Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 124: Níu Kéo Có Được Gì?



Trên đường đưa cô tới bệnh viện cậu đã xuất đầu lộ diện và đã bị tai mắt ngầm của công an phát hiện, họ lập tức báo cho chỉ huy biết tin. Gia Nguyên cũng biết rằng mình đi ra ngoài rất dễ bị phát giác nhưng vì Giao Giao đang nguy cấp nên cậu chẳng còn quan tâm gì nữa. Chỉ một lúc sau, cậu tới trước bệnh viện. Cậu vừa dừng xe liền vội chạy ra để bế Giao Giao vào trong nhưng không ngờ công an cũng đến ngay lúc đó và vây quanh cậu rồi hai người công an to vạm vỡ chạy tới từ phía sau quật ngã cậu nằm xuống đất, nhanh tay còng tay cậu lại. Bấy giờ Gia Nguyên hoàn toàn không nghĩ đến sự việc này, cậu la hét ầm lên đói được thả. Công an không quan tâm tới lời đó, trực tiếp bắt cậu áp giải lên xe còn Giao Giao thì được một vài người bế vào trong đưa cho bác sĩ chuẩn đoán.

Sau khi bắt được Gia Nguyên, công an báo cho chú Kính và nói Giao Giao đang ở trong bệnh viện. Chú Kính vừa nhận tin liền bỏ tất cả việc chạy đi tới bện viện ngay. Lát sau chú tới thì biết Giao Giao đang ở trong phòng cấp cứu với chuẩn đoàn ban đầu là chấn thương sọ não cấp độ nhẹ do bị tác động lực, mà lực ở đây chính là cái đánh của cô hôm qua. Nghe xong câu đó chú như chết lặng, suýt chút đã không đứng vững được. Chú biết nguyên nhận chắc chắn là do Gia Nguyên nên đã đem hết sự căm thù trong lòng mình ra mà gọi điện cho một luật sự giỏi, chú muốn kiện cho Gia Nguyên phải ra hầu tòa.

Nửa giờ trôi qua, Giao Giao được cấp cứu xong và đã tỉnh lại, đưa sang phòng hồi sức. Bấy giờ chú Kính mang theo thương nhớ của mình đi đến tìm cô, vừa thấy cô nằm trên giường tiều tụy chú không kiềm nổi nước mắt mà ôm lấy cô bật khóc:

"Giao, là chú không bảo vệ được con! Chú có lỗi với con! Con đánh chú đi!"

Cô vẫn còn đang khá chóng mặt và ù tai nên không nghe rõ chú rói gì, chỉ là gặp nhau được chú cô cũng rất vui, trên môi cô nở một nụ cười rồi khẽ chạm tai lên vai chú ấy. Tuy cô không nói gì nhưng tình cảm đã nằm ở trong ánh mắt rồi.

* * *

Giao Giao thì đã ổn nhưng Gia Nguyên chẳng thể ổn được. Vừa bị bắt về đồn cậu liền bị lôi đi thấm ván lấy lời khai rồi nhốt vào khu tạm giam ở trong đó không được gặp ai ngoài luật sư cả. Sau khi biết Gia Nguyên bị bắt, bà Khánh đã thuê ngay cho cậu một luật sư để giúp cậu thoát tội. Ở bên này, chú Kính cũng không thua kém. Tận dụng thời gian Giao Giao vẫn còn đang ở bệnh viện, chú không hỏi ý kiến của cô mà đã tự quyết định kiến Gia Nguyên với bốn tội danh, bắt giữ người trái phép, cố ý gây thương tích, cưỡng hiếp và cố ý giết người. Bốn khung hình phạt nếu như tội danh thành lập thì cậu phải đối diện với mức án không dưới 5 năm.

Một tuần sau, tình hình sức khỏe của Giao Giao ổn định hơn nhưng vẫn còn hơi hoảng loạn một chút và còn cần phải theo dõi, Tối đó, chú Kính dẫn An Lạc vào thăm cô, thấy con gái cô liền trở nên vui vẻ ôm con vào lòng hôn lên má nó. An Lạc cũng nhớ mẹ nên nó cũng ôm chầm lấy cô. Nhìn hai mẹ con thắm thiết khiến chú Kính rất cảm động, chú ngồi bên cạnh hai mẹ con nhìn họ vui vẻ một lúc rồi đem chuyện mấy hôm nay ra nói với Giao Giao:

"Giao, có một chuyện mà mấy ngày nay chứ vẫn giấu con. Thật ra Gia Nguyên đã bị bắt tạm giam một tuần rồi, chú cũng đã đưa đơn kiện nó ra tòa. Con sẽ không trách chú làm vậy chứ?"

