Cùng lúc đó, bà Phùng đi đến trước mặt Hạ Thạch: "Cậu tìm tôi?"
"Đúng vậy. Tôi là cảnh sát, tôi họ Hạ."
"Cảnh sát?" Bà Phùng ngẩn ra một cái, "Ưm, có chuyện gì sao?"
"Xin hỏi xưng hô bà như thế nào?"
"Tôi tên Phùng Lài."
"Bà là nhân viên vệ sinh ở đây, đúng không?"
"Ừm, làm thêm giờ, mỗi ngày chỉ qua đây hai tiếng."
"Buổi tối qua đây?"
"Ừm, thông thường là buổi tối."
"Bà tường thuật tôi nghe chuyện phát sinh vừa rồi đi."
"Ồ... Nên kể từ đâu nhỉ?" Mạch suy nghĩ của nhân viên vệ sinh Phùng Lài không rõ ràng giống như Tạ Di Ngưng, hơn nữa dường như còn đang cảm thấy sợ hãi về chuyện phát hiện Lưu Triển Bằng bị hại, có chút hoang mang lo sợ.
"Bắt đầu kể từ lúc Tạ Di Ngưng kêu bà đến sân thượng giúp đỡ trông chừng vòng đu quay."
Phùng Lài gật đầu, ho khụ một tiếng, bắt đầu kể: "Lúc đó tôi đang quét đất ở gần chỗ bán vé, đột nhiên nhìn thấy Tiểu Ngưng vội vã đi ra từ sân thượng. Tôi hỏi cô ấy làm sao vậy. Cô ấy nói bụng cô ấy không khỏe, phải đi vệ sinh, còn nói cô ấy có hai người bạn đang chơi vòng đu quay, đại khái còn 10 phút nữa thì xuống, kêu tôi giúp đỡ đến sân thượng trông chừng, nếu như đến lúc đó cô ấy còn đang trong nhà vệ sinh, thì bảo tôi mở khoang để hai người họ ra ngoài."
Dưới sự chỉ dẫn của Hạ Thạch, Phùng Lài tường thuật cũng xem như rõ ràng, hơn nữa phù hợp với lời tường thuật của Tạ Di Ngưng.
"Sau đó thì sao?"
"Vì vậy tôi liền đến chỗ lối vào của vòng đu quay chờ đợi. Đại khái trôi qua 10 phút, tôi nhìn thấy một khoang hành khách có người ngồi dần dần tiếp cận mặt đất, trong khoang có một nam một nữ, tôi nghĩ đó chắc hẳn chính là hai người bạn của Tiểu Ngưng. Nhưng lúc đó tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, bởi vì hai người trong khoang hình như không hề nhúc nhích. Đợi khi khoang đến mặt đất, tôi mở cửa khoang ra sau đó mới nhìn rõ ràng, hai người họ đều nhắm mắt, hình như là ngất đi. Tôi cho rằng hai người họ xảy ra tai nạn, sợ đến kêu lên một tiếng..."
Đó chính là tiếng thét mà Hạ Thạch, Lạc Tỉnh và Tạ Di Ngưng nghe thấy ở chỗ bán vé.
"Mắt thấy khoang của hai người họ lập tức lại muốn lên cao, tôi ép buộc mình bình tĩnh lại, lập tức chạy tới phòng điều khiển dừng vòng đu quay lại. Sau đó, thì mấy người liền chạy tới sân thượng."
Nói như vậy, khoang hành khách này là một mật thất? Hạ Thạch không khỏi nhíu mày lại.
"Cảnh quan Hạ." Phùng Lài cắt ngang mạch suy nghĩ của Hạ Thạch, bỗng nhiên nói như có thật, "Tôi biết hung thủ là ai."
"Ồ? Là ai?"
Phùng Lài nhìn Thi Diễm ngồi cách đó không xa: "Không phải chính là cô gái ở trong khoang sao?"
"Sao bà lại cho rằng là như thế?"
"Không phải sao? Lúc đó trong khoang chỉ có hai người họ, hung thủ không phải cô ta thì còn là ai chứ?" Phùng Lài một khi đã nói, thì dường như có chút không thu lại được, "Ai ya, không đúng, cũng có khả năng là tự sát nhỉ! Cảnh quan cậu nói sao?"
Hạ Thạch đùa giỡn nói: "Còn có khả năng là bà làm đấy. Lúc khoang tiếp cận mặt đất, bà mở khoang ra giết chết người đàn ông đó, sau đó mới kêu lên một tiếng, đồng thời chạy tới phòng điều khiển dừng vòng đu quay lại..."
Anh vừa nói vừa quan sát phản ứng của Phùng Lài.
"Cái gì? Tôi? Cảnh quan Hạ cậu nói như thế thì quá đáng rồi đấy?" Hạ Thạch còn chưa nói xong, Phùng Lài liền lớn tiếng kêu gào, "Tôi căn bản không quen biết người đàn ông đó, sao tôi lại phải giết cậu ta chứ?"
"Bà Phùng, đừng kích động, tôi không phải chỉ là nói đùa với bà thôi sao? Tóm lại, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng. Ưm, bây giờ bà nghỉ ngơi trước đi, đợi lát chúng tôi sẽ có đồng nghiệp tới làm ghi chép cặn kẽ với bà."
"Được thôi." Bà dừng một chút, tiếp tục nói, "Tôi nói với cậu này, cảnh quan Hạ, nếu như các người dám vu oan tôi, tôi sẽ không để yên các người!"
Hạ Thạch cười: "Yên tâm, cảnh sát chúng tôi làm việc là nói chứng cứ, sẽ không vu oan một người tốt, cũng sẽ không bỏ qua một người xấu. Được rồi, chúng ta đi thôi."
Hạ Thạch mang Phùng Lài trở về khu nghỉ ngơi.
Lúc này Thi Diễm dưới sự an ủi của Tạ Di Ngưng, tâm trạng đã ổn định lại một chút. Lạc Tỉnh thì trở lại chỗ lối vào của vòng đu quay, đang kiểm tra khoang mà Lưu Triển Bằng xảy ra chuyện.
Hạ Thạch đi tới trước mặt Thi Diễm: "Bà Lưu, túi xách của cô có thể cho tôi xem một chút không?"
"Ừm." Thi Diễm đưa túi xách của mình cho Hạ Thạch.
Hạ Thạch tùy ý lật xem một lượt, vậy mà lại phát hiện trong túi xách có một cây ống kim!
Ngoài ra, còn có một bình thuốc nhỏ màu trắng.
Hạ Thạch không khỏi nhìn Thi Diễm một cái, như có điều suy nghĩ.
"Thi Diễm, Tạ Di Ngưng, Phùng Lài, hung thủ giết chết Lưu Triển Bằng, chính là một trong ba người này sao?"
Ngay lúc này, điều tra viên và kỹ thuật viên đến hiện trường.
Người phụ trách của vụ án này là trợ lý của Hạ Thạch Diệp Thu Hùng. Còn về pháp y, thì là nữ pháp y tóc quăn mấy ngày trước phụ trách kiểm nghiệm thi thể ở hiện trường Mã Quan Vinh bị hại.
Nữ pháp y cũng nhận ra Lạc Tỉnh, nhìn thấy cô đứng bên cạnh Hạ Thạch, có chút không vui, thấp giọng lẩm bẩm: "Sao lại là cô thế?"
Lạc Tỉnh không trả lời, thậm chí nhìn cũng không nhìn nữ pháp y một cái.
Nữ pháp y cũng không quan tâm Lạc Tỉnh, xoay đầu nhìn Hạ Thạch hỏi: "Hạ Thạch, sao anh lại ở đây? Đến chơi vòng đu quay?"
Cô nói tới đây, không khỏi lại liếc nhìn Lạc Tỉnh một cái, vẻ mặt đầy ghen tị.
"Không phải." Hạ Thạch trả lời qua loa một câu, "Ưm, cô đi khám nghiệm thi thể trước, lát nữa tôi lại nói chuyện với cô."
Sau đó anh kêu Diệp Thu Hùng đang chỉ huy công tác điều tra hiện trường một tiếng: "Đại Hùng, qua đây một lát."
"Ồ!" Diệp Thu Hùng vội vàng qua đó.
"Đúng rồi." Hạ Thạch xoay đầu, nói nhỏ bên tai nữ pháp y, "Nạn nhân chắc hẳn là bị đâm kim độc mà chết, lỗ kim ở cổ bên phải, cô kiểm tra trọng điểm ở đó một tí."
Nữ pháp y thấy mặt của Hạ Thạch và mình cách nhau rất gần, không khỏi khuôn mặt nóng, khẽ nói: "Tôi biết rồi."
Sau đó Hạ Thạch kéo Diệp Thu Hùng đến một bên, nói tình hình tổng quát của vụ án cho anh biết, cuối cùng dặn dò nói: "Cậu nói với người của khoa kỹ thuật, trọng điểm kiểm tra hai ly nước ở trong khoang, cùng với ống kim và bình thuốc trong túi xách của Thi Diễm."
"Biết rồi, lão đại."
Sau đó Hạ Thạch đến trước người Thi Diễm, lúc này có một hình cảnh đang lấy lời khai của Thi Diễm.
Anh vỗ vai hình cảnh đó một cái: "Để tôi làm."
"Vâng, đội trưởng Hạ."
Hạ Thạch ngồi xuống bên cạnh Thi Diễm. Lạc Tỉnh như vô tình mà đi tới phía sau Hạ Thạch và Thi Diễm.
"Bà Lưu, xin nén bi thương."
"Ừm." Lúc này tâm trạng của Thi Diễm căn bản đã ổn định.
"Bây giờ, tôi muốn hỏi cô vài câu hỏi, có thể không?"
"Ừm."
"Trước tiên, xin cô nói cho tôi biết, sự việc phát sinh trước sau cô và chồng cô tiến vào khoang hành khách của vòng đu quay."
Câu hỏi của Hạ Thạch khiến Thi Diễm không khỏi nghĩ đến chồng của mình, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt bi thương.
Cô cố nén nước mắt, kể lại tình huống lúc đó với Hạ Thạch: "Lúc đó Di Ngưng dẫn chúng tôi đến lối vào của vòng đu quay, sau khi tôi và chồng tôi vào khoang, cô ấy liền ở bên ngoài đóng cửa khoang lại."
"Trong quá trình khoang lên cao, không biết tại sao, bỗng nhiên tôi cảm thấy có chút chóng mặt, ưm, còn có chút đau đầu, sau đó còn cảm thấy rất buồn ngủ, tôi nhớ đại khái là lúc khoang của chúng tôi lên đến đỉnh cao nhất của vòng đu quay, thì tôi liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi."
"Ly coca đó, cô đã uống chưa?"
"Coca?"
"Ly nước mua ở quầy bán."
"Ồ, uống rồi."
"Chồng cô thì sao?"
"Hình như cũng uống rồi. Cảnh quan, có phải là coca có độc không?" Cô nói tới đây, nhìn Tạ Di Ngưng đứng cách đó không xa đang tiếp nhận một hình cảnh khác lấy khẩu cung, thấp giọng nói: "Là Tạ Di Ngưng đưa cho chúng tôi."
"Ừm, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng. Trước khi cô hôn mê, chồng cô có tỉnh táo không?"
"Ưm... Tôi không nhớ nữa... Ý thức của tôi lúc đó vô cùng mơ hồ..."
Hạ Thạch gật đầu, suy nghĩ một chút, hỏi: "Đúng rồi, quan hệ của cô và Tạ Di Ngưng như thế nào?"
"Cũng khá tốt, có thể xem là bạn thân, ưm, chúng tôi thường xuyên cùng nhau đi dạo phố mua sắm, cùng nhau đi làm đẹp."
Nói là bạn thân, nhưng mà ở nửa phút trước, cô lại hoài nghi bạn thân này đầu độc trong coca của mình và chồng mình.
"Vậy chồng cô và cô ấy thì sao?" Hạ Thạch lại hỏi.
Thi Diễm ngẩn ra một cái: "Chồng tôi? Cùng cô ấy không thân a. Thỉnh thoảng ba người chúng tôi sẽ cùng nhau ăn cơm, hoặc là xem phim gì đó..." Cô nói tới đây thì dừng lại, nuốt nước miếng một cái: "Hai người họ sẽ không phải... Sao lại thế chứ?"
"Không gì, tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút. Được rồi, kế tiếp tôi sẽ hỏi cô một vài chuyện của lúc trước."
Thi Diễm có chút nghi hoặc: "Chuyện của lúc trước?"
Hạ Thạch hít một hơi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thi Diễm, nghiêm mặt nói: "Tôi muốn hỏi cô về chuyện 19 năm trước cô tận mắt nhìn thấy cha nuôi của Tạ Di Ngưng tự sát."