Gia Nguyên bị tiếng gọi làm cho giật mình bật dậy. Lúc này, trên người cậu áo sơ mi mở toang, chiếc chăn được mở ra mới nhìn thấy lấp ló bên trong là một mớ giấy vệ sinh đã dùng, chỉ mới bị nhốt có một ngày mà mắt cậu đã đỏ và thâm quầng hết, râu cũng mọc ra lỏm chỏm trông như mấy ngày không ngủ. Ông quản gia vừa thấy đống giấy vệ sinh đã nhăn mặt, ông ta đứng bên dưới kéo chăn xuống, Gia Nguyên hốt hoảng vội kéo khóa quần mở toang của mình lại, mặt cậu hoang mang, lo sợ vô cùng:
“Mấy…mấy người làm gì vậy? Ai cho mấy người vào đây?”
Quản gia lắc đầu, vừa nhìn thì đã biết đêm qua cậu làm gì rồi, ông ta nói:
“Cậu hai à, tuổi trẻ dù có sung sức nhưng cũng nên hạn chế lại, đừng nghĩ tới những thứ vô bổ, lo cho sức khỏe thì tốt hơn.”
Gia Nguyên nghe vậy liền có chút gượng gạo, cậu mò tay qua cầm điện thoại của mình để mở lên xem giờ nhưng vừa bật thì nhìn thấy ảnh của Giao Giao gợi cảm nằm trên giường vẫn còn chưa thoát, cậu giật mình vội tắt máy cho vào túi quần rồi nhìn sang quản gia:
“Đừng quản chuyện của tôi, sáng sớm tới tìm tôi làm gì?”
Quản gia trả lời:
“Đêm qua bệnh tình ông cố chuyển biến nặng hơn. Bây giờ tranh thủ lúc ông ấy còn nói chuyện được muốn nói với cậu vài quy tắc trong nhà thở tổ, mong cậu có thể tiếp thu.”
Gia Nguyên nhíu mày đứng dậy định bỏ đi nhưng bị hai người vệ sĩ cản lại. Hai tên vệ sĩ này còn thấp hơn cả cậu, cậu trừng mắt nhìn xuống mặt bọn họ, hét:
“Tránh ra!”
Hai tên đó không nhút nhít, cậu tức tối gồng tay lại đấm cho một tên một cú đấm. Lúc bấy giờ hai bên khác nhảy bổ vào khống chế cậu nhưng mà cậu cao tuốt phía trên còn bốn tên vệ sĩ chỉ đứng tới vai thì làm được gì cậu, cậu nhanh chóng đánh ngã bọn chúng rồi chạy thật nhanh ra ngoài muốn bỏ trốn. Thấy cậu bỏ chạy nhưng quản gia vẫn rất bình tĩnh đi ra cửa nhìn theo rồi nhấc bộ đàm trong túi lên, nói:
“Cậu hai chạy rồi, tất cả tập trung bắt cậu ấy lại.”
Gia Nguyên không hề biết mình sắp gặp phải một binh đoàn truy đuổi, cậu cứ sải bước chân dài của mình mà chạy. Chạy mái đến sân chính, cậu bất ngờ bị hơn hai mươi vệ sĩ bao vây tứ hướng, ông cố cũng được quản gia đỡ bước ra. Gia Nguyên hết đường chạy chỉ còn biết lùi lại, tức giận nói:
“Tôi sẽ không kế thừa gì của cái nhà này đâu! Tôi cũng không phải cháu trai duy nhất của ông Gia Thành, vẫn còn Gia Thắng mà, ông cố đi kêu Gia Thắng về kế nhiệm đi!”
Ông cố chậm rãi lắc đầu: “Không được. Gia Thắng không phải con cháu nhà họ Tăng, nó không được chấp nhận.”
“Vậy…vậy ông kêu cha tôi về kế nhiệm đi, ông ta già rồi thích hợp với công việc này hơn. Tôi còn trẻ như vậy, chỉ mới hai mười lăm tuổi không thích hợp đâu.”
Ông cố lại nói: “Không được, Gia Thiên đã bỏ dòng họ này từ nhiều năm trước rồi. Nó không còn liên quan nữa. Chỉ còn có mình con là đủ quy chuẩn huyết thống để đảm nhận cơ ngơi này, con không có quyền từ chối.”
“Cơ ngơi? Nhà thờ tổ toàn nhang đèn với khói thì còn gì nữa? Tôi không muốn chôn vùi thanh xuân ở đây! Tha cho tôi đi!”
Ông cố thở dài một cái rồi nhắm mắt quay đầu đi vào trong. Quản gia sau đó nghiêng đầu ra hiệu cho vệ sĩ bắt Gia Nguyên lại. Ngay lập tức, hơn hai mươi người nhào tới, họ có thấp hơn Gia Nguyên nhưng lại quá đông khiến cậu chật vật mãi cuối cùng cũng bị bắt đè đầu xuống mặt đất trói hai tay lại dẫn đi theo ông cố.
Gia Nguyên bị đưa đến phòng sách thì được thả ra nhưng chỉ có thể đi vào không thể đi ra. Tức giận, Gia Nguyên cài nút áo sơ mi lại bước tới hất ngã hộp đồng đồ trên bàn xuống. Ông cố đứng đó cũng chỉ nhìn cậu một cách qua loa rồi đi lại bàn xoay nhẹ chậu cá cảnh trên bàn, ngay sau đó một cách cửa khác được mở ra từ tủ sách, ông cố liền đi vào trong. Lúc này Gia Nguyên cảm thấy rất kinh ngạc, đứng sựng người mất mấy dây rồi mới vội chạy vào với ông cố. Vừa vào cậu đã thấy ngay một đóng tiền lớn chất cao và một chiếc tủ kính toàn vàng. Cảnh này khiến cậu hoàn toàn bị sốc, mở to mắt:
“Ông…ông cố, chuyện này…”
Ông cố mỉm cười rồi quay lại vỗ vai cậu, nói:
“Bây giờ ta cho con biết nhà thờ tổ không chỉ có nhang đèn mà còn có cả tiền. Bây giờ thì con có chắc mình không muốn nhận chức trưởng tộc nữa không?”
Nói rồi, ông cố đi tới lấy một thỏi vàng lên cầm trên tay và bắt đầu thuyết giảng cho cậu nghe về những gì cậu nên biết khi làm trưởng tộc:
“Trước nay nhà họ Tăng còn cháu đều tự tạo sự nghiệp để làm ăn nhưng vẫn phải chịu sự quản lý chung của trưởng tộc không ai dám phân tách cũng chính là vì việc này. Ta cho tiền vốn lúc chúng lập nghiệp, sau này công ty của chúng có lợi nhuận đều phải gửi vào kho chung của dòng họ 20% tiền lợi nhuận, tập đoàn AI năm đó cũng được vận hành y như vậy. Nhà thờ tổ trong mắt bọn trẻ tụi con chỉ là một cái nhà lớn toàn nhang đèn và nghi lễ, nhưng trong mắt các chú bác của con thì ai cũng muốn có. Có những chuyện trước nay đều giấu, tất cả đều không biết, chỉ có trong hội đồng trưởng tộc thì biết. Hôm nay tuổi ta đã cao, ta muốn con thay ta tiếp tục quản lý gia tộc này nên ta sẽ nói cho con rõ mọi việc….Nhà họ Tăng, chi con cháu ở khắp nơi đều thuộc hàng giàu có nhưng con đừng tưởng chỉ có lớp con cháu tự lập nghiệp là giàu có. Nhà thờ tổ có sản nghiệp riêng, không phải chỉ đơn giản là nơi thờ tổ.”
Gia Nguyên nãy giờ vẫn chưa định hình được đầu óc của mình, giống như ông cố nói, trước giờ cậu vẫn nghĩ nhà thờ tổ chỉ là nơi cúng kiến giỗ tổ mà thôi, chẳng nghĩ là nó lại có quyền lực đến thế, thảo nào các chú bác mỗi khi tới dịp giỗ chẳng ai là dám vắng mặt. Cậu cũng đã hiểu vì sao ông Gia Thành và bà Khánh bất chấp tất cả mặc kệ cả việc ép con trai ruột đồng tính sinh con cho bằng được rồi. Có lẽ họ biết tới đời Gia Nguyên thì ông cố sẽ không còn giữ chức trưởng tộc nổi nữa, Gia Nguyên là cháu đích tôn của ông Gia Thành mà ông Gia Thành lại là con trai trưởng của ông cố nên chắc chắn quyền đảm nhận nhà thở tổ sẽ vào tay Gia Nguyên. Hóa ra tất cả đều có lý do, không phải dự dưng nhà họ Tăng lại ép con trai có vợ sớm thế….
…Cậu nhìn số vàng đến hoa mắt luôn rồi, không kiềm được lòng mà cậu bước tới cầm một thỏi lên thử. Ông cố thấy thế liền mỉm cười đi lại vỗ nhẹ lên vai cậu rồi nói nhỏ:
“Nhà thờ tổ có sản nghiệp rất lớn nhưng đều chọn ẩn đi lấy nhiều tên người đứng tên khác nhau để tránh gặp rắc rối. Ta cho con biết, ngoài tiền nhận từ lợi nhận công ty của con cháu hàng tháng, chúng ta còn một xưởng dệt lớn ở gần đây, nó chính là nguồn gốc của nhà họ Tăng. Ngoài ra, phân bố rãi rác khắp trong và ngoài nước còn có rất nhiều công ty con ở nhiều lĩnh vực mà cả Gia Kính và ông nội của con đều không biết tới. Nếu như con chịu ở lại nhà thờ tổ thì tất cả mọi thứ đều thuộc về con.”