Lần đầu nghe chú nói nhưng cô lại không tỏ ra bất ngờ cho lắm, cô không nhìn chú mà lại vừa đùa với con gái vừa trả lời:

"Cậu ta cũng rất đáng bị trừng trị, nhưng làm cho cậu ta tởn một lần thôi. Đừng làm tăng hình phạt quá lâu, lâu quá sẽ dễ sinh hận. Cho cậu ta một vài năm tù đủ sắm hối là được."

Nghe cô nói thế chú Kính lòng đầu vui mừng, chú còn sợ cô trách mình nhưng không ngờ là vẫn được cô ủng hộ. Sau khi nói xong, cô bỗng nhiên nắm lấy tay chú, dùng đôi mắt chân thành mà cất giọng hỏi:



"Chú Kính, trong lúc bị bắt tôi với Gia Nguyên có xảy ra một số chuyện. Chú biết những chuyện này rồ vậy chú có còn yêu tôi như lúc đầu không?"

Nhận được câu hỏi của cô, chú Kính mỉm cười hiền từ cằm tay cô lên rồi hôn lên đó, ánh mắt hiện rõ câu trả lời. Hôn xong, chú lấy trong túi mình ra một chiếc hộp đỏ rồi mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, chú nghiêm túc nhìn cô và nói:

"Làm vợ chú có được không? Không cần biết quá khứ của chúng ta thế nào, đã trải qua chuyện gì, bây giờ chỉ cần chúng ta được ở bên nhau. Con có đồng ý để chú chăm sóc cho con, chăm sóc cho An Lạc không? Chú nguyện sẽ làm một người chồng tốt, người cha tốt, bảo vệ mẹ con con đến trọn đời."

Hành động của chú khiến cô quá sức bất ngờ, cô cảm động đến bật khóc. Cả đời cô cũng chẳng dám nghĩ sẽ có một ngưởi đàn ông cầu hôn mình như thế, nhất thời cô chẳng nói nên lời. Thấy cô không nhận lời ngay trong lòng chú có chút lo lắng, sợ rằng bị từ chối, chú vội đứng dậy rồi quỳ một gối xuống sàn gạch để tỏ thêm lòng thành ý:

"Chú xin con, hãy cho chú một cơ hội. Chú nhất định sẽ làm tốt, chú sẽ yêu thương con và An Lạc cả đời. Con đồng ý đi."

Bấy giờ cô đã thật sự quá cảm động rời, cô gật đầu với nụ cười hạnh phúc trên môi. Được một cái gật đầu của cô, chú Kính vui mừng vội đứng dậy đeo nhẫn vào ngón áp út cho cô nhưng mà cái chắc chú đeo nhẫn trong khi một tay gãy phải bó bột thật sự rất mắc cười. Chỉ chờ có thế, bên ngoài đám bạn thân của chú Kính ùa vào bắn pháo giấy khắp nơi rồi rầm rộ vỗ tay:

"Hôn đi, hôn đi, hôn đi!"

Cô ngại đỏ mặt nhìn mọi người, lúc này An Lạc lại rất vui vẻ, nó còn bắt chướt nói theo đám người kia: "Hôn đi, hôn đi."

Chú Kính cảm thấy hạnh phúc tràn trề, chú không khiêm dè nữa mà nghe theo lời mọi người hôn lấy cô, ngay lập tức bạn bè của chú móc điện thoại ra chụp hình loạn xạ. Nụ hôn bất chợt này khiến cô ngây người, chú hôn rất nhẹ chỉ là chạm môi thôi như mang đến cảm giác vô cùng lạ, cả người cô lần đầu tiên cảm thấy thật sự vui vì nụ hôn đó. Đến khi nụ hôn dừng lại, tiếng vỗ tay dồn vang lên, không hiểu sao cô cảm thấy mình đã chọn đúng người sống với mình nửa đời còn lại rồi.

