"Mặc Mặc, có phải nữ chính cũng..."
【Kí chủ, thời không này chỉ có duy nhất một hệ thống là tôi, tuyệt đối không có cái thứ hai.】
Ân Tố Tố thở phào một hơi, nữ chính không có hệ thống còn được.
"Vậy có khi nào nữ chính cũng trọng sinh hay không?" Ân Tố Tố lại hỏi.
【Kí chủ, cái này Mặc Mặc cũng không rõ.】
Ân Tố Tố luôn có một suy nghĩ trong đầu, đó là nữ chính cũng trọng sinh, cho dù không phải trọng sinh, có lẽ cũng biết chút gì đó.
Nhưng nếu nữ chính thực sự trọng sinh, vậy thì khi đối mặt với cô, hoặc là coi thường, hoặc là ghét bỏ, chứ sao có thể bình tĩnh như vậy được, thậm chí giống như là mới gặp lần đầu tiên vậy.
Cô lại không hề cảm thấy nữ chính đang diễn kịch, bởi nữ chính trước nay đều không bao giờ che giấu con người thật của mình, con đường nữ chính đi là minh bạch thẳng thắn.
Vậy thì rốt cuộc là chỗ nào không đúng.
"Vương phi qua lại với người nhà Bạch gia thực sự không có vấn đề gì sao?" Ân Nguyên Tân hỏi.
Tiêu Cảnh Vân tin tưởng cậu, dám đem chuyện này nói ra, cậu tất nhiên cũng phải suy nghĩ cho Tiêu Cảnh Vân một chút.
Tiêu Cảnh Vân: "Đợi một thời gian nữa là đi rồi, hơn nữa mẫu thân ta nói Bạch gia đã bị thiêu thành tro bụi, hà tất phải tiêu diệt cả độc nữ cuối cùng chứ, hơn nữa, năm đó kết quả cuối cùng của vụ án này còn chưa rõ, nói không chừng..."
"Dừng, không cần biết có đúng hay không, những chuyện này hoàn toàn không liên quan đến học sinh như chúng ta". Ân Nguyên Tân trực tiếp cắt ngang.
Tiêu Cảnh Vân gật gật đầu, không có ý kiến.
"Lại nói về nha đầu kia, cô ta biết thân phận của mình sao?" Ân Nguyên Tân hỏi.
Tiêu Cảnh Vân gật đầu, cô ta đương nhiên biết rõ.
"Nếu cô ta tự biết rõ thân phận của mình là gia quyến của phạm quan, sao lại còn ngông cuồng không biết sợ trời sợ đất như vậy?" Ân Nguyên Tân có chút không hiểu, lúc này không phải nên tận lực che giấu thân phận của mình, học cách khiêm nhường hay sao?
Chuyện này Tiêu Cảnh Vân cũng không rõ, cân nhắc nửa ngày, mới mở miệng nói: "Đúng là có chút kỳ quái, thỉnh thoảng muội ấy sẽ hỏi ta vài vấn đề nhỏ, cũng nói sau này thành tựu của ta là vô hạn, lại nói một chút điểm xấu của ta, nói ta còn nhỏ đã như vậy rồi".
Câu này nói ra, Ân Nguyên Tân còn chưa kịp phản ứng, Ân Tố Tố đã chịu một trận đả kích lớn.
Bạch Như Sương này không phải là trọng sinh sao, chỉ là sau khi trọng sinh cố ý đến đây nhìn qua hôn phu tương lai của mình?
Quan hệ của Bạch Như Sương kia và ca ca cũng rất tốt, tại sao khi gặp ca ca, lại có biểu cảm như vậy chứ. Cho dù diễn kịch với cô, nhưng cũng không nhất thiết phải diễn kịch với ca ca cô chứ.
Ân Tố Tố suy đi nghĩ lại, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, mới đưa ra một kết luận mà ngay cả bản thân cô cũng không dám tin.
