Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 119: Còn Gì Luyến Lưu?



"Hức! Anh hứng thú với cô ta cũng nửa năm rồi đó. Nếu mà nhất thời thì một vài lần người ta đã biết dừng rồi."

"Anh không có mà. Tại em lúc đầu tránh né anh trước nên anh mới chán nản mà tìm cô ta thôi. Rồi sau này anh thấy em không quâm tâm tới anh nữa nên anh mới dùng cách đó đối xử lại với em coi em có ghen hay không. Anh thề là anh không có tình cảm gì với cô ta hết."

"Tôi tin cậu không có tình cảm nhưng tôi không chấp nhận được cậu ngủ với người khác trong khi con gái vẫn còn nhỏ xíu đêm ngủ gọi cha. Cô ta sinh được con trai cho cậu thì cậu đi mà yêu cô ta."

Nghe tới đây Gia Nguyên bắt đầu bực tức, cậu đứng dậy khó chịu nạt cô:

"Em sao thế nhỉ? Rõ ràng khi bên anh em phải biết anh sẽ có nhiều phụ nữ chứ! Anh nhớ có lúc em còn kêu anh đi với cô ta đi mà."

Cô quay lại nhìn quyết không kém cạnh: "Lúc tôi nói câu đó tôi chưa có con với cậu. Lúc ấy cậu còn nói gì là không lấy hai vợ, cả đời chỉ có mình tôi, con của cậu chỉ có thể sinh ra từ bụng tôi. Bây giờ thì sao? Cậu nói coi có cái gì làm được không? Cậu giỏi mổm điêu quá đó."

"Lúc đó anh không hiểu chuyện khác, còn bây giờ khác. Em coi cái ghế chủ tịch của anh bị Gia Thắng làm lung lay, cậu ta có con trai mà anh không có thì anh phải tìm con chứ! Lúc ấy em vừa sinh An Lạc xong, anh cũng đâu có ép em có thêm con ngay liền. Thậm chí lúc có Gia Hưng với Thùy Duyên anh còn phải đắng đó mấy tháng liền. Anh như vậy không đủ yêu em sao? Tất cả là do hoàn cảnh bắt buộc thôi."

"Hứ! Tôi nghe không hiểu mấy cái cách bố thí tình cảm này của anh. Nếu mà anh thấy như vậy là hi sinh quá nhiều vậy thì tôi cũng không cần cái hi sinh cao thượng của anh đâu."

"Em thật quá nực cười! Em đòi hỏi anh phải thế nào đây? Em với Duyên đều như nhau, tại sao cô ta không nói gì mà em cứ oán trách anh vậy?"

"Vì tôi không phải loại người ngu ngốc như cô ta."



"Bây giờ tôi đã không còn là vợ của cậu nữa, cậu cũng đã hết bị tật ở chân, tôi cũng đã chăm sóc cho cậu 16 năm nay rồi, như vậy là quá đủ. Tôi sống với cậu bây giờ chỉ là vì An Lạc còn quá nhỏ mà thôi. Đợi nó được ba tuổi, tôi lập tức sẽ rời khỏi anh ngay."

Gia Nguyên liền trừng mắt: "Em dám sao? Em mà bước ra khỏi cái nhà này thì anh sẽ giết chết em."

"Giết tôi? Giết rồi cậu cũng phải ở tù mà thôi. Từ sau khi ly hôn tới bây giờ tôi chỉ bên anh duy nhất có một lần, đó cũng là lần cuối tôi chấp nhận cho anh chạm vào tôi rồi. Bây giờ thì sẽ không có chuyện đó nữa đâu. Chúng ta ly hôn rồi, giờ cũng đã ly thân, không có quan hệ gì nữa."

Nghe câu này, cậu lập tức nổi điên đi tới cưỡng ép cô, muốn cô ngủ với mình. Cô không hề nao núng, trực tiếp điện thoại ra quay lại, nói:

"Cậu mà dám làm gì tôi thì tôi sẽ đem đoạn clip này giao cho công an để cậu vào tù."

Gia Nguyên dừng lại và lập tức cho cô một bạt tai đau điếng rồi cầm điện thoại của cô vứt đi. Cậu kẹp cô giữ hai đầu gối của mình rồi nhanh chóng cởi áo ra. Cô còn chưa hết choáng váng sau cú tát thì khi nhìn lại đã lấy da thịt cậu chạm vào người rồi, lúc này cô hoảng loạn túm lấy tóc cậu giật mạnh, chân và tay đều huơ loạn xạ phản kháng kịch liệt. Thấy cô không hợp tác, cậu càng dùng tay mình bịt chặt miệng của cô lại, tay còn lại thô bạo kéo quần áo cô xuống, dọa:

"Em dám nói mình không phải vợ anh thì giờ anh sẽ cho em như lại em làm vợ anh như thế nào. Từ từ hưởng thụ đi."

Ngay sau lời nói đó là một cái thúc cực mạnh, cô trợn mắt ngước cổ lại cắn chặt ngón tay trong miệng mình một cách đau đớn. Thỏa được ý nguyện, cậu nhếch môi cười một cách gian xảo rồi tiếp tục thúc mạnh thêm vài cái nữa, tay của cậu khóa chặt hay tay của cô trên đầu khiến cô không rút tay ra được. Chừng được một lúc, cô thấy mình rơi vào thế bất lực và đã kiệt sức, cảm giác cả cơ thể tê liệt hoàn toàn, bất khả kháng. Biết cô không còn kháng cự được nữa, cậu đắc ý hà hơi thở của mình hôn lên mặt cô, thỏa mãn nói:

"Nửa năm không động vào có khác, chỗ đó có thời gian phục hồi nên giờ nó đang bó chặt anh rồi. Thả lỏng ra chút nào."

Cô cắn răng lườm mắt nhìn cậu, để thể hiện sự chống đối của mình. Có lẽ là do nửa năm qua không còn làm chuyện vợ chồng với cậu nên cô cũng đã quên mất cái cảm giác này rồi, bây giờ bất ngờ lại tiếp tục, cô cảm giác được sự ngộp thở do kích thước quá lớn, lại còn thêm chưa đủ hưng phấn đã vào ngay nên cô không tài nào thích nghi được.



Vào chính lúc này, dường như cậu cũng đã nhận ra biểu hiện này của cô, trong ánh mắt cậu liền ánh lên để hào hứng, điên cuồng không có cô kịp thở.

Sau một tiếng đồng hồ mây mưa kịch liệt, Gia Nguyên thấm mệt nên lập tức lăn ra ngủ. Chỉ còn Giao Giao là còn thức giấc, đôi mắt cô ngần lệ nhìn lên trần nhà đầy ưu tư. Đúng lúc này, có tiếng khóc của con gái vang lên, cô lập tức ngồi dậy vội tìm quần áo của mình. Mặc xong quần áo, cô cố gắng đứng dậy nhấc chân nặng nhọc đi về phía nôi của con gái. Nhận ra con đói, cô đi nấu nước pha sữa cho con nhưng bụng cô đau đến không thể đứng nổi, đó là hậu quả của sự điên cuồng mà Gia Nguyên gây ra. Nấu nước xong, cô vội pha sữa rồi đem lên cho con gái uống. Con bé này chính là lý lẽ sống của cô lúc này, không có nó chắc cô đã chẳng thể vượt qua được những đau khổ gánh nặng trên vai. Sau khi được bú no, con bé lại ngủ và không hề quấy khóc nữa. Thấy đã yên, cô lấy áo khoác mặc vào rồi lén lút rời khỏi nhà bằng cửa sau, bắt một chiếc taxi đi tới tiệm thuốc. Trên đường đi, cô nhận ra phố xá vẫn rất tập nập người qua lại, những đôi tình nhân đi cùng nhau, những nhóm bạn thân trẻ tuổi vui cười khắp nơi. Tự dưng bấy giờ cô thấy nhớ ngày còn xuân, độ tuổi 18, 20 của cô không hề có cái gọi là đi chơi cùng bạn bè, tới tận bây giờ cũng như thế, cuộc sống của cô luôn bị bó buột trong nhà và bó chặt vào Gia Nguyên. Đi được một lúc cũng tới tiệm thuốc, cô cho taxi dừng lại đi rất nhanh sau đó đã trở vào xe nhưng trên tay là một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp. Cô muốn uống thuốc nhưng lại quên mua nước rồi, cô liền vội nói về tài xế taxi:

"Lát nữa thấy có chỗ bán nước giải khát thì bác dừng lại cho con."

Từ kính chiếu hậu trên đầu người tài xế nhận ra cô đang định uống thuốc nên ông ấy không nghĩ gì mà lấy chai nước mới của mình ra đưa cho cô:

"Cầm lấy nước này uống đi, khỏi mua."

Tuy hơi ngại nhưng cô vẫn nhận nó. Cô uống thuốc vào. Lát sau, cô về tới nhà rồi lại quay trở về phòng và thấy Gia Nguyên vẫn còn đang ngủ trên giường. Nhìn cậu sung sướng ngủ ngon như vậy cô chẳng cam lòng, trong lòng cô nảy lên suy nghĩ muốn trả thù cậu. Không cần nghĩ cách quá lâu, vừa ngay lúc thuốc tránh thai khẩn cấp cô mua dự trữ cũng nhiều, cô lấy ra vài viên cà nát đổ vào nước lọc uống định cho cậu uống. Dường như ông trời lần này cũng giúp cô, cô vừa pha xong thì Gia Nguyên cũng vừa tỉnh giấc ngồi dậy gọi cô:

"Giao, lấy cho anh chút nước. Anh khát quá!"

Nghe cậu yêu cầu, cô mỉm cười đầy vui vẻ bưng ly nước có thuốc tránh thai khẩn cấp đưa cho cậu. Cậu không hề nghi ngờ gì mà uống nó ngay lập tức, uống xong, cậu nắm tay cô kéo nằm xuống giường. Cô theo ý cậu nằm xuống, cậu ôm cô hôn vài cái lên má rồi nhụi mặt vào tóc cô, vừa nói cậu vừa luồn tay vào trong áo đùa giớn với bầu ngực của cô, nói bằng giọng rất mãn nguyện:

"Nếu em chịu nghe lời từ đầu thì đâu có bị anh phạt. Ngoan ngoãn nghe lời anh, sau này anh sẽ đối xử tốt với em."

Cô khó chịu cầm chặt tay cậu lại không cho cậu sờ mó nữa. Thấy cô không cho ở đó cậu liền sờ tới mông của cô. Bây giờ cô đã quá chán nản rồi, chẳng còn hơn dỗi hay gì với cậu nữa. Cô nằm đợi khi cậu ngủ say rồi lại ôm gối nằm đi lại sofa ngủ một mình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv