Một năm cứ thế trôi qua.
Mặc dù bên ngoài mọi thứ đã ổn định êm đẹp, hôn nhân hòa thuận, nhưng tận sâu trong cuộc hôn nhân của họ vẫn có một chút mâu thuẫn. Mâu thuẫn này xảy ra chỉ vì một lý do duy nhất, cả hai người họ đều đã quá trưởng thành, Giao Giao không muốn dựa dẫm vào chú nên thường đi làm việc rất nhiều, cả tiền mua sữa cho An Lạc cô cũng không muốn chú xen tay vào. Cả hai lại có quá nhiều công việc, Giao Giao không có quá nhiều hứng thú với chuyện vợ chồng bởi vì tâm trí của cô đã đặt hết vào An Lạc. Trong khi chú Kính là đàn ông, chú có ham muốn rất nhiều nhưng đã quá quen với việc suy nghĩ cho người khác, che đi nhu cầu của bản thân nên đã không để cô biết mình cần được thỏa mãn những nhu cầu cơ bản đó. Những việc trên khiến họ thường xuyên không ngủ cùng nhau, tình cảm thì vẫn còn đó nhưng không khí đã nhạt đi.
Tính đến nay đã tròn hai năm kết hôn, chú Kính đã đổi cách xưng hô với Giao đã rất lâu nhưng cô vẫn giữ nguyên cách gọi chú đó. Ngày kỉ niệm hai năm ngày cưới, Giao Giao lại quên mất mà đi công tác một tuần, phải tới sáng mai cô mới về được khiến chú Kính cực kỳ tủi thân.
Đêm đó ở nhà với An Lạc, chú ru con bé ngủ xong thì liền lấy rượu ra uống.Trong lúc uống chú lấy album ảnh cưới của mình ra xem rồi nhớ về năm đầu cưới nhau mặn nồng đến thế nào. Chú nhớ đến những ngày đầu về chung một nhà, cô và chú luôn ôm nhau ngủ trên một chiếc giường ấm áp, ngày đó cô vẫn gọi là chú nhưng lại không có chút gì xa cách mà lại còn thấy đáng yêu. Nhưng mãi đến sau này, tiếng gọi chú đó cứ như gọi một người xa lạ. Năm trước kỉ niệm ngày cưới họ đã đi biển cùng nhau, ấy vậy mà năm nay đã cô quạnh. Ai nói rằng đàn ông khi lớn tuổi sẽ không cần tình yêu nữa, họ rất cần và còn rất dễ tổn thương, chẳng qua là họ giấu kĩ mà thôi. Càng buồn bã chú càng uống rượu nhiều hơn, uống tới tận nửa đêm, lúc này cũng đã say. Chú nằm trên sofa, lấy điện thoại gọi cho quản lý của mình, nói:
“Sắp xếp dời lịch ngày mai lại giúp tôi, ngày mai tôi muốn nghỉ một bữa.”
Nói xong, chú buồn bã ngắt máy rồi nhắm mắt lại ngủ. Một ngày kỉ niệm đầy cô đơn khép lại.
….
Hôm sau, gần 11 giờ, ngoài cửa bỗng có tiếng lộp cộp. Nghe tiếng động quen thuộc, chú Kinh giật bình tỉnh ngủ ngồi dậy. Lúc này chú mới để ý là đã trưa nhưng chú đã quên mất việc đưa con đi học rồi. Chú lật đật chạy định chạy lên phòng An Lạc xem thì lại bất ngờ nhìn thấy con bé đang được ông Phong dẫn vào nhà, con bé lại đang đeo cặp giống như vừa đi học về. Không để chú phải hỏi, ông Phong đã cất giọng trách móc chú:
“Mày làm ăn gì kìa vậy? Hồi sáng con bé gọi điện cho tao nói mày say sỉn gọi không chịu dậy, tao nghe vậy mới chạy qua nhà định rước con bé đi học. Mày ngủ gì say như chết vậy? Tao gọi quá trời mà không dậy. Bộ có chuyện gì buồn hả?”
Chú Kính thở dài, trong lòng càng trở nên nặng trĩu, chú đi lại bế An Lạc lên rồi đi lại sofa, ông Phong thấy vậy cũng đi đến theo. Hai người bạn thân ngồi xuống bàn với nhau mới bắt đầu nói ra hết tâm sự, chú Kính vừa giúp An Lạc cởi cặp vừa nói:
“Tao với Giao dạo này tình cảm cứ lạnh nhạt sao ấy. Tao đã dốc hết sức lo cho gia đình rồi, không biết tao làm sai ở bước nào nữa…”
Ông Phong nghe thấy liền tỏ vẻ rất kinh ngạc:
“Sao? Tao thấy tình cảm vợ chồng của mày hòa thuận, êm đềm lắm mà! Mày có lộn không?”
“Chính bởi vì quá hòa thuận mới có vấn đề đấy…Tao thấy rồi, Giao bây giờ chỉ coi tao là nghĩa vụ thôi, tâm tư đã dành hết cho công việc và An Lạc. Tao cũng không biết làm sao…chẳng lẽ tới tuổi này rồi mà tao lại bị vợ bỏ tiếp sao?”
“Bậy! Mày nó xui cái gì vậy! Từ từ để vợ chồng ngồi lại nói rõ coi sao. Tao thấy chắc là do mày nghĩ nhiều thôi, Giao còn thương mày mà!”
“Còn thì còn, nhưng tới tận bây giờ vẫn gọi chú. Tao biết tao già còn Giao thì còn trẻ, tao không hiểu được suy nghĩ của người cách xa thế hệ đâu. Tối qua là kỉ niệm hai năm ngày cưới mà Giao cũng không chịu về nhà, bây giờ ta buồn quá…”
“Thôi, đừng có nghĩ nhiều. Công việc nhiều nên quên cũng là chuyện thường mà. Mày nghe tao, đợi vợ về mày với cô ấy ngồi nói chuyện rõ ràng ra, đừng có âm thầm chịu đựng nữa.”
Chú Kính miễn cưỡng gật đầu một cái rồi lại quay sang hôn lên trán của An Lạc rồi ôm con bé vào lòng. Ông Phong ngồi đó nhìn bạn mình buồn bã cũng không thể vui được. Lát sau, ông Phong ra về, chú Kính tiễn bạn xong liền quay vào nhà nấu cơm. Nấu xong, chú quay sang tắm rửa cho con, hai cha con nghịch nước trong nhà tắm nửa tiếng đồng hồ mới chịu đi ra. Tới lúc ra rồi, An Lạc lại nghịch chạy khắp nơi không chịu mặc áo làm cho chú phải chạy theo lòng vòng. Đến khi bắt được con bé, chú mặc áo nhanh vào rồi bế nó lên hôn lên đầu nó, mỉm cười vui vẻ nói:
“Không có giỡn nữa, lạnh hết rồi đây này! Lát nữa mẹ về la cho coi!”
An Lạc khoái chí cười khúc khắt, nó ôm lấy cổ chú nói:
“Ba, khi nào mẹ về cả nhà mình đi hồ bơi đi. Con muốn bơi.”
Chú Kính xoa đầu nó: “Ừm, khi nào mẹ về để ba bàn bạc rồi đưa con đi.”
Chú vừa nói dứt lời thì bỗng nhiên nghe có tiếng còi xe, chú liền vội vã bế con đi ra ngoài xem là ai. Đến lúc ra cửa, chú thấy một chiếc xe lạ, từ trong xe một người đàn ông chạy ra mở cửa xe cho một người khác, mà người này chính là Giao Giao. Bước khỏi xe rồi nhưng Giao Giao và người đàn ông đó vẫn đứng cười nói với nhau một lúc, sắc mặt chú Kính dần chuyển sang một chút nghiêm túc, chú mở cổng sẵn chờ cô vào rồi đứng nhìn họ nói chuyện. Biết rằng họ chỉ cảm ơn và hứa hẹn khách sáo kiểu xả giao nhưng chú không thể không cảm thấy ghen.Lát sau, người đàn ông đó lên xe rời đi, Giao Giao mới kéo vali đi vào nhà đưa vali cho chú Kính rồi bế lấy An Lạc từ trên tay chú đi vào trong trước. Chú Kính tạm thời nhẫn nhịn khóa cổng rồi kéo vali của cô vào nhà. Vừa vào đến nơi, thấy Giao Giao vẫn không giải thích về người đàn ông đó chú liền giả vờ hỏi:
“Người mới nãy là bạn của em à? Sao trước giờ anh không thấy thế nhỉ?”
Giao Giao để An Lạc xuống đất cho nó đi chơi rồi đi lại sofa ngồi, lấy điện thoại ra vừa bấm soạn tin vừa trả lời chú Kính:
“Người đó là đối tác, em vừa kí hợp đồng xong.”
Nghe thế chú Kính càng nghi ngờ, chú vờ lau nhà để lân la hỏi tiếp cho không bị nghi ngờ:
“Sao em đi chung xe với người đó vậy? Xe của em bị hư à?”
Cô vẫn chưa nhận ra có gì bất thường, mắt vẫn cấm vào điện thoại, đáp:
“Ừm, xe em bị chết máy, đã đem tới chỗ sửa rồi. Thấy xe em hư nên người ta mới ngỏ ý cho đi nhờ.”
“Vậy sao? Người ta cũng tốt bụng quá.”
“Ừm…Mà nè chú, em dùng tiền trong thẻ của chú đưa hai triệu để trả phí sửa xe á. Em vừa chuyển khoản trả đó, chú coi lại đi.”
Chú Kính nghe xong mặt mũi liền hiện rõ sự hụt hẫng, chú bỏ công việc mình đang làm rồi đi xuống bếp tự buồn một mình. Lúc này Giao Giao tiếp tục không nhận ra biểu hiện bất thường của chú, cô mãi mê tập trung vào điện thoại nhắn tin với đối tác lúc nãy. Chừng mười phút sau, cô bỏ điện thoại xuống rồi vươn vai, đúng lúc thấy An lạc đang ngồi chơi dưới sàn, cô mới loay hoay tìm chú Kính. Không nhìn thấy chú ở phòng khách, cô đứng dậy đi xuống bếp tìm, trong khi đi cô tình cờ nhìn thấy tờ lịch có khoanh tròn một vòng đỏ, xung quanh còn dán giấy nhớ ghi là kỉ niệm ngày cưới. Lúc này cô mới giật mình và nhớ ra hôm qua là kỉ niệm ngày cưới.
Bước vào nhà bếp, nhìn thấy chú Kính đang ngồi ăn cơm với cá kho, lòng của Giao Giao đầy cảm động. Người đàn ông trước mắt khiến cô cảm thấy ấm áp, diu dàng hơn bao giờ hết. Cô mỉm cười chậm rãi đi tới chỗ chú Kính đang ngồi rồi vòng tay từ phía sau ôm cổ chú, nghiêng đầu hỏi nhỏ:
“Chú à, chủ nhật tuần này mình đi đâu chơi đi. Lâu quá rồi vợ chồng mình chưa đi đâu.”
Chú Kính đang giận nên không thèm trả lời cô, chú tiếp tục ăn. Ăn được thêm vài muỗng cơm thì chú bỗng rưng rưng nước mắt nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ. Chứng kiến cảnh này cô có chút bất ngờ, cô chặn tay chú lại, kéo mặt chú nhìn qua phía mình. Nhìn sâu thẩm vào đôi mắt đó cô cảm thấy tội lỗi vô cùng:
“Chú khóc sao? Em xin lỗi mà, em lỡ quên ngày kỉ niệm, mình bù cũng được mà.”
Chú không nói gì mà gạt tay cô ra, tiếp tục nhai cơm rồi uống một ngụm nước. Uống xong, chú vờ nở một nụ cười nhìn sang cô:
“Anh không sao đâu, anh biết em bận. Anh hiểu mà…”
Nói rồi, chú bưng chén dơ đứng đậy đi tới bồn rửa chén rửa. Thấy chú như thế cô càng thấy mình tội lỗi chồng chất, đầu cô lúc này chỉ muốn nghĩ cách làm sao cho chú đừng buốn nữa mà thôi. Đứng nhìn một lúc, cô quay lưng đi ra phòng khách, tới chỗ An Lạc đang chơi, kéo tay con bé đứng lên, đưa điện thoại của mình cho con bé rồi nói:
“Trưa rồi, con lên phòng chơi đi. Nhớ đóng cửa cẩn thận.”
An Lạc vâng lời quay đầu đi lên lầu về phòng của mình. Nói xong với con bé, Giao Giao cũng xách vali lên phòng rồi tắm rửa sạch sẽ, chọn một bộ đồ ngủ gợi cảm mặc vào, xịt thêm chút nước hoa nhẹ. Xong việc, cô đi xuống nhà bếp tìm chú Kính lần nữa. Lúc này chú chuẩn bị đem đồ cho vào máy giặt, đang lúc để đồ vào máy thì Giao Giao từ phía sau chạy tới ôm lấy eo chú. Mới đầu chú cũng có bất ngờ nhưng vì giận nên giả vờ như không biết, nào ngờ tới lúc cúi đầu lấy quần áo trong sọt thì thấy đôi chân trắng nõn của cô, chú bất giác sựng lại một nhịp rồi bỏ đồ khỏi tay mà quay lưng lại. Nhìn thấy cô mặc đồ ngủ gợi cảm xuống nhà, chú liền trách cô:
“Còn sáng em mặc đồ này xuống nhà làm gì? Con nó thấy bây giờ!”