Bạch Như Sương có thể là biết trước một số tình tiết, những tình tiết chủ yếu xoay quanh cô ta và Tiêu Cảnh Vân, có lẽ có cả vụ án tham ô kia, còn những tình tiết về người khác cô ta căn bản không biết.
Ân Tố Tố không nhịn được nâng mắt nhìn về phía ca ca cô, ca ca thật đáng thương, kiếp trước bỏ ra nhiều như vậy, kết quả nữ chính không hề nhớ huynh ấy.
"Đầu óc Bạch Như Sương kia có vẻ không được tốt lắm, ngươi nên tự cẩn thận thì tốt hơn". Ân Nguyên Tân dặn dò.
Tiêu Cảnh Vân gật đầu, cậu đúng là nên cẩn thận hơn, nha đầu kia đúng là có chút không bình thường. Có điều họ chỉ ở nhờ nửa tháng là đi rồi, sau này có lẽ cũng không gặp lại nữa.
"A Man, sao mở miệng to vậy? Nước dãi sắp chảy ra rồi?" Ân Nguyên Tân cười cười, dịu dàng dùng khăn tay lau khóe miệng cho cô.
Ca ca à! Miệng muội mở to như vậy, là vì bị sốc đó.
Ân Tố Tố mím môi, kịch bản này rất không bình thường, đã nói rõ là sẽ đi theo tình tiết ban đầu mà? Sao nữ phụ như cô chưa đi lệch, mà nữ chính lại lệch rồi?
【Kí chủ, có lẽ là xen kẽ một chút tình tiết lúc nhỏ, không phải nam chính đã nói rồi sao, đợi một thời gian nữa sẽ rời đi.】
"Nói như vậy là sẽ không ảnh hưởng đến kịch bản".
Sau khi trong lòng Ân Tố Tố nổi lên một suy nghĩ mơ hồ, lại thở phào. Người không phạm ta ta không phạm người, nữ chính muốn tra án thì cứ tra, muốn yêu đương thì yêu đương, chỉ cần không ảnh hưởng đến cô, không ảnh hưởng đến Ân gia, vậy thì tùy cô ta.
Nếu nữ chính kéo ca ca cô xuống nước, cô chắc chắn sẽ động thủ phản kháng.
Tiêu Cảnh Vân lại ngồi chơi một lát, nói chuyện bài vở trên lớp với Ân Nguyên Tân, liền đứng dậy rời đi.
Đợi sau khi Tiêu Cảnh Vân đi, Vương ma ma và đại nha hoàn Thanh Trúc mới bước vào.
"Tiểu nha đầu hồi nãy, nô tỳ còn tưởng là tiểu thư nhà nào nữa kìa, ở kinh thành này, tiểu thư nhà nào cũng không có..." Vương ma ma ngậm miệng, cũng không thể nói nha đầu kia không có gia giáo, dù gì cũng là người bước ra từ Trấn Nam Vương phủ.
Thanh Trúc lại nói tiếp: "Sau khi nó ra khỏi Ân phủ, trực tiếp lên xe ngựa, nhưng vẫn chưa đi".
Ân Tố Tố cảm thấy cô ta vẫn chưa đi là chuyện bình thường, dù sao cô ta cũng đã biết trước kịch bản, thì chắc chắn biết Tiêu Cảnh Vân là người như thế nào, chẳng qua là bồi dưỡng tình cảm trước mà thôi, cho dù không bồi dưỡng được, cũng không muốn sinh ra oán hận giữa cả hai.
Hơn nữa, Bạch Như Sương đợi lâu như vậy, có thể sau khi Tiêu Cảnh Vân nhìn thấy sẽ có chút áy náy, thậm chí là đau lòng.
Đau lòng cũng tốt, nam nữ chính ân ân ái ái, đừng gây họa cho mấy nhân vật phụ đáng thương như cô là được.
Ân Nguyên Tân nghe lời Vương ma ma và Thanh Trúc nói xong, trầm mặc nửa ngày rồi mới nói: "Nếu lần sau thế tử đến mà đưa theo vị cô nương kia, thì đừng để họ vào".
"Vâng, thiếu gia". Vương ma ma cũng nghĩ như vậy, nha đầu kia quá thanh cao ngạo mạn, cũng không biết kiêu ngạo cái gì, còn chạy đến Ân phủ giở thói ngang ngược.
"Vị cô nương kia, thật sự khiến ta không vui". Ân Nguyên Tân nói.
Từ sau lần đó, Ân Tố Tố cũng không nghe được bất kì chuyện gì về Bạch Như Sương từ miệng ca ca cô nữa, cho đến nửa tháng sau, Tiêu Cảnh Vân đến Ân phủ, Ân Tố Tố mới biết, Bạch Như Sương đi cùng sư phụ cô ta rồi.
Còn đi đâu thì không ai biết.
Vị sư phụ kia có gặp qua Ân Hằng không, Ân Tố Tố cũng không biết.
Lúc ăn tối, Ân Tố Tố cố ý quan sát Ân Hằng, Ân Hằng uống chút rượu, tâm tình rất tốt, có vẻ tấu chương được khen rồi, được mọi người tán thưởng.
Ân Tố Tố không khỏi chống cằm suy nghĩ: Sư phụ của Bạch Như Sương rốt cuộc có còn tình cảm với cha cô hay không, nếu còn, tại sao không đến gặp. Nếu không còn, hà tất lại ở độ tuổi trung niên gương vỡ lại lành với cha cô?
"Ta xin được cho nhị đệ một chức vị, đến Vị Hà huyện làm huyện lệnh, nơi đó non nước xinh đẹp, dân phong thuần phác. Chỉ cần không phạm sai lầm, trong kì khảo tích* ba năm một lần, có lẽ sẽ được cất nhắc thăng chức". Ân Hằng nhìn Tần Tư Sương nói.
*Khảo tích: Khảo sát thành tích.
Ân Tố Tố không ngờ, cha cô vẫn không buông được tình huynh đệ, lại giúp nhị phòng một phen.
"Mẫu thân, cũng muốn đi cùng, coi như là ra ngoài thư giãn". Ân Hằng nói xong, lại uống cạn một ly rượu, cả mặt ửng đỏ.
Ân Tố Tố mừng thầm trong lòng, hóa ra chiêu cuối ở đây à.
Ân Hằng vứt nhị phòng khó khăn lắm mới đến được kinh thành ra ngoài, lão phu nhân nhất định vô cùng tức giận, nhưng lại vì tiền đồ của nhị phòng, lão phu nhân cũng không thể không đồng ý.
Hơn nữa nếu dân phong ở Vị Hà lệnh thuần phác, vậy thì chứng tỏ không có gì để moi được, lão phu nhân đau lòng muốn lén lút chu cấp, nhưng nếu ở kinh thành, bà không dám trắng trợn mà chu cấp cho nhị phòng, nếu không bị Ngự sử phát hiện ra, còn trở thành hại tiền đồ của nhị phòng.
Nhưng nếu đi cùng họ, bà muốn thế nào thì muốn, kinh thành quản không tới.
Hơn nữa chẳng qua là ba năm mà thôi, thời gian thoáng cái trôi qua, rất nhanh liền có thể quay về rồi. Đến lúc đó quay lại, nhị phòng liền không phải quan nhỏ mặc người khác chà đạp nữa, có Ân Hằng giúp đỡ, nói không chừng có thể hốt được một quan vị không tồi ở kinh thành.
Lão phu nhân nghĩ rất đẹp, nhị phòng cũng rất vui. Ân Hằng cũng cảm thấy tảng đá lớn đè trên đầu biến mất, cả người nhẹ nhõm, Tần Tư Sương cũng lấy được quyền quản lý như ý nguyện, một mũi tên trúng nhiều đích.
Chỉ là lúc này lão phu nhân thế nào cũng không ngờ tới, khảo tích ba năm một lần, không phải dễ dàng qua được, có điều đây không phải chuyện Ân Tố Tố cần quan tâm.