Ba năm sau….
Thời điểm ngày Giao Giao đã là 20 tuổi và vừa thi đại học xong, Gia Nguyên lại đưa Giao Giao trở lại khu resort đó để nghỉ dưỡng. Buổi tối hôm nay vẫn là căn phòng quen thuộc ở khu resort 3 năm trước, căn phòng đã tắt đèn còn Giao Giao thì vẫn đang ngồi bên bờ hồ bơi dùng latop lên mạng, cô bây đã cao hơn một chút, tóc cũng đang bắt đầu để dài, có nhiều sự thay đổi nhưng tình cách thì vẫn y hệt như vậy, gương mặt vẫn bầu bĩnh và ánh mắt vẫn sắc sảo như vậy.
Trong ba năm qua, Gia Nguyên mới là người có sự thay đổi nhiều nhất, cậu đã được 14 tuổi, đi đứng cũng không cần nạng nữa nhưng chỉ đi khơi khập khiễng. Cậu đã rất cao, lớn rất nhanh, tóc càng lúc càng chuyển sang màu nhạt dần rồi thành nâu, mắt cũng nâu nhạt hơn trước, nhìn tổng thể càng có chút lai người nước ngoài, trông đẹp rất lạ.
Hiện tại đang là 12 giờ đêm ở khu resort, hôm nay cũng là ngày công bố điểm của trường mà Giao Giao đã chọn nên cô đã chờ đợi cả ngày nay. Cô đã chờ đợi và rồi cuối cùng cũng có kết quả. Điểm cô rất cao! Đã đậu rồi! Vừa biết tin mình đã trúng tuyển cô liền từ hồ bơi chạy vào phòng của mình và Gia Nguyên la lên:
“Cậu chủ! Chị trúng tuyển rồi! Chị đậu rồi!”
Nhưng lúc này Gia Nguyên đã tắt đèn đi ngủ, nhận ra điều này khiến cô hơi buồn một chút, cô bèn đi lại gần chỗ giường cậu, lay nhẹ:
“Cậu chủ, dậy đi, chị đậu đại học rồi.”
Gia Nguyên hình như không thể dậy được, cậu ngọ ngoạy cơ thể giống như đang mơ phải ác mộng. Lúc này Giao Giao thấy cậu hơi lạ nên rất lo lắng sờ trán cậu xem có sốt không nhưng cậu không hề sốt. Thấy vậy, cô lấy điều khiển bật đèn lên để nhìn rõ cậu hơn. Đèn vừa bật lên, ngay giây phút đó Giao Giao thật sự phải sững sốt, cô nhìn thấy chiếc chăn mà cậu đang đắp ướt sũng, cứ tưởng là Gia Nguyên tè dầm, cô vội gọi Gia Nguyên dậy cho bằng được.
“Gia Nguyên, mau dậy đi! Cậu tè dầm rồi kìa! Gia Nguyên!”
Tiếng hét của cô không thấm được cậu, sau một hồi như thế, cô quyết định tát vào mặt cậu một cái, và cũng chính nhờ cái tát đó mới khiến Gia Nguyên tỉnh dậy, cậu ngay lập tức mở mắt ra, giật mình nhìn sang Giao Giao:
“Giao Giao, sao chị lại không mặt đồ trước mặt tôi? “
Cô ngơ ngác nhìn cậu:
“Không mặc đồ gì? Cậu mới là không mặc đồ đó. Cậu tè dầm rồi kìa, lớn mười mấy tuổi đầu rồi mà còn tè dầm là sao?”
“Tè dầm?”
“Cậu tự xem đi, chăn ướt hết rồi kìa!”
Nghe cô nói, Gia Nguyên liền vội ngồi dậy, vừa nhìn thấy chiếc chăn ướt mèm đó, Gia Nguyên đã vô cùng sửng sốt, cậu cũng lo sợ mở chăn ra xem thử. Và rồi một thứ không tưởng nhưng đã xảy ra, “cậu nhỏ” của Gia Nguyên nhô lên cao, cả chiếc quần ướt sũng. Mặt Gia Ngyên và Giao Giao tái sầm lại, Giao Giao cứng cả miệng:
“Gia…Gia Nguyên…c..cậu…”
Mặt cậu khi đó đỏ hết cả lên nhưng cậu cũng không biết mình bị gì, rồi cậu sờ thử tay vào đó, nói với Giao Giao với giọng lo lắng:
“Tôi bị gì vậy? Tại…tại sao lại…”
Rồi đột nhiên mặt cậu nhăn lại rất khó chịu. Giao Giao rất sợ phải nhìn thấy cái đó nhưng cô vẫn lo cho Gia Nguyên, cô đi tới chạm vào vai cậu xem thử cậu có sao không vì nhìn mặt cậu rất khó chịu.
“Cậu chủ, cậu có sao không vậy? Hay là tôi gọi anh Khôi tới giúp cậu.”
Cái chạm đó của cô vào phút đó đã vô tình khiến dây thần kinh của Gia Nguyên bị kích thích, ở ngay vị trí quần đã ướt đó bỗng phụt ra một thứ nước nữa khiến quần của cậu ước nhiều hơn. Bấy giờ gương mặt cậu mới thoải mái lại được, cậu vội lấy chăn che người lại, người thở dốc.
“Tôi biết tôi bị gì rồi. Chuyện hôm nay chị đừng nói với ai, tôi chỉ cho mình chị biết thôi. Chị…chị mau lấy khăn giấy lại cho tôi.”
Giao Giao liền vội nghe theo lời cậu chạy đi lấy giấy tới. Lúc này Giao Giao thật sự rất ngại nhưng cô đã 20 tuổi rồi, những biểu hiện sinh lý của cả hai giới nam nữ cô đều đã học qua, trong lúc này cô liền bỏ qua cái suy nghĩ khác giới mà chỉ muốn nghĩ Gia Nguyên là em trai của mình để giúp cậu, cô liền ngồi xuống giường, ra sức trấn an Gia Nguyên:
“Không sao đâu, đây chỉ là biểu hiện sinh lý bình thường của con trai thôi, cậu đừng qua lo lắng. Để…để chị dọn dẹp chỗ này cho em rồi dẫn xem đi tắm rữa.”
Gia Nguyên khi đó liền nằm tay cô lại, không cho cô chạm vào chỗ nhạy cảm của mình:
“Chị đừng đụng vào tôi! Chị càng đến gần tôi mới không ổn đấy! Quay mặt đi đi, đi lấy cho tôi ít nước lạnh, tôi phải dội người cho tỉnh đã.”
“Đ…được…chị đi lấy.”
Nói rồi, cô định đứng dậy đi lấy nước cho Gia Nguyên, nhưng còn chưa kịp đi thì cô bỗng phát hiện ra trên bàn tay mà Gia Nguyên đang nắm có dính chất gì đó. Giao Giao tái mặt gạt tay cậu ra, trên tay cô bây giờ là một chất dịch nhầy nhụa chẳng đâu khác ngoài thứ đó của Gia Nguyên, mặt cô khi đó như tái xanh lại, cô sợ hãi và không thể bình tĩnh nữa, ngay lập tức cô chạy thẳng vào nhà vệ sinh với vẻ mặt hoảng sợ vô cùng. Vào đến nhà vệ sinh, Giao Giao lấy ngay xà phòng rửa thật kĩ ở chỗ tiếp xúc đó, nhưng có rửa bằng cách nào cũng chẳng xóa thứ cảm giác kinh khủng đó được, bản thân cô thật sự đang bị sang chấn tâm lý khi mà đây là lần đầu tiên có tinh dịch của một người đàn ông dính vào tay mình như vậy.
Vào cô chạy đi thì Gia Nguyên biết mình xong đời rồi, cậu lo lắng cho bản thân thì ít mà lo cho Giao Giao thì nhiều, đây là lần đầu cậu phải đối mặt với chuyện nhạy cảm xấu hổ như vậy khiến cậu chẳng biết phải làm sao cả. Và rồi, cậu lại thấy thứ đó, nó vẫn chưa chịu bình thường lại, cậu liền muốn đánh cho nó vài cái để nó nghe lời mình nhưng mà đánh vào thì chỉ có cậu đau mà thôi. Nhớ lại cảnh khi nãy, cậu chỉ muốn độn thổ mà thôi!
Lúc sau, Giao Giao ở trong nhà vệ sinh hoảng loạn chạy ra, cô không thèm nhìn tới cậu mà chạy ngay ra cửa gọi lớn:
“Anh Khôi! Anh chết ở đâu rồi! Mau lại đây!”
Gia Nguyên không muốn người ngoài biết chuyện của mình, càng không muốn để anh Khôi biết nên liền nói lớn với cô:
“Đừng gọi người khác! Giao Giao! Tôi cần chị! Chị quay lại đi! Tôi không làm như vậy nữa đâu! Chị đừng nói với anh Khôi!”
Ngay lập tức, Giao Giao liền quay lại ló đầu ra cửa mà nhìn cậu, cô như đang mếu máo:
“Cậu chủ! Chị không biết giúp cậu sao đâu! Chị vừa nhớ ra anh Khôi hôm nay đi chơi với bạn gái rồi! Phải làm sao bây giờ?”
Nghe được điều đó, Gia Nguyên nhẹ cả lòng, cậu nói nhỏ lại:
“Anh Khôi không có ở đây thì tốt rồi. Chị mau đóng cửa lại vào đây, vào đây đi!”
“Nhưng mà tôi sợ. Lỡ cậu làm gì thì sao?”
“Làm gì là làm gì? Mau vào đi.”
Vì cậu gọi nên cô đành phải liều một phen đóng cửa phòng lại bước đến gần cậu, bấy giờ cô bỗng để ý hơn đến biểu hiện của thứ trong quần Gia Nguyên, cô ngồi xuống sofa gần đó rồi úp mặt xuống. Thấy thế, Gia Nguyên mới yên tâm xử lý đống hỗn độn trên người mình.
…
Một lát sau, Gia Nguyên tự đứng dậy, trên tay cầm theo một mớ khăn giấy đã sử dụng rồi đi khập khiễng vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ. Đó cũng là lần đầu tiên cậu phải tự tắm bằng cách đó, bình thường cậu chỉ lau sơ qua nước mà thôi.
Tắm xong, cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh, đi đến giường dọn chiếc ga giường và chăn ném xuống đất. Dẹp dọn mãi một lúc đến khi thấy ổn, cậu đi lại sofa vỗ vai Giao Giao:
“Chị lên giường ngủ đi. Tối nay tôi ngủ sofa cho.”
Giao Giao quay mặt lên nhìn cậu, cô còn chưa hết bàng hoàng:
“Chuyện khi nãy là sao vậy? Cậu chỉ mới 14 tuổi thôi mà, tại sao lại có thể như vậy được.”
Gia Nguyên liền nhỏ giọng lại:
“Tôi không biết. Chị sẽ không vì thế mà bỏ rơi tôi chứ?”
“Đương nhiên chị không bỏ rơi cậu. Cậu là cậu chủ mà. Nhưng từ giờ chúng ta ngủ riêng phòng đi, cậu lớn rồi, chị không thể ngủ với cậu nữa.”
“Chị không thích tôi nữa hay sao? Tôi…tôi thật sự không cố ý, tôi không điều khiển được nó.Tôi chỉ tin tưởng mình chị mà thôi, chị đừng xa lánh tôi.”
“Không xa lánh thế nào? Cậu là đàn ông rồi đó. Chị không muốn một sáng thức dậy lại phát hiện ra mình không mặc đồ đâu! Hôm nay cậu ngủ trong phòng đi, tôi ra hồ bơi ngủ.”
Nói rồi, cô liền đứng dậy chạy ra ngoài bỏ cậu một mình ở lại phòng. Gia Nguyên nhìn thấy điều đó thật sự rất buồn nhưng cậu chỉ biết lặng lẽ đi đến giường rồi nằm xuống đó nhìn qua chiếc gối còn trống bên cạnh, cậu thở dài:
“Vậy là tự giờ chúng ta không thể ngủ cùng nữa rồi sao?”
Nói xong, cậu nhắm mắt lại và hình ảnh đầu tiên hiện ra lại là Giao Giao, đôi môi cậu bỗng mỉm cười và rồi lăn qua ôm lấy chiếc gối Giao Giao từng nằm rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, ngoài bờ hồ bơi có chiếc giường nhỏ Giao Giao đang ngủ ở đó. Ánh bình minh ngoài trời khiến cô thức dậy, cô vươn vai, tinh thần thoải mái mỉm cười nhìn lên bầu trời.
“Cuối cùng cũng đậu đại học rồi!”
Có vẻ cô đang rất vui, bao nhiêu năm cực khổ cố gắng học hành cuối cùng cũng đã được viên mãn, chuyện tối qua của Gia Nguyên cô cũng quên sạch rồi. Thấy trời đã sáng, Giao Giao bước xuống giường đi vào phòng Gia Nguyên để gọi cậu dậy quay về nhà, hôm nay cũng là ngày cuối của kỳ nghỉ rồi. Cô vô tư thoải mái bước vào phòng Gia Nguyên nhưng khi vừa bước vào đã thấy Gia Nguyên thức dậy lâu rồi, cậu còn đang uống sữa. Thấy vậy, cô bước đến, vui vẻ hỏi:
“Chà, hôm nay cậu chủ thức sớm vậy sao? Không ngủ nướng nữa à?”
Gia Nguyên vội đặt cốc sữa xuống, chuyện tối qua khiến cậu rất ngại nên đến tận bây giờ vẫn không thể nào nói chuyện bình thường với cô được, cậu bối rối đứng dậy.
“À…à tối qua ngủ không ngon lắm, mơ…mơ hơi nhiều.”
Lúc này, cô bước đến gần vỗ vai cậu rồi cầm cốc sữa của cậu lên uống một chút:
“Sữa ngon thật đấy. Có phải vì sữa này nên cậu mới cao thế không? Chỉ có mấy năm mà đã cao hơn tôi rồi. Sau này đừng uống sữa nữa, dậy thì sớm đấy!”
“Ai…ai nói chị như vậy?”
“Cần ai nói sao? Điển hình là cậu rồi đó, cậu bắt đầu dậy thì rồi còn gì!”
“Tôi..tôi chỉ..chỉ mới có dấu hiệu một năm trở lại thôi, 14 tuổi cũng đâu tính là dậy thì sớm. Còn chiều cao tăng là do uống sữa, không phải dậy thì.”
“Sao cũng được. Chị đói rồi, ra gọi vài món ăn sáng rồi về nhà thôi.”
“Cũng được. Để tôi thay đồ cái đã.”
“Vậy nhanh ra nhanh ra đó.”
“Ừm.”
Nói rồi, Giao Giao quay đầu đi khỏi phòng.