Ở tiệm bánh, nhân viên gọi cô là bà chủ. Bây giờ tiệm bánh này hoạt động và tính toán trả lương cho nhân viên đều do cô sắp xếp, chú Kính đảm nhận quản lý mà thôi. Đây có thể nói là cơ ngơi đầu tiên có công sức của cô dựng nên. Buổi trưa vắng khách, cô và chú Kính ngồi vào bàn dùng cơm, An Lạc bây giờ đã biết nói nên nói rất nhiều, nó cái gì cũng hỏi cả. Ngày bé An Lạc có tóc đen nhưng càng lớn càng giống màu tóc của Gia Nguyên rồi, Gia Nguyên nhìn vậy mà ít nét lai Tây hơn con bé này, con bé này nhìn cứ tưởng người nước ngoài không đấy. Mặc dù An Lạc càng lớn càng giống Gia Nguyên nhưng chú Kính vẫn không ngừng yêu thương nó, thậm chí chú càng thương nó hơn, chú luôn xưng với con bé là ba để phân biệt với cách gọi cha mà con bé hay gọi Gia Nguyên. Nhìn chú Kính đút cơm cho con gái của mình, Giao Giao tự nhiên lại có chút buồn lòng, cô thở dài bỏ đũa không muốn ăn nữa, nội tâm trống rỗng, cô than:
"Bây giờ phải làm sao đây? Ly hôn cũng làm rồi, thế mà vẫn không thể đi được."
Chú Kính nghe cô nói vậy liền dừng đút cơm, đưa đồ chơi cho An Lạc cầm rồi quay lại nhìn cô:
"Con sao vậy? Đã nói chú sẽ lo mà, con đừng bận tâm mắc công Gia Nguyên biết lại hỏi khó con đó."
Cô dựa lưng ra ghế, giọng điệu có chút trách móc:
"Chú nói làm sao để con không bận tâm đây? Chú biết thêm một ngày ở bên cậu ta con càng thấy mệt mỏi không? Hôm qua đám cưới, hôm nay cả họ người ta qua ăn cơm cùng, con làm sao chịu cảnh này? Không những là con, Thùy Duyên bây giờ cũng ôm con hối hận rồi. May là An Lạc còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu để nó biết cha nó đi lấy vợ còn mẹ mình thành vợ lẻ thì làm sao nó chấp nhận được."
"Chú biết, chú hiểu tâm trạng của con mà. Để con bên cạnh một người không thể cho con được gì như nó chú cũng rất đau lòng.. Từ sau ngày con ly hôn chú đã bán một số đất đai và tài sản riêng của mình đi rồi, số tiền đó chú sẽ lấy để thỏa thuận với bà nội của Gia Nguyên coi có thể xin họ thả tự do cho con không."
Giao Giao có chút bất ngờ, cô chòm tới hỏi ngược lại chú:
"Chú bán gì rồi? Tại sao chú lại đi bán đồ của mình?"
"Đó là cách duy nhất chú có thể giúp con."
"Nhưng con không cần như vậy. Chú nói chú sẽ lo cho con, con nghĩ chú đã có cách gì đó tốt hơn chứ không mong chú tốn tiền mua lại con từ họ."
"Chú không mua con, chú chỉ.."
"Dùng tiền chuộc lại thì là mua rồi."
Chú Kính có chút bối rối: "Thế, thế còn cách nào đây? Họ sẽ không bao giờ nói con đã trả đủ nợ cả. Những gì con làm xưa nay họ quy ra tiền quá rẻ bèo."
"Con biết. Nhưng nếu dùng tiền thì con muốn nó là tiền của con."
"Tiền của con? Con lấy đâu ra tiền."
Giao Giao im lặng suy nghĩ một chút, nghĩ xong rồi cô liền lấy ví tiền của mình ra lấy hết tiền của mình để lên bàn và tổng cộng chỉ có 500 ngàn. Nhìn cô số tiền đó, cô nói:
"Mua vé số, lấy 500 này đi mua vé số, con không tin là không chút tấm nào."
Nghe xong chú Kính cười suýt không nhặt được mồm:
"Ha ha ha ha, chú không ngờ con nghĩ tới cách này luôn đó. Tỉ lệ trúng số của con được bao nhiêu."
Mặc dù bị cười cợt nhưng cô vẫn rất nghiêm túc: "Không gì là không thể hết chú à. Nếu tỉ lệ trúng số thấp thì chúng ta chơi hệ tâm linh."
"Gì?"
Chú Kính hoang mang cực độ trước cậu nói của cô. Chưa kịp để chú định hình tâm trạng thì cô đã đứng dậy đi lại góc tường nơi đặt bàn thờ thần tài thắp nhanh lên rồi khấn vái. Nhìn thấy cảnh này, chú càng cười lớn hơn, không tin được rằng cô còn chơi tới hệ tâm linh này, chú nói:
"Nếu mà con cầu thần tài cho con trúng số được thì chú sẽ mua cho con một ngôi nhà. Để coi thần tài cho con tiền hay con phải dùng tiền của chú đây."
Không để tâm đến lời của chú, cô nói lớn: "Có thờ có thiêng, đã thờ rồi thì cũng nên tin thần tài một lần."
Nói xong, cô tiếp tục nhẩm niệm khấn tiếp. Chú Kính cười trong bất lực rồi quay lại đút cháo cho An Lạc ăn tiếp:
"Con ngoan của ba, mẹ con không chịu dùng tiền của ba mà muốn tự lực kìa. Con có muốn cùng ba xem mẹ con làm được gì không?"
Chú cười không phải vì khinh thường cô mà là vì biết chắc trong thời gian ngắn cô sẽ chẳng thể kiếm ra đủ số tiền vừa lòng bà Khánh.. Sau khi ăn trưa xong, họ để tiệm bánh lại cho nhân viên lo còn mình thì chở An Lạc đi mua sắm, mua ba chiếc áo đôi mặc cùng nhau cho thân mật. Giải trí cho vui vẻ một lúc, lúc sau họ lại đến xem sàn chứng khoáng, chú Kính có đầu tư một ít chứng khoán nhưng không đầu tư vào công ty nhà Tăng. Đứng nhìn con số xanh đổi trên bản báo, chú Kính thầm cười vì lại có lời nhưng Giao Giao lại hoang mang chỉ tay về số chứng khoán của tập đoàn AI, nói:
"Chứng khoán của tập đoàn giảm đi thì phải, tôi nhớ lúc trước đều tăng mà."
Nghe vậy chú Kính mới nhìn quả, mặt chú ấy liền căng thẳng: "Phải, đã giảm rồi, hình như đã giảm liên tục ba ngày. Gia Thiên quản lý tập đoàn có trục trặc gì sao?"
"Chắc là vậy rồi. Nhưng tôi không nghe Gia Nguyên nói gì hết."
"Số giảm cũng không nhiều, có lẽ do vướng việc gì đó, chắc không quan trọng đâu. Để vài hôm quan sát nữa coi sao. Gia Thiên trước giờ không quản lý tập đoàn lớn, họ lại không cho chú can thiệp vào nữa, không biết có ảnh hưởng gì mà lại thế nhỉ?"
"Đám người đó vô tình như vậy có bị lỗ vốn cũng là đáng đời. Chú quản lý tập đoàn mười năm nay đưa từ đi xuống thành đi lên mà họ nói loại chú là loại không đắng đo gì cả. Để tôi xem ông Gia Thiên quản lý thế nào đây."
Chú Kính không nói gì, trong lòng chú cũng có chút khó chịu về việc bị gạt ngang như vậy, chú đang trông chờ ngày mà họ Tăng chiêu dụ chú về lại tập đoàn một cách đường đường chính chính. Dù sao thì công sức 10 năm nói bỏ cho em trai đâu có dễ vậy, là em trai nhưng từ hồi biết chú Kính không phải anh ruột ông Gia Thiên đã chẳng đoái hoài gì đến chú nữa. Uổng công chú bao năm che chở đùm bọc cho em trai rồi tới con của em trai không than nửa lời vậy mà ngày nay tất cả đều coi như gió thoảng không quen biết, tình họ đã đoạn, nghĩa cũng đã tuyệt, chỉ còn sự tính toán tham lợi mới có thể đứng vững mà thôi.
Chiều hôm đó đi ăn cơm chiều với chú Kính xong thì cô cùng con gái về nhà. Lúc về đến nhà cũng là lúc khách nhà vợ của Gia Nguyên đã về hết. Cô bế con bước vào phòng khách thì thấy Gia Nguyên đang đứng cạnh Thùy Duyên ôm con trai chơi đùa. Cảnh tượng đó như cây kim đâm vào mắt cô, cô vờ như bình tĩnh bước đến gần, nói:
"Em về rồi."
Nghe cô nói Gia Nguyên mới nhận ra là cô đã ở trước mặt, cậu không bỏ đứa con trai của mình ra mà còn đưa nó lại gần cô, vui vẻ nói:
"Em xem, con trai y hệt anh luôn đấy, giống anh còn hơn cả An Lạc. Nhìn như này chắc chắc lớn lên sẽ đẹp trai cho xem."
Cô liếc nhìn bé trai đó một cái, bấy giờ đã có chút chạnh lòng, cô giữ chặt An Lạc trong lòng rồi nhìn về phía Thùy Duyên cười hỏi:
"Gia Hưng ra tháng cũng lâu rồi nhỉ? Em có còn sữa nhiều cho thằng nhỏ uống không?"
Thùy Duyên mỉm cười nhưng trong mắt là sự hãnh diện thị uy với Giao Giao, cô ta bước đến thật gần Gia Nguyên như để chứng minh cậu thuộc về mình và nói:
"Nhờ có bà và cô hai em chăm sóc, sức khỏe em bây giờ tốt lắm, sữa vẫn đủ cho con trai. Bà nội cứ bảo là thằng bé giống hệt Gia Nguyên hồi nhỏ, xem ra con trai giống cha nhiều hơn con gái rồi. Mà em thấy dạo này con gái của chị hơn ốm đó, chị không lo cho con bé sao hả?"
Nghe nói vậy Gia Nguyên liền cất lời: "Em đừng nói vậy, An Lạc là con gái sao mà so cân nặng được với con trai được? Khỏe mạnh là được rồi. Sau này em và Giao Giao ở nhà đùm bọc giúp đỡ nhau cùng nuôi hai đứa nhỏ lớn, Giao có kinh nghiệm hơn em, em phải học hỏi cô ấy."
Thùy Duyên nhẹ nhàng đáp: "Dạ, em biết rồi. Nhưng mà em chỉ sợ chị ấy không giúp em thôi."
Gia Nguyên liền nhìn về phía Giao Giao nói ngay: "Em phải giúp đỡ Duyên đó, ở chung một nhà phải chăm sóc lẫn nhau."
Nghe câu này Giao Giao thật sự sắp không kìm lòng được nữa, mắt cô rưng rưng nhưng vẫn cố mỉm cười nhìn sang con gái một cách yêu chiều. An Lạc lúc này cũng nhìn cô nhưng lát sau nó liền nhìn sang Gia Nguyên rồi dang tay ra đòi cha bế, nó kêu hai tiếng rất rõ:
"Cha cha."
Thấy con gái đòi, Gia Nguyên liền định đưa con trai cho Thùy Duyên bế nhưng Thùy Duyên muốn Giao Giao cảm thấy ghen tỵ nên đã lén cố tình véo vào da của con trai mình làm cho thằng bé khóc thét lên. Thắng bé vừa khóc Gia Nguyên liền bỏ qua luôn An Lạc, cậu vội vã vỗ con trai. Không đưa cha bế, An Lạc uất ức bật khóc. Hai tiếng khóc của hai đứa trẻ xô vào nhau nhưng Gia Nguyên chỉ lo cho con trai mà không lo cho con gái, để không làm ổn nữa cậu bế con trai đi ra xa rồi quay lại nói với Giao Giao:
"Em đem con lên phòng vỗ nín đi, cho con uống sữa chắc nó đói rồi đó."
Trái tim mạnh mẽ của Giao Giao giờ đây cũng có chút quặn đau, đứa con gái gọi cha mãi mà cậu lại nói là đói sao? Cô không muốn con gái của mình thiệt thòi nên mới nói vài cậu:
"Anh bế con một lúc là nó hết khóc ngay, nó đòi anh đây này."
Gia Nguyên không quan tâm cho lắm mà chỉ nhìn một cái rồi lại quay về với con trai: "Em đưa An Lạc lên phòng đi, lát nữa anh lên sau."
Đến nước này cô chẳng còn lời gì để nói, cô kéo An Lạc ôm chặt vào lòng rồi cùng con đi lên phòng. Ở trong phòng cô đã cố gắng lắm mới kiềm lại được cảm giác tủi thân, nhìn con khóc đòi cha mà cha thì có con khác thì còn gì đau đớn bằng! Chung chồng là vậy, tình yêu chia ba sẻ bảy, có đứa hơn sẽ có đứa chịu thiệt. Nói trước nói sau gì Gia Hưng mới là người thừa kế, cậu đương nhiên sẽ yêu thương thằng con trai đó hơn là An Lạc. Từ lúc sinh ra An Lạc vốn đã không có chỗ đứng, bởi vì người mẹ mắc nợ như cô và cũng là vì giới tính của nó. Ngày đầu biết tin mình mang thai con gái thì cô đã tự nhủ bản thân phải cố gắng mạnh mẽ để dạy cho con gái bản lĩnh chống chọi sóng gió sau này trong đời.