Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 135: Kẻ Bám Đuôi.



Hôm nay là ngày cuối trong chuyến du lịch. Sau khi “tập thể dục” trong nhà vệ sinh xong, hai người nhanh chóng cùng nhau dọn dẹp vật dụng của mình để vào vali. Khi đã xong hết việc, nhà họ trả chỗ, gửi hành lý cho người gửi đến sân bay trước còn họ thì đi đến một nhà hàng ăn món ăn ở địa phương. Ăn uống một chầu no say, họ đi lòng vòng thêm mấy địa điểm nổi tiếng rồi tới đầu giờ chiều họ lên máy bay về nước. Còn về Gia Nguyên, cậu đã sớm đặt vé máy bay và lên đường về Mỹ trong tối hôm qua sau khi Giao Giao rời khỏi chỗ của cậu không lâu….

Chiều cùng ngày, Gia Nguyên về tới biệt thự của mình ở Mỹ, tâm trạng cậu lúc đó rất không vui. Vừa bước vào nhà, hai người giúp việc giúp cậu tháo giày, rồi đem hành lý lên phòng giúp cậu. Gia Nguyên làm ra bộ mặt cộc cằn, đi tới sofa ngồi xuống, ngay lập tức có một người giúp việc khác ra rót nước cho cậu. Uống xong một ngụm nước, cậu lấy trong túi ra gói thuốc lá định hút thì Thùy Duyên ở trên lầu bế con trai nhỏ đi xuống, nói:

“Anh đừng hút thuốc, nó không tốt đâu.”

Gia Nguyên liếc mắt nhìn Duyên chẳng hề có chút tình cảm gì cả. Thật lòng cậu không vì cô ta la mà không hút chỉ là vì thấy có con trai nhỏ ở đây nên cậu không dám hút sợ ảnh hưởng tới con. Cất gói thuốc vào, cậu đứng dậy đi lấy một chai rượu van tới, rót ra uống. Thùy Duyên ngồi trước mặt cậu tỏ vẻ đau lòng, cất giọng nhỏ nhẹ nói:

“Anh à, uống rượu nhiều không tốt đâu. Anh còn đang uống thuốc trị bệnh trầm cảm mà.”

Gia Nguyên lạnh nhạt xoay mặt chỗ khác không đoái hoài gì đến lời của Duyên. Duyên buồn bã nhìn con trai, trong mắt đầy sự phiền não. Nghĩ ngợi một lúc, Duyên bỗng nhìn lại Gia Nguyên, hỏi:

“Anh, em sinh Gia Thuận với Gia Hiếu đã được 5 tháng rồi. Em định…định khi nào con được 8 tháng sinh thêm đứa nữa.”

Nghe câu này Gia Nguyên liền đảo mắt qua nhìn Duyên một cái rồi tiếp tục uống hết ly rượu mới trả lời”

“Cơ thể của cô, cô muốn sinh bao nhiêu thì tùy cô, dù sao này cô cũng đâu có nặng gánh chăm sóc hay tiền bạc. Nhưng mà….bộ cô nghiện đẻ sao? Sinh liên tục như vậy, người bị ảnh hưởng chính là cô đó.”

Thùy Duyên mỉm cười:

“Không sao cả, tranh thủ lúc còn trẻ, còn sinh được em sẽ sinh cho anh một bầy con xinh đẹp. Em không thấy thiệt thòi gì đâu.”

Gia Nguyên nhếch môi cười khinh bỉ, cậu cố ý nói móc cô:

“Vậy cô muốn sinh bao nhiêu mới chịu nghỉ đây? Tinh trùng của tôi năm đó lấy có một lần liệu có đủ cho cô thỏa ước mơ sinh một bầy con không?”

Biết rằng cậu đang khó khăn với mình nhưng Duyên vẫn nở nụ cười, cô bình thản đáp:



“Đủ mà, sinh thêm mấy mươi đứa nữa cũng đủ. Anh khỏe mạnh như vậy, chất lượng tinh trùng tốt, gen lại trội, thụ tinh nhân tạo làm bao nhiêu lần đều đậu cả. Trước khi ba mươi tuổi em sẽ sinh cho nhà họ Tăng thật nhiều con cháu để về già sung túc con cháu đầy đàn.”

“Hứ! Sinh cho lắm, sau này chỉ giỏi giành gia tài thôi.Ở đây tôi cũng thông báo trước, mấy đứa nhỏ cô sinh bao nhiêu thì sinh, miễn sinh được thì làm, tôi đều sẽ nuôi dưỡng chu cấp cho chúng. Nhưng tới năm 18 tuổi tất cả đều tự ra đời làm ăn, đừng có mơ tôi nuôi chúng mãi.”

“Em hiểu mà, anh làm vậy rất đúng, em không phản đối đâu. Mà…lần này anh muốn là trai hay gái? Bà nội vẫn luôn muốn con trai, nhưng mà em muốn hỏi ý của anh. Ý anh thế nào?”

“Thích thì chiều lòng bà nội đi, mất công bà ấy lãi nhãi chê khen. Tôi làm gì có quyền quyết định. Miễn sau cô đủ sức khỏe, sinh xong có thể bình thường nuôi con là được. Đừng để chúng phải mồ côi mẹ.”

Nói rồi, cậu đứng dậy đi tới chỗ của Duyên, lấy trong túi ra hai chiếc vòng bạc nhỏ đưa trước mặt cô, nói:

“Lấy hai chiếc đeo cho hai đứa nhỏ. Cô không có phần đâu.”

Duyên nhìn hai chiếc vòng đó mà cảm động đỏ ứng mắt, cô đưa tay cầm lấy hai chiếc vòng, ánh mắt của Gia Nguyên vẫn cứ lạnh lùng nhưng rõ ràng là chỉ che giấu tình cảm yêu thương con của mình. Duyên vừa cầm hai chiếc vòng thì cậu lập tức đem chai rượu bỏ đi ngay lên phòng. Đối với Duyên chỉ cần cậu thể hiện bao nhiêu đó là đã quá đủ rồi, không còn muốn đòi hỏi hơn điều gì nữa.

Gia Nguyên lên phòng riêng, trong căn phòng đó đâu đâu cũng là ảnh của Giao Giao, trên giường còn có gối ôm in hình cô, chiếc chăn lại in hình chụp chung của hai người. Trên đầu giường có một tấm hình cưới chễm chệ. Cậu ngồi lên giường mở điện thoại lên, mở đoạn video ân ái của hai người nằm xưa lên, kéo chăn che thân dưới lại, nhìn cô trong video đó mà thoả mãn ham muốn của chính mình….Chừng nửa tiếng sau, cậu nằm xuống và thở dốc, video trong điện thoại đã thoát và hiện ảnh nên điện thoại là ảnh Giao Giao mặc váy cưới. Liếc mắt qua nhìn tấm ảnh đó, cậu mỉm cười rồi nhìn sang cuộn giấy vệ sinh bên cạnh lấy thêm một ít giấy….

Sau khi xong, cậu lại buồn bã rồi tiếp tục uống rược, từ chiều đến tận tối Gia Nguyên uống hết chai rượu này đến chai khác, uống đến không còn cử động nổi, nằm vật trên giường ngủ khò.

Lúc này, Thùy Duyên đi vào phòng cậu rồi khóa cửa lại, ánh mắt đó dường như có mưu đồ. Đứng trước giường, cô ta nhìn từ đầu tới chân cậu rồi nhìn qua đóng khăn giấy cậu vừa dùng khi nãy, trong lòng cô có chút chạnh lòng. Nghĩ ngợi một hồi, Duyên bất ngờ cởi quần áo của mình ra, tiến sát lên người cậu, bàn tay của cô ta sờ xuống dưới, kéo khóa quần của cậu ra. Ý đồ của cô ta đã rõ, bây giờ cô ta lấy một viên thuốc cho vào miệng mình rồi dùng cách hôn để cậu uống viên thuốc đó. Cổ họng của Gia Nguyên vừa nuốt vào thì cô ta khẽ nói:

“Lần này em muốn sinh con tự nhiên, giới tính của con em đều cho anh quyết định cả.”

Nói rồi, cô ta dần cởi áo của Gia Nguyên ra, Bởi vì quá say nên cậu chẳng còn biết chuyện gì nữa cả, viên thuốc cậu vừa uống là thuốc kích dục, chẳng bao lâu sau thì đã có tác dụng mặc kệ việc cậu chẳng còn chút sức lực nào để làm chuyện đó cả. Cậu đã mơ màn mở mắt nhưng lại nghĩ mình đang trong giấc mộng xuân với Giao Giao. Cứ thế, Thùy Duyên dễ dàng hoàn thành kế hoạch của mình…

Mặn nồng bên nhau một đêm, sáng sớm hôm sau Thùy Duyên thức trước giúp Gia Nguyên mặc quần áo lại rồi rời khỏi phòng coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Vẻ mặt khi đạt được ý muốn của cô rất mãn nguyện, cô đi về phòng của mình nằm xuống ngủ tiếp với một nụ cười thích thú và hai gò má đỏ ửng. Có lẽ đêm qua Gia Nguyên đã giúp Thùy Duyên được thỏa mãn nhu cầu nên cô ta mới vui như thế.



….

Trưa hôm sau, Gia Nguyên thức dậy với một cơ thể ê ẩm, cậu cố ngồi dậy với tay lấy điện thoại để xem giờ, hoàn toàn không nhớ gì đến chuyện đêm qua. Thấy đã tới buổi trưa, cậu ngáp dài một cái rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Trong lúc cạo râu, cậu nhìn mình trong gương rồi bỗng nhớ tới giấc mơ tối qua, dường như tối qua cậu đã mơ được một giấc mộng xuân với Giao Giao. Cho đến lúc này cậu vẫn nghĩ mình bị mệt mỏi là do giấc mơ nồng nàn tối qua. Cạo râu xong, cậu vui vẻ đi xuống nhà để ăn cơm. Ở phòng ăn, Thùy Duyên cùng người giúp việc dọn cơm cho cậu. Đồ ăn đã dọn ra đủ, cậu đặt điện thoại lên bàn rồi uống thuốc trước. Uống xong, cậu vừa cầm đũa lên ăn thì điện thoại đột nhiên có thông báo, cậu mở lên thì mới biết đó là thông báo trang cá nhân trên mạng xã hội của Giao Giao vừa đăng hoạt động. Giao Giao đã đăng một video An Lạc đi học võ trong trường. Nhìn thấy con gái chăm chỉ trong video, Gia Nguyên không kiềm được hạnh phúc mà mỉm cười, thả tim yêu thích video đó và lưu vào máy. Tài khoản mà cậu dùng để theo dõi Giao Giao là tài khoản giả, một năm nay lúc nào cũng thả tim, like ảnh, sớm đã thành fan cứng rồi. Sau khi xong, cậu bỏ điện thoại xuống, ăn được vài miếng đồ ăn thì liền cất tiếng hỏi Thùy Duyên đang ở gần đó:

“Gia Hưng đâu rồi? Gia Thịnh nữa, sao từ hôm qua tới giờ không thấy hai đứa nó?”

Nghe hỏi, Thùy Duyên vội trả lời:

“Từ sáng hôm qua bà nội dẫn hai thằng nhỏ đi về nhà chị ruột của bà chơi rồi, trưa nay mới về.”

Cậu tỏ ra khó chịu: “Hôm qua đâu phải ngày nghỉ? Tại sao lại cho hai đứa nhỏ đi với bà nội vậy? Không lo học hành, suốt ngày chiều chuộng đi chơi riết rồi sinh hư.”

Thùy Duyên thấy cậu như thế liền nhỏ giọng:

“Anh không thích thì nữa để em nói với bà nội ít dẫn hai đứa nó đi chơi lại. Anh đừng lo.”

“Thích làm sao thì làm. Để cho cô dạy riết chẳng có đứa nào giỏi nên thân nên hình cả, hồi đó tôi ba tuổi đã biết viết, biết đọc rồi, còn hai đứa nó chưa biết cái gì cả! Không biết giống ai nữa!”

“Anh, anh đừng nói vậy. Hai đứa một đứa ba tuổi, một đứa hai tuổi, làm sao mà biết đọc biết viết được.”

“Không biết mới học.Thằng Gia Hưng đó, dạy nó học đi là vừa, Con của tôi không có tệ như tụi nó đâu. Coi An Lạc đi, con bé mới có bốn tuổi mà đã biết đọc, biết viết, biết vẽ, còn đi học võ. Nhìn lại thằng Gia Hưng, suốt ngày cấm đầu vào điện thoại rồi bị chiều riết sinh hư hỏng, không có chịu hoạt động gì cả!”

Nghe điều này, Thùy Duyên liền trở nên buồn bã chạnh lòng. Cô ta dường như biết những đứa con mình sinh ra không được Gia Nguyên ưu ái bằng một góc của An Lạc nhưng cô ta cũng không oán trách, chỉ biết im lặng cho qua mà thôi. Lúc này lòng Gia Nguyên vẫn đang nuôi mộng được về bên cạnh Giao Giao, trong đầu cậu nảy lên ý định muốn về Việt Nam. Với suy nghĩ đó, Gia Nguyên đợi tới trưa khi bà Khánh về thì liền nói ra ý định một cách rất dứt khoát và chắc chắn. Bà Khánh vẫn vậy, vẫn luôn chiều theo Gia Nguyên vô điều kiện, mặc dù lòng không muốn nhưng vẫn phải đồng ý để cậu về đó. Thật ra Gia Nguyên cũng không cần bà Khánh đồng ý, cậu chỉ thông báo mà thôi.

Sang hôm sau, Gia Nguyên sắp xếp đồ đạc và đặt vé máy bay về Việt Nam, dự định là hai ngày nữa sẽ đi. Thùy Duyên nhìn cậu về nước sống dài hạn một mình để có thời gian theo đuổi vợ cũ thì không cam tâm, cô ta quyết xin cậu dẫn cả mình và bốn đứa con về theo. Tối đó, Duyên đến phòng tìm Gia Nguyên, lúc này là lúc cậu đang thiết kế game, làm việc trên máy tính. Do cô đi vào mà không gõ cửa khiến Gia Nguyên tức giận quát lớn:

“Ai cho phép cô vào phòng của tôi? Ra ngoài!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv