Khi mọi chuyện tạm thời lắng xuống, kinh thành bước vào khoảng thời gian yên ắng đến lạ thường, đến âm thanh buôn chuyện trên các sạp hàng rong trên phố hình như đã nhỏ đi không ít.
Các loại bút mực giấy nghiên trong các thư phường* gần đây bán rất chạy, thậm chí đến các loại giấy còn tồn, chỉ cần giảm giá một chút là bị cướp sạch trong nháy mắt.
*Thư phường: hiệu sách.
Nguyên nhân của tất cả những dấu hiệu này là vì sắp đến kỳ thi mùa xuân rồi.
Sự quan trọng của kỳ thi mùa xuân với người đọc sách thì không cần nói nhiều. Mười năm, thậm chí hơn mười năm học hành vất vả, không dễ dàng gì mới từng bước từng bước đạt được cử nhân, giờ đã đến được bước cuối cùng rồi, tất nhiên ai cũng muốn một lần trúng đích.
Trên dưới Ân phủ yên ắng chờ đợi, thậm chí lão phu nhân còn miễn thỉnh an cho tất cả mọi người, cũng không thường xuyên gọi hai tôn tử nhà nhị phòng đến nữa, chỉ bảo họ chăm chỉ học hành.
Tần Tư Sương còn hạ lệnh bình thường không được lớn tiếng ồn ào, làm việc nói chuyện đều phải nhẹ nhàng cẩn thận.
Ân Hằng nhân cơ hội này giải trừ lệnh cấm túc của Ân Nguyên Trình, còn tìm một phu tử đến nhà dạy riêng cho nó, muốn sau kỳ thi mùa xuân nó có thể thuận lợi vào được Thanh Viễn Trai.
Ân Tố Tố thì cứ trốn biệt trong viện tử, mỗi ngày trừ việc luyện công ra, thì là điều chế dược hoàn, phòng lúc cần dùng đến.
Trước kia cô không biết thì thôi, bây giờ có Lục Dịch nhắc nhở, tất nhiên phải chuẩn bị chu toàn. Hơn nữa đây là nhiệm vụ hệ thống giao cho, thế nên khả năng cao sau này sẽ gặp phải, chuẩn bị sớm cũng tốt.
Trong bầu không khí yên tĩnh này, hai tháng rất nhanh đã trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày các học tử kết thúc kỳ học.
Tuy Tần Tư Sương đã sớm chuẩn bị mọi thứ chu toàn, nhưng đến khi thật sự tiễn con trai ra khỏi cửa, vẫn cảm thấy cái này không đúng, cái kia không đủ, cả người hoảng loạn.
Ân Tố Tố chỉ đành giúp bà xác nhận lại lần nữa, Tần Tư Sương mới yên tâm.
Hôm nay cả nhà đều vô cùng kích động, cùng nhau tiễn Ân Nguyên Tân, đến cả lão phu nhân cũng kiên trì tiễn cậu ra khỏi phủ, dặn dò rất lâu.
Ân Tố Tố cố ý dùng xe ngựa của Vương phủ, đưa hết những gì cần mang lên xe, sau đó lên xe ngựa cùng cha mẹ và ca ca, đi đến trường thi.
"Đây là thịt khô, đây là gạo, đây là bánh ngô, đều là những thứ để được lâu". Tần Tư Sương nói mãi nói mãi nói đến mức khóe mắt ửng đỏ.
Mỗi lần kết thúc học kỳ như vậy, quả thực là muốn cướp nửa cái mạng của người đọc sách mà, trong gian phòng nhỏ hẹp, ăn uống tắm rửa đều ở đó, không cho ra ngoài, cánh cửa vừa đóng, đến khi đi ra ai cũng mang một thân bệnh tật.
Tần Tư Sương rất đau lòng, nhưng không còn cách nào khác, đây là con đường mà Ân Nguyên Tân bắt buộc phải qua.
Ân Hằng lại tỉnh táo hơn nhiều, trên đường đi cứ liên tục dặn dò lúc thi phải chú ý những gì, dù sao ông cũng từng trải qua mội lần, có kinh nghiệm. Thực ra lúc ở Ân phủ ông sớm đã nói đi nói lại vô số lần rồi, nhưng khi đến gần trường thi Ân Hằng không nhịn được lại nói thêm lần nữa.
Đợi đến khi xe ngựa chầm chậm dừng lại, Ân Tố Tố mới tìm được thời cơ mở miệng.
"Ca ca, chú ý sức khỏe".
"Yên tâm đi". Ân Nguyên Tân nói xong, liền cầm tay nải xuống xe, tiến về phía trước, hòa vào dòng người.
Từ chỗ này đến trường thi vẫn còn cách một đoạn, nhưng xe ngựa không vào được, học tử lên kinh tham gia thi thực sự là quá đông, xe ngựa tấp nập, chen chúc lại một chỗ, đoạn đường còn lại chỉ có thể tự mình đi bộ vào.
Ba người nhà Ân gia cứ thế nhìn bóng lưng Ân Nguyên Tân dần biến mất trong dòng người mới chịu quay về.
"Cha mẹ, không cần lo, ca ca nhất định sẽ đỗ". Ân Tố Tố an ủi.
Khóe mắt Tần Tư Sương đỏ lên, nói: "Ta biết nó rất nỗ lực, ta chỉ là lo nó ăn không ngon ngủ không yên".
"Phụ nhân hạn hẹp, đại nam nhi chịu chút khổ thì làm sao?" Ân Hằng cau mày muốn dạy dỗ bà, Tần Tư Sương lại trực tiếp quay đầu đi, bộ dạng không muốn nói chuyện.
Ân Tố Tố cụp mắt, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, mẫu thân cô bây giờ không muốn cho ai mặt mũi cả, ai bảo cha cô thả thằng nhóc trà xanh đó ra chứ.
Đồ ngu xuẩn đó, thật sự cho rằng tìm một phu tử đến dạy kèm riêng là có thể thi vào Thanh Viễn Trai? Thấy nó cứ rảnh ra được chút là chạy đến Hồng Lư Uyển, không biết kiên trì được như vậy đến bao giờ?
Có điều lão phu nhân luôn rất xem trọng tôn tử, cho dù là thứ tử bà cũng rất vui. Bây giờ một già một trẻ bầu bạn bên nhau, không biết vui đến mức nào, thế nên cũng không còn chuyện của Ân Tố Tố cô nữa, thoải mái hơn hẳn.
Sau khi xe ngựa về phủ, ba người cùng đi đến Hồng Lư Uyển, không ngoài dự liệu, Ân Nguyên Trình cũng ở đó.
Sau khi ba người đến, cứ thế lần lượt ngồi xuống, lão phu nhân cho người dâng trà lên.
"Mẫu thân, đã đưa Nguyên Tân tới nơi rồi". Ân Hằng nói.
"Đã chuẩn bị đại phu riêng chưa?" Lão phu nhân vội hỏi.
Vừa bước ra khỏi trường thi, tám chín phần chắc chắn sẽ bệnh một tháng, đến lúc đó đại phu rất được săn đón, vậy nên các phủ phải sớm chuẩn bị tiền vàng hậu hĩnh mời đại phu chẩn bệnh, vừa đón người về, các phủ lập tức không ngừng gọi đại phu đến chẩn bệnh.
"Sáng hôm qua gặp được Vương gia, Vương gia nói trước khi thi xong một ngày sẽ sắp xếp ngự y đến phủ". Ân Hằng cười nói, có thể khiến Vương gia phí tâm như thế cũng chỉ có Ân gia nhà ông thôi.
"Ngự y đến phủ, vậy nhất định phải tiếp đãi thật tốt, không được sơ suất". Lão phu nhân nói, cau mày nhìn Tần Tư Sương, dáng vẻ như đang giao việc vậy.
Tần Tư Sương không hề để ý tiểu tâm tư này của bà, dứt khoát nói: "Mẫu thân yên tâm đi, con nhất định tiếp đãi chu toàn".
Thực ra Ân Tố Tố muốn nói mọi người nghĩ nhiều rồi, với phẩm cấp của ca ca cô, sao mà bệnh được. Điều mà Ân phủ cần chuẩn bị đó là mấy cái thùng tắm, để ca ca cô tẩy rửa một phen mới là tốt nhất.
Cuối cùng Ân Nguyên Trình đã tìm được thời cơ mở miệng, mặt đầy khát vọng nói: "Sau này con cũng sẽ giống như ca ca, tham gia thi cử".
Ân Hằng mãn nguyện gật đầu nói: "Tất nhiên".
"Con phải chăm chỉ học tập, lấy ca ca làm gương, tương lai hai huynh đệ làm quan cùng triều, có thể giúp đỡ lẫn nhau". Lão phu nhân cưng chiều nói.
Ân Tố Tố muốn trợn mắt trắng, với đầu óc của Ân Nguyên Trình, muốn đỗ tú tài thôi đã phí sức lắm rồi, còn muốn tiến xa hơn? Đúng là viển vông.
Còn nhớ kiếp trước Ân Nguyên Trình học hành không đâu vào đâu, nên đổi thành học võ, có được chút danh tiếng.
Nhưng Ân Nguyên Trình của kiếp này không có nhiều tiền của để lãng phí nữa, thế nên con đường duy nhất của nó chính là thi đỗ công danh.
Chuyện này giống như là ông trời đang cắt đứt đoạn đường phía trước của nó vậy.
Ân Nguyên Trình lại bắt được cơ hội nói thêm rất nhiều, quanh đi quẩn lại vẫn là nỗ lực học tập, mang theo khát vọng chân thành của thiếu niên trẻ tuổi, lão phu nhân cười càng tươi, Ân Hằng cũng rất hài lòng.
Tần Tư Sương ngồi yên, mặt mang ý cười, đoan chính mà liếc nhìn họ, chỉ cảm thấy nực cười. truyện kiếm hiệp hay
Ân Tố Tố âm thầm cùng Mặc Mặc tán thưởng diễn xuất của thằng nhóc trà xanh này, nói về những lổ hổng diễn xuất của nó, còn chỉ chỉ trỏ trỏ, khiến Ân Nguyên Trình gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh.
Một màn vấn an cứ vậy kết thúc với cái giọng điệu ấp a ấp úng của Ân Nguyên Trình, Ân Hằng chầm chậm đứng dậy, nói: "Học hành vẫn chưa đủ khắc khổ, có những vấn đề trả lời còn không tốt bằng tỷ tỷ con, tỷ tỷ con chỉ là một nữ tử thôi đó".
Ân Nguyên Trình lúng túng, gật đầu cười nói: "Trình Nhi sẽ nỗ lực".
"Ừm, phải nỗ lực học hành". Ân Hằng nghiêm khắc nói.
Ân Tố Tố đỡ Tần Tư Sương đứng dậy, ánh mắt dời từ mặt cha cô sang cái bản mặt của Ân Nguyên Trình, thầm chế giễu một tiếng.
Một nữ tử?
Nhưng nữ tử như cô không phải loại dễ chọc vào đâu.