Cô tên là Trắc Lạc Nhi, là một cô nương mười chín tuổi. Nhìn căn phòng của cô thì chắc hẳn đây là một cô gái văn võ song toàn nhưng nó lại khá bừa bộn. trong căn phòng đầy huân chương, cả một dàn cúp, học tập có, võ thuật có. Có cúp vàng karate nữ, cúp bạc taewondo còn có cả kiếm dạo trung hoa thành phố cũng giải nhất. Căn phòng bừa bộn ngổn ngang nhìn chả ra làm sao, cạnh tường là cái bàn học. Chỉ duy nhất cái bàn là gọn, bên trên là đủ cái loại cọ vẽ và màu và khung tranh và một cây đàn tranh.
Nữ chính đa tài của chúng ta thì đang nằm trên giường, mền bị đá văng đi chỉ thấy một thiên thần da trắng như hoa sứ đang tóc tai lộn xộn mắt nhắm nghiền. Cô đang ngủ nướng. Mẹ đang gọi cô dậy vọng từ tầng một lên với giọng châm biếm. Cô bị đánh thức, mày liễu nhíu lại, định tiếp tục ngủ. Mẹ cô lại gọi lần nữa, giờ thì mẹ đã đến trước cửa phòng rồi. không còn cơ hội nướng nữa rồi, cô liền bật dậy mặt nhăn mày nhó. Mắt vẫn không chịu mở cô cứ thế bước xuống giường, bị ngã chõng vó. Và rồi cô đã bị xuyên không đến thế giới cổ đại.
Cuộc sống của cô ở thế giới cổ đại sẽ thế nào?
Bình luận truyện