* * *

Sau khi hai người đã chính thức yêu nhau, Giao Giao tập trung vào việc theo dõi sức khỏe ở bệnh viện còn chú Kính thì tập trung toàn lực vào việc kiện Gia Nguyên ra hầu tòa, đồng thời cũng muốn xóa sổ AI để trả thù. Về phần Gia Nguyên, từ khi bị bắt giam và biết Giao Giao vì cái đánh trong cơn thức giận của mình mà đã bị chấn thương sọ não, cậu trở nên rất câm giận bản thân mình, cậu không nói cũng không làm gì, chỉ ngồi một góc phòng giam biệt lập. Vào thời khắc ấy, cậu tưởng nhớ về những ngày thơ ấu có cô ở bên cạnh chăm sóc, nhớ đến những lần được bên cô, nhớ khoảnh khắc biết cô mang thai và giây phút đón đứa con đầu lòng của hai người. Giờ đây, mọi sự tiếc thương đều hóa thành nước mắt, sự ân hận rạo rực từ máu đến xương tủy. Hai tuần sau, sức khỏe của Giao Giao đã ổn định và cô dẫn An Lạc đến gặp Gia Nguyên lần cuối. Trong phòng thăm ở nhà tù, hai người ngồi cách nhau một tấm kính, ánh mắt nhìn nhau mà cảm xúc hỗn loạn. Nhìn Gia Nguyê tiều tụy người đầy râu ria, tóc tai rối xù cô cũng có chút xót xa, cô nhìn vào mắt cậu, nói:

"Ngày mai cậu ta tòa rồi, chú Kính sẽ không nhẹ tay với cậu đâu. Nếu như luật sư của cậu cãi thắng, cậu được giảm mức phạt thì về sau nhớ sống cho tốt."



Cậu vừa nghe xong liền bật khóc, trả lời cô trong tiếng nấc:

"Anh sai rồi. Anh xin lỗi, anh là kẻ tệ bạc, anh không xứng với em và con."

"Đừng quá buồn, cậu còn trẻ, sau này vẫn còn sửa sai được. Bây giờ cậu còn có vợ con đang chờ ở nhà. Sau này bỏ đi mà làm người tốt, làm gương cho các con. Tôi và An Lạc sẽ không về với cậu nữa. Cuối tháng sau tôi sẽ kết hôn với chú Kính, tôi đã đồng ý lời cầu hôn rồi. Tôi tin đây là lựa chọn đúng đắn, An Lạc chắc cũng sẽ hiểu cho tôi."

Nghe tin này Gia Nguyên như hoàn toàn sụp đổ, đôi mắt cậu thất thần nhìn cô và hoàn toàn trở nên mất bình tỉnh, hét lớn:

"Không, em là vợ của anh. Anh không được đem con của anh cho người khác được! An Lạc là con của anh! Em chính là vợ của anh, anh không cho phép em lấy bác ấy!"

Trước sự mất tĩnh của cậu cô vẫn giữ một thái độ cứng rắn, cô bế An Lạc đứng lên, nói với An Lạc:

"Gọi cha lần cuối đi con, gọi xong mẹ dẫn con đi gặp ba Kính."

An Lạc nhìn về phía Gia Nguyên, trước ánh mắt ngây thơ của con trẻ Gia Nguyên như tỉnh giấc, cậu nhìn với một vẻ đầy khao khát, nước mắt giàn giụa, nói:

"Con gái, gọi cha đi con. Gọi cha đi còn.."

An Lạc im thin thít, rồi đảo mắt đi không nhìn cậu nữa, nó ôm lấy cổ mẹ không gọi cha. Thấy vậy Giao Giao thúc giục nó gọi nhưng nó vẫn như thế, quyết không mở lời. Chứng kiến con gái không chịu gọi mình, Gia Nguyên như muốn bùng nổ, cậu hét lên, đập mạnh tay vào kính:

"Gọi cha đi! Con mau gọi đi chứ! Cha là cha của con đây này!"

Giao Giao và cả An Lạc đều bị làm cho giật mình, trong khi cô lùi lại thì con bé lại khóc lớn nhìn về phía Gia Nguyên. Ngay sau đó, công an trong trại giam chạy vào khống chế cậu lại, cậu vừa gào vừa khóc như một kẻ điên loạn sau đó bị lôi đi, hình ảnh cuối cùng mà cậu nhìn thấy chính là cảnh Giao Giao ôm con quay lưng đi. Vào thời khắc này, con tim của cậu chính thức vỡ vụn, khả năng hai người trở lại như ngày xưa là bằng không.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv